CASSIE
Tôi đã mê rất lâu.
Bất động.
Vô thức.
Một con sâu cuộn mình trong giấc ngủ đông. Trí óc chật chội của nó chẳng hề hoạt động ở bất kỳ cấp độ nào cả.
Tôi như đã chết, chỉ lờ mờ cảm thấy những mảnh giấc mơ xa xăm, vụn vặt.
Những hình ảnh mơ hồ về những con người và nơi chốn, phần lớn là về ba mẹ tôi. Nhưng tôi cũng chẳng nhớ gương mặt của họ có những đặc điểm gì nữa.
Tôi đang thay đổi, nhưng lại không biết được sự thay đổi đó. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình có tồn tại hay không.
Tôi đang ở bên trong một lớp vỏ, treo người lủng lẳng nơi cuống lá. Tôi đã là một trong những điều kỳ bí của thiên nhiên, đang kinh qua giai đoạn biến hình tự nhiên của mình.
Từ từ, rất từ từ, tôi trở nên có nhận thức. Tôi uốn éo, động đậy - tự đánh thức chính mình dậy.
Lớp da khô khỏng của tôi nứt ra như vỏ trứng. Tôi tách ra, cảm nhận được một điều gì đó thật mới lạ. Và rồi… không khí: thứ mới mẻ đầu tiên tôi cảm thấy sau một thời gian dài vô thức.
Đến đây xem ra mọi chuyện diễn tiến rất nhanh. Tôi đẩy, ấn, đạp… cố chui ra. Tôi không kiên nhẫn nổi nữa rồi.
Bỗng dưng… Tôi có thể thấy được!
Chợt, tôi biết mình là ai. Tôi là Cassie và tôi đã nhìn thấy trở lại.
Ôi màu sắc! Màu sắc oà đến từ khắp mọi nơi. Như thể có một hoạ sĩ đang vui vẻ vẩy màu tung toé khắp nơi, tạo nên những khối màu sắc lấp loé, thoắt thế này thoắt thế kia.
Đôi mắt ghép, tôi tự nói với mình, rồi phá ra cười thoả thê. A ha, tôi vẫn nhớ được thuật ngữ đó. Tôi đã trở lại là tôi rồi!
Nhưng tôi không phải là tôi -Con Người.
Tiếp theo đôi mắt ghép là sợi râu nhô thẳng ra từ cái kén nhộng vướng víu. Nó ngửi thấy ngay những mùi tuyệt diệu của thế giới xung quanh.
Tôi tích cực đẩy, đạp - ra, ra nữa. Từng chút một, tôi đã thoát khỏi cái kén nhộng.
Cuối cùng, tôi đã có thể dang cánh ra, dù mới đầu chúng hẵng còn ẩm và chưa hoàn hảo. Nhưng tôi cứ dang ra để hong khô và để làm cho chúng cứng cáp.
Chúng được hình thành từ hàng triệu cái vẩy nhỏ li ti, nhìn từa tựa như da của vảy bò sát. Chỉ khác ở chỗ cái vẩy nào cũng lóng lánh, nhấp nhoá vô số gam màu.
Thật thú vị, tôi nghĩ vậy. Bởi vì tôi đang cảm nhận màu sắc theo cách của bướm, khác xa với cách cảm nhận của con người. Với đôi mắt ghép, tôi có thể thấy được cả tia cực tím và màu đỏ chói lói. Mắt người làm sao trông thấy được vậy!
Nơi đáng ra là miệng thì lại thòi ra một cái vòi hút. Công việc tự nhiên của đời tôi là bay dập dờn, lượn từ cánh hoa xinh đẹp này tới đoá hoa rực rỡ kia. Cái vòi của tôi sẽ vươn ra hút mật từ những nhuỵ hoa. Sau đó, tôi sẽ mang theo một ít phấn hoa dính vào chân mình sang thụ phấn cho những bông hoa tiếp theo.
Tôi không còn là sâu bướm nữa - mà đã trở thành một nàng bướm thực thụ. Tôi có mắt, có cánh. Tôi không phải sống như một con sên nhớp nhúa.
Vậy tôi có lừa dối Aftran, tên Yeerk ẩn trong đầu bé Karen không nhỉ?Karen có biết gì về mối quan hệ giữa sâu bướm và bướm không nhỉ? Có lẽ là không. Như vậy thì Aftran cũng không biết luôn.
Hình như lúc nãy tôi đã sung sướng quá đỗi. Bây giờ tôi đã hồi tâm lại, những ký ức con người của tôi đã trở về: Mình đã ở trong tình trạng này bao lâu rồi. Ba mẹ chắc là đau khổ ghê gớm lắm. Và bạn bè mình nữa, liệu tụi nó có biết chưa nhỉ?
Tôi kiểm tra lại đôi cánh vừa mới được mặt trời hong khô.
Tôi là thế này đây - một con bướm. Tôi sẽ sống cuộc đời ngắn ngủi giữa thế giới các loài hoa.
Tôi muốn khóc, nhưng bản năng bướm bảo tôi còn có công việc phải làm. Bao nhiêu cánh hoa đang chờ tôi thụ phấn, giúp chúng duy trì nòi giống.