CHƯƠNG 1
Tên tôi là Marco.
Còn tên nhỏ là T'Shondra. Một cái tên đẹp phải không nào? Một cái tên đẹp là để dành cho một người đẹp. Đó là điều tôi nói với nhỏ khi giả bộ tình cờ đi ngang qua tủ đựng đồ của nhỏ.
“ T'Shondra,” Tôi gọi.
“Chào Marco,” nhỏ đáp.
“Tênđẹp để dành cho người đẹp,” Tôi nói.
“Gì cơ? Marco?”
“À, không có gìđâu, T'Shondra.”
“Hở?”
"T'Shondra. Tôi chỉ nói là tôi cho rằng đó hẳn là một cái tên đẹp để dành cho một người đẹp thôi."
"Ồ, thiệt hả?" nhỏ nói, liếc tôi một cái sắc lẻm. "Chỉ là cái tên đẹp thôi, hở? Chỉ để dành cho một người đẹp, chứ không dành cho tui hả? Có phải bồ tính nói vậy không? Bồ cứ láng cháng cạnh tui, giả đò lịch thiệp rồi nói với tui là tui nên nhường tên tui cho một con nhỏ xinh đẹp nào đó bởi vì tui xấu như ma lem mà dám mang tên đó hử?”
Tới đây thì đáng lẽ tôi phải giải thích. Nhưng tôi có cảm giác tệ hại là đã lỡ trớn rồi. Bạn biết không? Giống như là giờ thì tôi có làm gì cũng hổng cứu vãn được tình thế.
"Hay bồ coi như là nãy giờ tui chưa nói gì hết đi?" Tôi đề nghị. "Hay là tui đi luôn nghen?"
"Ý hay đó."
Tôi đang kể tới đâu rồi nhỉ? Ờ, tôi là Marco. Và tôi hổng thể cho bạn biết họ của tôi hay nơi tôi đang ở. Sao không hả? Bởi vì tôi còn muốn sống đủ lâu để hiểu được bọn con gái. Lý do là vậy đó. Ý tôi là, bọn con gái ấy mà, chỉ cư xử như thế với mình ên tôi, hay với ai bọn nó cũng quá nhạy cảm như thế?
Một bữa nọ tôi bắt chuyện với một nhỏ tên là Danielle. Nhỏ đó coi bộ tập luyện dữ lắm, trông rất mạnh. Ý tôi là mạnh khoẻ, ý tốt. Tôi nhấn mạnh nè, hoàn toàn ý tốt. Vậy là tôi nói với nhỏ. "Chà, Danielle, bồ trông vạm vỡ thiệt đó. Nhìn vai bồ kìa. Bồ phải là con trai mới đúng á."
Nhỏ phản ứng ra sao? Nhỏ có nói câu: "Cảm ơn Marco, vì đã khen mình" không ư? Không hề. Nhỏ gọi cái tay mà nhỏ kết bồ ra, tay đó tên là Justin Mullins, và nói với tay đó. "Marco mới nói em giống như con trai nè!"
Ừm. Kết quả là tôi vừa chạy trối chết dọc hành lang, vừa la toáng lên, "Tui có ý tốt mà! Đừng rượt tui nữa. Tui khen thiệt mà!"
Nhưng đó là chuyện nhỏ. Tôi còn bị rượt đuổi bởi những thứ tệ hơn Justin Mullins nhiều. Tôi bị rượt bởi bọn chiến binh Hork-Bajir. Tôi còn bị bọn Taxxons rượt. Tôi còn bị chính Visser Ba rượt nữa kìa.
Bạn nên biết một điều rằng: Đời hổng giống như bạn nghĩ. Có nhiều thứ khác đang xảy ra mà bạn hổng hiểu gì ráo. Trái Đất đang bị xâm lăng. Bởi những sinh vật không dễ thương chút nào gọi là Yeerks. Bọn chúng là loài ký sinh, giống mấy con giun đũa í. Chỉ có điều chúng ký sinh trong đầu bạn, chứ không phải trong đường ruột.
Chúng kiểm soát bạn. Hoàn toàn. Tuyệt đối. Bạn là chú rối Muppet, còn chúng giật dây bạn. Tụi tôi gọi những kẻ như vậy là Bọn Mượn Xác. Bạn cũng sẽ được gọi như thế khi mà bạn chẳng còn gì ngoài việc là một con rối-người dưới sự kiểm soát của một con sên Yeerk trong đầu bạn.
Chúng ở khắp nơi. Chúng có thể là bất cứ ai. Bạn chẳng bao giờ chắc mẻm được điều đó đâu. Chúng có thể là ba bạn, mẹ bạn, anh chị em bạn, hay thằng chả đến nhà bạn để sửa lò sưởi, tay phát thanh viên truyền hình xu nịnh, viên cảnh sát, mấy vị nhà giáo, một đứa nhỏ dễ thương... Chẳng cách chi biết được. Không sao biết được ai bị mượn xác, và ai không.
Còn ai đang chiến đấu chống lại cuộc xâm lăng này? Ai đang bảo vệ Trái Đất chống lại sự xâm lược bí mật, từ từ của bọn ký-sinh-trùng-kiểm-soát-não này? Ờ, chuẩn bị tinh thần mà tuyệt vọng đi hén. Bởi vì những kẻ duy nhất đang kháng chiến chống bọn Yeerks đó chính là tôi, bốn đứa bạn tôi, và một sinh vật nửa-ngựa-nửa-bọ-cạp-nửa-người là người Andalite mà tụi tôi gọi là Ax.
Ờ, nhiều“nửa” quá hén.
Cái chính là mình ên tôi với đám bạn tay không đang cố gắng cứu loài người. Giờ thì bạn lo quá trời rồi, đúng không?
May thay là tụi tôi cũng có chút quyền năng. Tụi tôi có khả năng biến thành bất cứ loài vật nào mà tụi tôi thâu nạp ADN.
Tôi nói nghiêm túc đó.
Đó không phải là khả năng bẩm sinh đâu. Tụi tôi đâu có quái đản vậy. Tụi tôi cũng đâu phải là diễn viên rạp xiếc. Cũng hổng phải là người đột biến gien. Quyền năng biến hình của tụi tôi là do tụi tôi tiếp thu được công nghệ của người Andalite. Chuyện dài lắm, nhưng tóm lại là: Một vị hoàng tử bất hạnh Andalite tên là Elfangor đã xài một cái hộp nhỏ màu xanh để truyền cho tụi tôi khả năng hấp thu ADN bằng cách chạm vào một con vật, rồi, chỉ cần tập trung tinh thần, là biến được ra thành con vật đó.
Dĩ nhiên là công nghệ này chỉ đi trước tiến bộ của loài người chút xíu. Người Andalite thiệt bá cháy. Tôi nghe đồn rằng họ còn có cả trình duyệt Web hoạt động ngon lành. Chưa nói đến những chuyến du hành xuyên vũ trụ nhanh-hơn-vận-tốc-ánh-sáng. Đáng buồn là, thứ mà tôi hổng dám đùa cợt gì ráo là điều đã xảy ra sau khi Elfangor trao cho tụi tôi quyền năng biến hình này. Đó là việc Visser Ba, đầu sỏ của bọn Yeerk trên Trái Đất, đã tới đó cùng với bọn Hork-Bajir và bọn Mượn Xác Người. Hắn đã sát hại Elfangor.
Visser Ba đã biến hình thành... Đúng, hắn cũng có quyền năng biến hình. Có hàng triệu người Hork-Bajir, hàng triệu Taxxon và chí ít cũng cả hàng nghìn con người bị biến thành Kẻ Bị Mượn Xác. Nhưng chỉ có duy nhất một Người Andalite-Bị-Mượn-Xác. Chỉ một tên sên Yeerk có vật chủ là Andalite. Chỉ một kẻ có quyền năng biến hình của người Andalite.
Đó là Visser Ba.
Chính Visser Ba đã biến hình thành một con quái thú gớm ghiếc thuộc một thế giới xa xôi nào đó mà hắn đã từng thâu nạp ADN. Và theo nghĩa đen, hoàn toàn ăn tươi nuốt sống Elfangor. Rồi bọn chúng xóa sạch mọi dấu vết phi thuyền của Elfangor.
Xóa sạch TẤT CẢ mọi dấu vết.
Hay đó là điều mà tôi đã từng nghĩ.
Tôi đang né khỏi nhỏ T'Shondra, vừa đi vừa lắc đầu và lầm bầm về bọn con gái, thì tôi trông thấy NÓ.
Thoạt tiên, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng một tên nhóc đang cầm nó. Tôi chỉ thấy chiếc hộp.
Chiếc hộp màu xanh.
Khối hộp biến hình.
“Ê!” tôi thốt lên với tên nhóc cầm chiếc hộp xanh, thót tim đến độ hổng nghĩ ra được câu nào khác.
Thì bạn nghĩ coi, chiếc hộp xanh lẽ ra đã bị tiêu huỷ rồi mới phải. Chiếc hộp quyền lực, có thể trao quyền năng biến hình cho bất cứ ai.
Bọn Yeerk sẵn sàng làm tất cả để có nó. Và“tất cả”ở đây bao gồm luôn những thứ mà thậm chí bạn không muốn nghĩ tới nữa.
Thế nên tôi thốt lên“Ê!”
Tên nhóc đứng khựng lại. Hắn nhìn tôi như thể thấy tôi quen quen nhưng chưa kịp nhận ra.
Hắn cao hơn tôi một tẹo. Hầu hết bọn nhóc trong trường đều cao hơn tôi. Tên nhóc này có mái tóc vàng, cặp mắt nâu, và ánh mắt nhìn đầy tâm trạng.
“Gì vậy?” Hắn hỏi.
“Ơ… Hình như tui chưa quen bồ thì phải!” tôiđáp.
“Tui là người mới đến mà,” hắn nói.
Thường thì cái lưỡi tôi dẻo quẹo, nhưng lúc này óc tôi như tê liệt. Mắt tôi láo liên quét ngang dọc sân trường đông nghịt người để tìm Jake, hay Cassie (Rachel thì khỏi à nha. Ý kiến xử lý tên nhóc này của con nhỏ hiếu chiến đó thế nào cũng là lôi hắn vào một phòng kín gần nhất rồi trổ cái dạng biến hình gấu xám của nhỏ ra, giựt phắt lấy chiếc hộp xanh cho rồi…) Nhưng Jake lại mất biệt. Cả Cassie cũng thế. Thậm chí Rachel cũng chẳng thấy tăm hơi.
“Ơ… tớ là Marco.”
“Tớ là David”.
“David! Hayđấy! Tên rất hay!”
David nhòm tôi như thể tôi là một thằng ngố. Thành thực mà nói tôi cũng chả biết làm gì để thay đổi ý nghĩ của hắn nữa…
“Gặp sau nhé!” Hắn dợm bước.
“Này, David!” tôi gọi với theo“Cái vật xanh xanh đó là gì vậy?”
Hắn quay lại phía tôi.“Tớ cũng không biết nữa. Tớ lượm được nó ở khu công trường phía bên kia siêu thị. Nó nằm trong một hốc tường.Kẹt trong một khối xi măng. Hình như có ai ghim nó vào trỏng thì phải.”
“Thế à!”
“Chính thế, cái hộp đó lạ lắm. Hẳn là nó có một công dụng nào đó chứ hổng phải là một chiếc hộp cũ kỹ tầm thường đâu. Có chữ ghi ở trển nè, như là tiếng nước ngoài thì phải”
REEENNNGGG!
Tiếng chuông báo giờ vào lớp khiến tôi nhảy dựng lên.
“Này! Cho tớ cái hộp đó được không? Ý tớ là… trông nó cũng hay đấy, cậu bán cho tớ đi…” Tôi bắt đầu lộn ngược các túi quần. Một cục tròn tròn… một viên kẹo bạc hà cũ rích…
“Tớ trả cậu một đô la ba mươi hai xu,” tôi ngập ngừng đề nghị, tay chìa ra một tờ giấy bạc, vài đồng cắc và viên kẹo.
“Cậu là Marco hả?” tên nhóc hỏi.
“Phải tớ là Marco. Rất vui được quen biết cậu.”
“Nhưngbái baicậu có khi còn vui hơn,” hắn nói rồi bỏ đi. Và rồi, thiệt quá muộn, tôi bắt gặp Jake. Tôi lao đến túm lấy nó, và lôi xềnh xệch vào nhà tắm nam.
“Một thằng nhóc có chiếc hộp xanh!” Tôi thì thào.
“Chiếc hộp xanh nào?” Jake xô tôi ra, hỏi lại.
“Thì chiếc hộp xanh đó đó.” Tôi kiễng chân nhìn qua các cánh cửa buồng tắm để an tâm chỉ có hai đứa tôi“Chiếc hộp xanh của Elfangor.”
Nghe vậy, khuôn mặt Jake chợt tái mét."Hả -"
RRRRREEEEEEENNNNNGGGGGG!