← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Tobias.

Tên tôi đó, song mấy cái tên có thực sự nói cho bạn biết được gì nhiều đâu phải không? Tôi từng biết đến hai cô nhỏ Rachel. Một cô thì tính tình khó chịu và động tí là khóc. Còn cô nhỏ Rachel kia -  bạn của tôi - lại là một cô nhỏ cực kỳ can đảm. Tôi chưa từng gặp ai can đảm đến thế.

Nhưng dù sao thì khi tôi nói với các bạn tên tôi là Tobias, chí ít ra, các bạn cũng cho rằng đó là cái tên của một con người, đúng không? Các bạn sẽ nghĩ rằng tôi có hai cánh tay, hai cẳng chân, một khuôn mặt và một cái miệng. Đấy, tôi đã nói rồi, cái tên đó thậm chí không nói cho bạn biết rằng:“Tôi không phải là người.”

Tôi đã từng là người. Khi lọt lòng mẹ, tôi là người. Tôi có những tính cách của một con người. Và tôi có thể biến thành người trong vòng hai giờ đồng hồ mỗi lần. Nhưng tôi không phải là người.

Hiện tại tôi là một con diều hâu đuôi đỏ, chuyên sống trong rừng, gần những cánh đồng rộng hay những bãi cỏ lớn dài tít tắp. Tụi tôi (diều hâu đuôi đỏ í mà) là các nhà đi săn hạng nhất ở mục này: Đứng yên trên cây, nhìn như rađa khắp hết vùng, nhìn từng chi tiết một rồi… phụp!... nhào xuống chụp con mồi gọn hơ.

Công việc hàng ngày của tôi là thế đó. Tôi trú ngụ trên những thân cây gần một bãi cỏ xanh tuyệt vời. Thật không may, việc săn mồi có những lúc chẳng ra sao cả. Chỉ là tự dưng nó thế thôi. Trong đời của một con thú săn mồi, có những lúc cuộc sống rất dễ chịu, nhưng cũng có nhiều khi rất khó khăn.

Nhưng còn hơn thế nữa, đó chính là sự cạnh tranh. Có một tên diều hâu đuôi đỏ khác mò tới lãnh địa của tôi. Nó xử những chú chuột của tôi. Chính nó và đợt nắng nóng đang diễn ra đã làm cho thức ăn trở nên khá khan hiếm.

Ngốc quá hả? Thiệt là ngốc nghếch khi nhọc công lo lắng và suy nghĩ đến những điều như thế? Ý tôi là, tôi có những năng lực hay ho hơn nhiều so với đám đuôi đỏ khác. Tôi có thể biến thành người. Tôi có thể biến thành bất cứ một loài thú nào. Tôi có thể biến thành một con vật nào đó thuộc họ mèo hay thành rắn để đuổi cổ tên đuôi đỏ kia đi cơ mà.

Chỉ có điều là tôi không làm thế.

Tôi có thể hù doạ tên diều hâu khác. Giữa hai thằng đuôi đỏ với nhau, tụi tôi có thể đánh nhau để phân thắng bại.

Chỉ có điều là tôi không làm thế.

Tôi chẳng làm gì sất. Một lúc nào đó, hắn sẽ đáp trên lưng tôi, dúi tôi xuống. Đến lúc đó, có thể tôi sẽ buộc phải ra quyết định phải làm gì. Nhưng ngay tại thời điểm này, ngay lúc này, tôi chẳng làm gì sất. Tôi chỉ cảm thấy cái đói cồn cào.

Tôi có thể bay đi kiếm mấy đứa bạn - Rachel hay hội viên hội Animorphs - nhờ giúp đỡ. Nhưng như thế thì yếu ớt quá. Sao tôi có thể đi cậy cục nhờ tụi bạn giúp mình giải quyết tình huống mà lẽ ra tôi phải tự xử lý lấy cơ chứ?

Tôi đứng trên cành cây thân quen, nhìn chăm chắm xuống khu đồng cỏ khô xem xét từng chút một để tìm miếng mồi cho mình.

Tôi chờ và lắng nghe cả những âm thanh của tiếng sột soạt thân cỏ va vào nhau. Một hơi thở nhẹ ở sát mặt đất làm tí xíu bụi bay lên. Tiếng một bàn chân nhỏ xíu đang cào vào đất.

Và những lúc như vậy tôi cũng nhìn vào hắn, tên diều hâu lạ mặt mới đến. Hắn đứng cách tôi cỡ một trăm mét. Tôi thấy hắn rõ mồn một. Cái mặt của hắn có vẻ giận dữ, cặp mắt màu nâu vàng. Nhìn hắn cũng… dễ nể với cái mỏ nhọn và cái đuôi bự và khỏe.

Hắn cũng nhìn tôi. Mắt của chúng tôi giao nhau. Hắn là một con diều hâu đích thực… còn tôi là Tobias diều hâu. Một nửa diều hâu thôi.

tôi nói với hắn, dù rằng tôi thừa biết hắn chẳng hiểu gì cả.

Tên diều hâu nhìn sang cánh đồng, tôi cũng vậy. Tôi đã để ý chỗ bụi cỏ nọ có một gia đình thỏ gồm thỏ mẹ và ba thỏ con. Tôi còn đủ tính người trong mình nên cũng hiểu được rằng không thể làm hại con nít. Nếu đã“chơi” thì lựa thỏ lớn thôi.

Nhưng khổ nỗi lý trí con người cứ dằn vặt tôi. Cuộc sống nơi hoang dã này có bình yên như trong công viênDisneylandđâu. Nếu tôi săn thỏ mẹ thì mấy con thỏ con cũng tiêu luôn vì không ai chăm sóc. Nhưng nếu tôi chỉ hạ một con thỏ con thôi thì thỏ mẹ lại còn sống để chăm sóc những đứa còn lại. Thiệt khổ tâm quá!

Và thỏ mẹ lại sanh thêm thỏ con cho tôi tóm cổ, xé xác, ăn thịt.

Tôi còn có một điều phân vân nữa: Thỏ dữ hơn chuột nhiều. Chúng có khả năng dồn sức mạnh xuống mấy cái chân rồi giáng một đòn khiến bạn choáng váng luôn.

Cuộc đời của tôi đó. Một cánh đồng khan hiếm mồi. Một tên xâm lăng muốn chiếm chỗ của tôi và một gia đình thỏ khiến tôi phải phân vân, áy náy.

Đó, bạn đã rõ ý của tôi khi bảo bạn rằng mấy cái tên chẳng nói được gì nhiều chưa? Hồi xưa, khi mà tôi là một con người thực thụ,“Tobias” là một từ có nghĩa là một kẻ yếu đuối, nhút nhát. Con người tôi đó. Tôi nghĩ, hồi đó, tôi khá dễ thương; thầy giáo mến tôi và lũ con gái thấy thương hại tôi. Còn mấy thằng chuyên đi bắt nạt người khác thì coi tôi giống như một con muỗi đang đậu trên cổ, sẵn sàng cho tụi nó đập.

Những ý nghĩa ấy đã biến đổi hoàn toàn theo cái cách không ai có thể tưởng tượng nổi. Nó diễn ra vào một đêm tối trời khi Jake, Rachel, Marco, Cassie và tôi băng ngang qua một công trường bỏ hoang.

Tại đó, tụi tôi nhìn thấy một con tàu không gian thương tích đầy mình hạ cánh. Tại đó, tụi tôi gặp ông hoàng Andalite Elfangor đang hấp hối.

Ông hoàng Elfangor đã nói với tụi tôi rằng cuộc sống của loài người đang gần đến ngày tận thế. Ông kể tụi tôi nghe về cuộc xâm lăng Trái Đất của bọn Yeerk, một cuộc xâm lăng kín đáo thông qua những con sên ký sinh. Chúng chui vào não bộ và biến bạn thành nô lệ của chúng.

Và ông hoàng Elfangor cũng đã trao cho tụi tôi một quyền năng mà xưa giờ chỉ có mình người Andalite có - công nghệ biến hình của người Andalite.

Tụi tôi có khả năng biến hình - đúng, là biến hình - thành bất cứ con vật nào sau khi chạm vào nó và thu nạp ADN của nó.

Tôi đã biến hình thành một chú diều hâu. Tôi đã ở trong lốt hình biến quá thời hạn hai giờ đồng hồ cho phép, và tôi bị mắc kẹt trong cơ thể của một chú diều hâu đuôi đỏ.

Chán chưa, kẹt trong một thế giới mà chung quanh toàn là kẻ thù. Không giống như con người chỉ việc đi làm, kiếm tiền rồi ra siêu thị mua thức ăn để trong bọc nhựa về nhà mà xơi. Ở đây, tôi phải đánh nhau, chộp giựt…đế kiếm miếng ăn.

Tôi phải giết con mồi của mình để sống.Tôi phải nhào xuống, nhấn những móng vuốt sắc lẻm của mình vào não, vào cổ của con mồi. Tôi phải cảm nhận được nhịp đập của trái tim con mồi ngừng lại. Rồi sau đó… sauđó tôi đã bắt đầu đánh chén rồi.

Đó là toàn bộ ý nghĩa của cái tên Tobias. Thằng Tobias-tôi, một sinh vật lạ lùng và duy nhất.

Có cái gì đó chuyển động!

Chỉ là sựnhúc nhíchcủamột thân cỏ cao. Con diều hâu đối thủ của tôi lại đang nhìn chỗ khác. Nó không thấy con mồi của tôi.

Con mồi này là của tôi.

Tôi mở cánh, bắt luồng gió và sà nhanh xuống những ngọn cỏ vàng và hoa dại đang lay động. Tôi thấy thấp thoáng một khoảng lông nâu, một con thỏ.

Mọi chuyện xảy ra trong ít giây thôi.

Tôi chuyển hướng tấn công, bẻ đuôi để điều chỉnh hướng và bổ xuống. Đuôi tôi xòe ra, nhằm vào con thỏ con. Nó không thấy tôi.

Thỏ mẹ đã nhìn thấy tôi nhưng nó lại đang ở cách đó hơn nửa thước. Chậm rồi!

Tôi chuẩn bị xếp đuôi lại để quắp lấy con mồi.

⚝ ✽ ⚝

Bất thình lình tôi bị tê điếng người. Một cặp cánh rộng xuất hiện ở phía trên tôi đang che sụp ánh mặt trời lại. Những cái móng vuốt khổng lồ thiện nghệ bổ xuống.

Tôi kêu lên trong sự sợ hãi, rớt thịch xuống đất, mỏ va xuống. Tôi bị hạ rồi, té thảm thương và còn bị mất con mồi nữa chứ.

Tôi hốt hoảng vỗ cánh liên tục, tôi muốn bay lên,rồi…

BỤP!

Con thỏ mẹ đã về lại chỗ của nó và đá vào đầu tôi, nhanh đến mức tôi không kịp tránh. Bụi tung đầy mắt tôi. Bóng tối bao phủ, tôi hoảng loạn. Thỏ mẹ đứng trước mặt tôi, chắn cho lũ con, tai nó dựng ngược, mắt nó mở to.

Nhưng nó không nhìn thấy con diều hâu đối thủ của tôi ở đằng sau đang sà xuống, mở vuốt ra, quắp lấy một con thỏ con và mang đi.