← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1

Hãy rời xa quê hương, hỡi những chiến binh oai dũng! Hãy xông pha nơi không gian bất tận! Toàn giải thiên hà sẽ run rẩy trước bước chân Helmacron. Hết thảy muôn loài sẽ là nô lệ của chúng ta. Bởi lẽ, chỉ có chúng ta mới xứng đáng là Chúa Tể Vũ Trụ.

Di huấn của Hoàng Đế truyền lại cho mai hậu.

Trích Nhật ký tàu Helmacron,Thiên hà Blaster

Tôi là Cassie.

Có nhiều điều về tôi mà tôi hổng thể kể với các bạn được, như là họ tên đầy đủ hay địa chỉ nhà.

Tôi  đang sống trong một thế giới hoang tưởng. Tôi ước hổng phải vậy, nhưng nó thiệt sự là vậy. Tôi hổng còn lựa chọn nào khác, đành phải giấu giếm, nói dối, và đánh trống lảng. Ngay cả vào những lúc tôi đang cố gắng liều mạng nói lên sự thật.

Bạn phải biết sự thật, bạn phải biết chấp nhận điều gì đang xảy ra cho Trái Đất, cho loài người. Bởi vì chỉ có biết rõ, bạn mới có thể chiến đấu chống lại bọn quỷ sứ khủng khiếp đang đe doạ bạn được.

Tất nhiên tôi đang nói tới bọn Yeerk.

Chứ không phải là người Helmacron.

Bọn Yeerk là một giống loài ký sinh từ một hành tinh rất xa xôi. Chúng được sinh ra trong môi trường nước. Một vũng Yeerk. Tại một thời điểm nào đó trong quá trình tiến hóa, chúng thoát ra khỏi sự an toàn, không có giác quan trong vũng và phát triển được khả năng xâm nhập vào não bộ của một giống loài có tên là Gedd.

Trong một thời kỳ rất lâu, có lẽ cỡ thiên niên kỷ, chúng chỉ tiến hóa được đến mức đó mà thôi.

Chúng chẳng biết gì về du hành vũ trụ, hay công nghệ gì cả. Cũng như loài người, chúng không biết sự tồn tại của các giống loài khác trong dải thiên hà.

Ít nhất, đó là những gì mà người bạn Andalite của tụi tôi, Ax, nói với mấy đứa tôi. Tôi chắc chắn là việc nghiên cứu về sự tiến hóa của loài Yeerk lẽ ra sẽ rất thú vị, cũng tương tự như là việc nghiên cứu về bệnh tả hay bệnh thương hàn hẳn sẽ rất tuyệt diệu.

Cần thận trọng khi nghiên cứu. Bởi vì theo hiểu biết của con người, thì bọn Yeerk chẳng khác gì bệnh dịch. Chúng đang lan tràn khắp dân số của chúng ta. Chúng xâm nhập cơ thể con người qua đường tai. Chúng có khả năng ép người dẹp lép, lách qua tai, chiếm lấy từng phân vuông trong đường tai trong, để trườn vào trong hộp sọ. Ở đó chúng dàn mỏng cơ thể, bao bọc lấy bề mặt của não người. Chúng kết nối vào não bộ, như bạn hay tôi đăng nhập internet bằng bàn phím. Chúng có thể thấy tất cả ký ức của bạn, chúng biết tất những suy nghĩ của bạn. Tất cả. Và chúng có thể kiểm soát bạn tuyệt đối và hoàn toàn. Chúng cử động tay bạn, di chuyển chân bạn. Chúng hướng cái nhìn của bạn, bóp méo mặt bạn thành một nụ cười quen thuộc mà ai ai cũng nghĩ là chỉ mình bạn đang cười. Tụi tôi gọi những người như thế là Kẻ Mượn Xác - nô lệ của bọn Yeerk. Người Hork-Bajir là thành quả đầu tiên lớn nhất trong cuộc chinh phạt ra thế giới bên ngoài hành tinh của bọn Yeerk. Rồi chúng chiếm người Taxxon. Chúng đã đụng độ lẻ tẻ nhiều giống loài khác. Nhưng giờ thì chúng đang săn đuổi phần thưởng lớn nhất của chúng: Loài người.

Con người. Con người với những ngón tay chính xác và khéo léo hơn bất kỳ người Taxxon hay Hork-Bajir hay Gedd nào. Con người, giống loài ăn được hầu như mọi thứ, không giống loại sinh vật chỉ ăn cây như người Hork-Bajir hay loại đói triền miên, ăn thịt đồng loại như loài Taxxon. Con người, về số lượng thì vượt xa tất cả các giống loài khác cộng lại.

Chúng ta là vật chủ hoàn hảo nhất. Không đáng sợ như khả năng của người Hork-Bajir nhưng rõ ràng là có khả năng thích ứng tốt hơn.

Hàng tỷ con người chưa hề nhận thức được mối nguy hiểm và còn đầy hoài nghi. Chúng ta, với bọn Yeerk, giống bộ lạc Aztec đối với Cortes[1]. Chúng ta có thể trở thành giải pháp cho tất cả vấn đề của bọn Yeerk. Chúng ta có thể cung cấp cho chúng một số lượng nhiều vô kể bọn tay chân để làm ngòi nổ từ Trái Đất và tàn phá tất cả những giống loài khác đến chỗ diệt vong.

Chiến đấu chống lại cuộc xâm lăng này là người Andalite. Đông hơn, vũ khí mạnh hơn, nhưng thiếu chuẩn bị. Như đội lính cứu hỏa đang cố dập tắt ngọn lửa đám cháy đang bén từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, người Andalite cố gắng khôn ngoan hơn bọn Yeerk để đánh bại chúng.

Nhiều khi họ thắng. Vài lần khác thì…

Người Andalite đến Trái Đất để chặn đứng cuộc xâm lăng của bọn Yeerk. Thế nhưng họ lại bị đánh bại. Ax, Aximili-Esgarrouth-lsthill - bạn của tụi tôi - kẹt lại ở Trái Đất, sống sót và gia nhập cùng nhóm tụi tôi.

Anh của Ax, Hoàng tử Elfangor, cũng bị kẹt lại ở Trái Đất. Biết rằng ông sắp chết, ông đã cho chúng tôi món quà lớn nhất của công nghệ Andalite: quyền năng biến hình. Khả năng chạm vào bất kỳ động vật sống nào, thâu nạp ADN của nó, và rồi thì, thực sự biến thành con vật đó.

Còn "tụi tôi" là ai? Là Tôi. Là bạn thân của tôi, Rachel. Là Jake, tay thủ lãnh rất dễ thương và can trường. Là Marco, bạn chí cốt của Jake. Là Ax - người Andalite. Và Tobias. Tobias đang sống mà phải chịu mặt trái của quyền năng biến hình. Coi, có giới hạn hai giờ mỗi lần biến hình. Nếu bạn ở trong một lốt biến quá hai giờ, bạn sẽ kẹt lại vĩnh viễn.

Giờ thì bạn biết rồi đấy. Giờ thì bạn đã biết hội Animorph của tụi tôi đang chống lại cái gì.

Và giờ bạn cũng biết tại sao tụi tôi hổng hề muốn một cuộc xâm lăng thứ hai của bất kỳ loại người ngoài hành tinh nào khác đối với Trái Đất.

Ý tôi là, một còn chưa đủ sao?

Muôn tâu Hoàng đế - vị tiên tri tài ba và lỗi lạc nhất - cuối cùng, chúng thần đã tìm ra một hành tinh vô cùng thích hợp cho loài Helmarcon chúng ta chinh phục! Đó là một hành tinh chứa đầy những giống loài to lớn. Nhưng càng to lớn bao nhiêu, họ sẽ càng bị thu nhỏ bấy nhiêu, họ sẽ phải run sợ trước sức mạnh không gì lay chuyển được của chúng ta.

Trích Nhật ký tàu Helmacron,Thiên hà Blaster

“Cassie, bồ làm gì vậy?”

Tôi nhổm khỏi nệm ghế chiếc xe tải nhỏ của ba tôi, cảm thấy đau lưng ê ẩm. Chẳng là tôi vừa mới chất một chiếc xe đạp rỉ sét lên đó cùng với trăm thứ hầm bà lằng không còn dùng đến nữa. Lau mồ hôi trán đang rỏ ròng ròng, tôi ngó xuống ngắm Rachel.

Xời, lúc nào nhỏ cũng chỉn chu như người mẫu trang bìa tạp chí mốt vậy. Nói dại, rủi mà nhỏ bị lật xe buýt, bị úp chụp giữa thanh chắn bùn, hoặc bị cơn lốc xoáy quăng quật vạ suốt hai dặm liền thì nhỏ vẫn thoát ra với quần áo phẳng phiu, tóc tai chải chuốt và mặt mũi sạch sẽ.

Có đôi khi tôi thề rằng là điều đó rất siêu nhiên.

Chẳng bù cho tôi lúc này, mới sáng bảng mắt đã dọn phân chuồng ngựa, chăm sóc chú ngỗng Canada khó tính, rồi thu lượm đồ lạc xoong để đóng góp cho Hội từ thiện. Eo ôi… trông tôi như bị xe buýt lật, bị cơn lốc cuốn và bị thanh chắn bùn ập lên người vậy đó.

“Mìnhđang lao động,” tôi nhấm nhẳng.“Có lẽ thỉnh thoảng bồ cũng phải động tay động chân một chút chứ.”

Rachel chẳng thèm bận tâm đến lời châm chọc ấy.“Mình cho bồ một lời khuyên nha - chỉ hai từ thôi. Đó là Ralph Lauren. Ngâm mình trong bùn dơ là một chuyện, nhưng mắc gì mà bồ phải làm điều đó trong chiếc quần Jeans mua từ cửa hàng bách hóa? Chính vì thế mà thiên hạ mới sinh ra Ralph Lauren - vị vua của những bộ cánh dạo phố…”

Tôi rùn người nhảy xuống đất, véo cục đất sét dính ở cổ chân.“Lại đây nè, để xem bùn đất có biết bám vào bồ hay không.”

“Ê ê,đừng có dí đất vào tôi chớ!”

“Chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi mà!Mìnhmuốn thử coi bồ là người trần mắt thịt hay là bồ người Miễn - Dơ!”

Tôi hăm hở trét cục đất vô Rachel. Nhỏ ngúng nguẩy phủi lia lịa cho nó văng ra.

“Nào,đưa tay đây chomìnhcoi,” tôi la lên. “Bùn nhãođó. Đáng lý nó phải bết vào lòng bàn tay bồ mới phải chứ?”

Rachel cười hinh hích, nhất quyết không chịu chìa tay ra cho tôi coi.“Nè, nè, một buổi sáng thứ Bảy mới tươi hồng làm sao. Tụi mình lại chẳng phải làm công vụ gì. Bộ bồ tính suốt ngày nay sẽ làm việc đầu tắt mặt tối hay sao? Tới khu thương xá với mình đi. Hai đứa mình sẽ mua hai bộ đồ tắm mới toanh rồi ra biển phơi nắng chơi. Mình muốn phục hồi lại cái làn da rám nắng của mình.”

“Còn da mình thì rám nắng bộn rồi,” tôi nghinh mặt lên.“Với lạimìnhcũng không ham nằm ườn ra phơi nắng trong khi bồ mải dõi mắt nghía bọn con trai.Mìnhcòn khối việc phải làm…”

Rachel bỗng nhăn mặt như khỉ ăn ớt.“Ê, kia là cái gì dzậy?”

“Cái gì là cái gì?” tôi nhóng theo ánh mắt của Rachel. Nhỏ đang nhìn chằm chằm vào một cái bơm nước cũ xì, vận hành bằng tay, một món đồ cổ mẹ tôi thường thích ngắm.

Có một vật nhỏ xíu bằng bạc đeo dính vào nó.“Đồ chơi đó mà,” tôi càm ràm. “Một phi thuyền không gian đồ chơi. Kiểu nhưStar War, StarTrek,hayStargì đó.” Tôi nạy cái vật kia ra khỏi chiếc bơm tay.“Hừ, chắc chắn là nó có từ trường.”

“Coi bộ bồ có vẻ lo lắng.”

Tôi nhún vai.“Một sự trùng hợp thôi.” Tôi nhìn quanh quất để đảm bảo không có ai nghe lóm.“Mình dấu chiếc hộp xanh của Elfangor ngay chỗ cái bơm mà. Chỉ cần vặn phần máy móc ra khỏi đáy là thấy liền hà.”

“Bồ giấu chiếc hộp xanh ở đó hả?”

“Chứ còn nơi nào khác tốt hơn thế không?”

Thiết bị dùng để chuyển giao khả năng biến hình này còn có một cái tên Andalite làEscafil, nhưng chúng tôi vẫn gọi nó là chiếc hộp xanh. Cách đây không lâu một thằng nhóc tên là David đã táy máy tìm ra nó, và được chúng tôi kết nạp vào hội Animorphs. Nhưng sau đó, David không biết sử dụng quyền năng biến hình đúngcách…

David là một con chuột. Nghĩa đen hoàn toàn. Hắn sẽ sống đời của chuột và chết đi vẫn là một con chuột.

Đó là chuyện mà tôi hổng thích nhớ lại chút nào. Dù sao thì, ngay khi thu hồi lại chiếc hộp, tôi đã được cả đám chọn làm người giấu nó đi.

Và giờ thì một phi thuyền không gian đồ chơi bị dính theo nó.Tôi nhấc món đồ chơi bằng bạc kia lên và xem xét. Nó dài cỡ một tấc, hình dáng tựa cây dùi cui - một đầu có ba cụm ống tuýp dài, mỗi cụm ba ống, và đầu kia cắm vào một chiếc đầu lâu.

Tôi cười toe, hỏi Rachel.“Phải Romulan không?”

“Hỏi Marco hoặc Jake í.Mình đảm bảo với bồ, bất cứ ai trong bọn họ cũng sẽ chỉ cần một cú liếc mắt tới món đồ chơi đó thôi cũng đủ giảng giải mười phút liền về chuyện cái đó là từ trò chơi nào, và trong câu chuyện nào -”

“Quăng nó vào đống đồ mang tặng Hội từ thiện nha,” tôi nói,đoạn thảy cái phi thuyền vô mớ đồ lôm côm tôi mới dọn hồi sáng. Mặt trời rực rỡ đang hé mắt dòm qua những đám mây nhẹ hều. Tôi hít hà bảo Rachel.“Ui da! Một ngày đẹp trời như thế này mà không tận hưởng thì thật uổng phí. Mình sẽ đi với bồ, Rachel. Đợi mình vô nhà lục đồ mẹ mình mặc hồi điBermudađã.”

Vẻ mặt Rachel thể hiện rõ vẻ kinh tởm rõ rệt xen lẫn với hồ nghi.

“Giỡn chơi mà,” tôi cười xòa.“Mìnhđi thay đồ đây. Đôi khi bồ cũng phải dễ tính chứ.”