CHƯƠNG 3
Tụi tôi lại gặp nhau. Jake, Rachel, Marco, Ax trong bộ dạng nguyên thuỷ của ảnh, cơ thể tự nhiên của người Andalite (là sự pha trộn giữa hươu lông xanh, nhân mã và bọ cạp), và Tobias - diều hâu đuôi đỏ, dù rằng cậu ấy đã khôi phục được quyền năng biến hình.
Cả đám tụ tập và ráng tìm cách làm sao, nếu có, để đối phó với một phi thuyền không gian đồ chơi.
Nhưng thiệt sự chỉ có hai khả năng trong tầm tay. Một là nói chuyện với Ax.
"Ax, có cách nào mà tụi Yeerk có thể dùng một thứ gì đó nhỏ xíu, kiểu như mô hình,... ờ… một thứ bay được để xác định vị trí của chiếc hộp xanh không?" Jake hỏi.
"Đó là một thứ mà nó bay được ấy mà," Marco bổ sung đầy“hữu ích”.
"Giống... giống như một phi thuyền không gian đồ chơi," Jake nói, làm lơ Marco.
Ax thắc mắc.Ax giữ đôi mắt chính của ảnh nhìn chăm chú vào Jake, trong khi hai mắt cuống nhìn vào Marco và tôi.
Jake nhún vai và ngó tôi. Tôi cũng nhún vai.
Vậy là chỉ còn cách thứ hai mà tụi tôi có thể nghĩ ra được để giải quyết vụ này: bay đến trụ sở của Hội từ thiện để tìm lại món“đồ chơi” mà ba tôi mới chở tới đó.
Chúng tôi biến thành mòng biển,tất cả trừ Tobias, vì cậu ấy đã có cánh sẵn rồibay tới đó.
Tụi tôi lại hoàn hình, xong thìRachel, Jake và tôi bước vào trụ sở Hội. Liếc dọc liếc ngang khắp các kệ, bọn tôi nhận ra món đồ chơi cần tìm không có ở đó.
Tôi đến chỗ anh thư ký trạc tuổi sinh viên đại học.“Chào anhạ. Cách đây vài giờ ba em có mang đến vài món đồ chơi cùng với những món đồ kia. Ừm, hóa ra là cả nhà em bỏ quên vào đó một món đáng lẽ không nên bỏ đi.”
“Phải. Đó là chiếc phi thuyền đồ chơi của anh ấy,” Rachelđế thêm, tay chỉ vào Jake.
“Vâng. Chiếc phi thuyền đó là đồ chơi của em.”
“Nếu mới tới thì nó vẫn ở nhà sau. Có lẽ họ đã phân loại và dồn nó vào chung với những đồ chơi khác rồi.”
“Vậy anh cho tụi em vô đó tìm nha?” tôi nói và nở nụ cười dễ thương nhất của mình.
“Đó là loại phi thuyền gì vậy?” Anh thư ký hỏi.“Romulan? Federation? Klingon? Dominion? Ferengi?Hay giống như trong phimBabylon 5: MinbarihayShadow?Hay kiểu phi thuyền trong phimStar War?”
“Romulan,” Jakeđáp lẹ.
Anh thư ký trỏ ngón tay cái ra đằng sau vai mình.“Lại đẳng. Nhưng đừng có ráng vớ cái gì không phải của các em à nha. Tốt hơn em nên ra về với con tàu Romulan thôi.”
"Trong số tất cả nhân viên Hội Từ thiện trên toàn thế giới, thì tụi mình lại có một anh chàng mê khoa học viễn tưởng nữa chớ," Jake lẩm bẩm.
Qua một cách cửa sục sịch, chúng tôi vào khu vực kho chứa. Đó đây, đồ đạc chất nghễu nghện. Những thùng đồ gia dụng, những chiếc ti vi cũ, rất nhiều quần áo đã mặc qua và một đống đồ chơi. Nào là búp bê, các con thú, trò chơi xếp hình, lại cả một chiếc xe đạp ba bánh. Dường như tất cả đồ chơi của cả thập kỷ qua đã tụ hội về đây, góp mặt trên nền xi măng đá lạnh này.
“Cassie, bồ thấy nó chưa vậy?” Jake hỏi.
Tôi tập tễnh dạo quanh đống đồ chơi, lướt mắt thật nhanh qua các con búp bê Barbies trọc lóc và những con X-men không đầu. Thình lình, tôi tia thấy một chùm ba món đồ chơi.
“Nó kìa!”
“Kế con tàu chiến Klingon và Mô-dun Oanh kích của G.I.Joe í hả?”
Tôi tròn mắt. "Bồ đúng là một cậu nhóc. Vậy mà đôi khi mình lại quên béng đi là bồ chỉ mới còn nhóc con thôi… bồ biết đấy. Ý mình là, dễ thương thiệt."
"Ặc ặc." Dĩ nhiên là tiếng của Rachel rồi.
Jake cúi xuống lượm chiếc phi thuyền lên, lật tới lật lui, coi bộ bối rối lắm.
Bỗng, vụt qua cửa kho hàng đang để mở…
…một cỗ máy bằng bạc, dài cỡ tấc rưỡi lao vút vô phòng.
“Oa,” Jake trầm trồ.“Những đồ chơi này thật là bắt mắt. Mình chưa bao giờ thấy món đồ chơi nào…”
Pằng chíu! Pằng chíu!
“Á, ái! Uuii!”
“Cái gìđó?” tôi hết hồn la, chân nhảy đại về phía Jake. Xuyên qua lớp tay áo của bộ đồ biến hình trên người Jake là hai lỗ thủng nhỏ tí nị.
"Cái phi thuyền không gian nhỏ xíu đó mới bắn mình!"