CHƯƠNG 24
Tụi tôi ráng bò lần lần lên lông Tobias để cậu ta được rảnh chân.
Rồi chúng tôi bay.
Tất cả vẫn đang hỗn độn, nhốn nháo. Tụi Mượn xác-Người ráo riết đuổi theo tàu Helmacron, cố túm chiếc hộp xanh. Tụi Helmacron phản đòn bằng tia thu nhỏ.
Nhưng chúng không bắn Tobias. Chúng tin rằng cậu ra đã quá nhỏ rồi, chẳng việc gì phải sợ nữa.
Tobias thét rầm khi con tàu ngoặt hướng về phía tụi tôi.
Nó bắn hà rầm xuống bên dưới, chỉ ngưng lại để nhắm rồi lại bắn tiếp. Tranh thủ vài giây nó ngắm bắn, Tobias chúi xuống, xếp cánh lại và rơi như một hòn đá (hoặc như một hạt cát bự).
Tobias đáp xuống đỉnh tàu Helmacron. Bề mặt to tướng của nó lủng củng những ống trụ, trang thiết bị, tia cảm biến và các chi tiết linh tinh khác, cho nên cậu ta dễ dàng tìm ra mấu để bám móng vuốt vào.
Con tàu vẫn phóng vùn vụt qua rừng cánh tay.
Quả thật, những cố gắng của bọn Mượn xác đều là“công cốc”. Tụi Helmacron đeo chiếc hộp nên chẳng ai dám bắn cả - tất cả chỉ dán mắt vào nó và chộp, bắt.
Tobias hỏi tôi.
Marco bàn,
Tôi nói nhỏ.
Marco gọi.
Tobias quyết định và bắt đầu biến thành người.
Biến hình luôn rờn rợn, ghê ghê. Nhưng đây là một kinh nghiệm mới: tôi ngồi trong lốt biến hình của Tobias, bám chặt móng chồn hôi vào bộ lông diều hâu đang tan biến.
Tôi trượt xuống giữa cái chân đang phù ra và trở nên trơn láng của cậu ta. Những ngón chân người của Tobias đang thành hình. Tôi đang ở tâm của trận động đất -“mặt đất” chaođảo, rung chuyển.
Trong khi cao lên, Tobias cúi xuống bám đôi tay chưa ra hình thù vào con tàu bên dưới tụi tôi.
Trong lúc đó tôi và Marco cũng tranh thủ hoàn hình. Nếu ai mà nhìn vào cảnh tượng này chắc chết ngất mất. Con diều hâu tí tẹo đang biến thành một cậu bé nhỏ hơn cả chú lính đồ chơi, với hai con người tí nị hiện ra từ hai chân mình.
Tàu Helmacron vẫn chao liệng như điên, nhưng chúng tôi vẫn bám vào nó được. Cơ thể tụi tôi nhỏ tức là cơ bắp tụi tôi mạnh khỏe.
Tobias, cõng hai tụi tôi trên lưng, dùng hai tay bò dần về phía động cơ. Tụi Helmacron vẫn không ngưng“cuộc oanh kích”.
Mấy bà Helmacron lại cất giọng ong óng, huyênh hoang.
Tụi tôi mò tới được vỏ động cơ. Sờ vào chúng thấy nóng hầm hập nhưng không đến nỗi bỏng rát. Tobias giúp tụi tôi trượt khỏi lưng mình.
“Hay quá ha!” Marco phớn phở.“Cuối cùng tụi mình cũng lập được Kỳ Tích. Hai cái mụt nhìn lên một cậu trai người-chim khổng lồ, to những một phần tư inch. Tất cả tụi mình đang ở trên mui một con tàu đồ chơi, hy vọng nó sẽ rớt xuống đất khi Cassie biến thành cá voi lưng gù cỡ chuột nhắt. Chúng ta sẽ đánh bại một loài điên có bộ não cỡ vi khuẩn. Thể nào giải Oscar cho Hành Động Điên Rồ Nhất cũng rơi vào tay tụi mình cho mà coi. Tất cả về nhà mau! Tụi tui sẽ khống chế thế giới.”
Cánh tay to cỡ sợi mì ống của Tobias giúp tôi vào vị trí. Tôi bắt đầu biến hình. Tôi lớn phình dần thành cá voi lưng gù, lốt biến hình lớn nhất tôi từng thực hiện.
Cá voi lưng gù thật có lẽ phải dài đến mười lăm mét, suýt soát gấp mười hai lần chiều cao của tôi. Bây giờ kích thước chuẩn của tôi là một phần mười sáu inch. Nhân mười hai lần lên, vị chi sẽ được gần một inch.
Tuy nhiên, cần phải tính tỉ lệ đó xê xích theo khối lượng nữa. Trong thực tế, cá voi lưng gù nặng đến sáu mươi tấn. Vì vậy khi tôi phồng lên, tàu Helmacron bắt đầu cảm thấy sức nặng đè lên mình. Nặng lắm kia.
Tôi to nữa, to nữa - cảm thấy trọng lượng tăng kinh khủng, dù kích thước chẳng to hơn con cá vàng là bao. Tuy hơi đau tí chút vì bị nêm chặt giữa những vỏ động cơ, nhưng ít ra như thế tôi sẽ không bị rơi.
Bỗng, một cánh cửa đột nhiên xịch mở ở đằng đầu con tàu. Một cặp mắt Helmacron lồi ra, rồi một cặp nữa.
Chúng leo ra ngoài tàu cùng với tụi tôi.
Một bà Helmacron thét.
tôi cãi.
“Xí, imđi,” Marco nạt.
Hai bà Halmacron dòm lom lom vào cậu ta.
“Imđi cho rồi, ta nhắc lại là im…đi…! Bọn mi chẳng là chúa chiếc của cái gì hết! Bọn mi là đồ chí rận, chỉ được cái to mồm. Đồ bọ chét. Bọn mi không thể làm gì được tụi côn trùng nữa là đòi lấn lướt tụi ta.”
Tobias túm lấy hai bà Helmacron và giơ lên không trung, chân giò mấy bả khua loạn xạ.
Hai bà Helmacron vẫn cố la.
“Cassie,biến hình tiếp đi,” Marco giục.
Tôi lại to thêm. Tàu Helmacron không còn né tránh uyển chuyển như trước được nữa. Nó bị rị xuống, nhổng đuôi lên. Chắc chắn nó đã bị mất độ cao, bởi vì những rừng tay giờ đã vươn lên sát sạt tụi tôi.
Những ngón tay thù lù cỡ cột đền thờ Hy Lạp chọc ngoáy vào không khí. Những tia màu xanh oan nghiệt kia vẫn tiếp tục hoạt động, nhưng bây giờ rừng cánh tay đã sát lắm rồi. Con tàu đang chậm dần.
“Đầu hàng đi, đồ ngu!” Marco quát tụi Helmacron.“Đầu hàng mau và Cassie sẽ hoàn hình. Đầu hàng thì tụi ta sẽ để bọn mi tự do rời khỏi đây.”
…>
Sau đó, một bàn tay to ơi là to tóm ngang hông con tàu.
Rầầầm!
Rắắcắc!