← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Marco.

Tôi đồ là chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi dám cá rằng thế nào bạn cũng biết một ai đó giống tôi. Lớp học nào mà chẳng có Marco. Đấy, cái anh chàng Marco mà thông thái nhất, hóm hỉnh nhất, quyến rũ nhất, thanh lịch nhất, đẹp trai nhất - chính là tôi đó.

Tôi không thể cho bạn biết họ của mình. Tôi cũng không thể cho bạn biết nơi mình đang sống hay bất kì điều gì cụ thể về mình vì điều đó có thể mách nước cho ai đó tìm ra tôi.

Thật đấy, ước gì tôi có thể nói hết cho bạn nghe. Che dấu thân phận cũng có cái bất tiện của nó. Chẳng hạn như tuần rồi, tôi muốn chạy trong hành lang trường gào thật to tên mình để mọi người có thể nghe thấy hết. Tôi muốn nhảy lò cò trên bàn ăn trong căng-tin và đứng múa trên cái bánh khoai tây nghiền hiệu Tater Tots của ai đó cho đến khi bị giám thị lôi đi. Tôi muốn tập trung mọi người lại để họ chúc tụng tôi.

TÔI CÓ MỘT CUỘC HẸN LỚN

Cuộc hẹn với Marian, cô nhỏ đẹp nhất trường (nếu không nói là đẹp nhất thế giới).

Marian.

Mariankhông chỉxinh đẹp lộng lẫy, với mái tóc đen huyền, dài thướt tha, đôi mắt đen lay láy, và đôi má lúm đồng tiền khiến tôi phát khóc lên mỗi lần nhỏ cười,mà nhỏ còn thông minh, quyến rũ và hút hồn gần bằng tôi nữa đó.

Tụi tôi đúng là một cặp trời sinh. Điểm trừ duy nhất ở nhỏ mà tôi tìm được đó là nhỏ có vẻ không thấy mấy câu đùa của tôi buồn cười tẹo nào.

Ấy, còn cả gu âm nhạc của nhỏ nữa chứ.

Bạn có muốn biết tình tiết gay cấn nhất của cuộc hẹn hò này là gì không? Marian mời tôi trước đó nha. Vừa ra khỏi lớp học nhạc, Marian đã nói với tôi.

“Nè, Marco, hình như bạn rành nhạc cổ điển lắm há. Với lại, mình thấy bạn đẹp trai và cá tính lắm. Mình muốn kết thân với bạn.”

Thú thiệt là tôi có phóng đại lên chút đỉnh. Nhưng chuyện Marian nói tôi có thị hiếu âm nhạc là thiệt một trăm phần trăm.

“Thiệt tình là tôi cũng lòe thầy giáo như những đứa khác thôi”, tôi làm bộ nhún nhường.

Ui trời, may mà ba tôi có sưu tầm cả đống đĩa nhạc, thỉnh thoảng hay giành ti-vi coi hết các chương trình chuyên đề về Mozart, Beethoven và những nhạc sĩ… tâm thần khác, cho nên tôi cũng hiểu bập bõm về nhạc cổ điển chứ hổng đến nỗi mù tịt…

“À, mình có hai vé coi hòa nhạc tại Symphony Hall vào chiều Chủ nhật này”, Marian mời.“Họ sẽ chơi bản Giao Hưởng Số Ba của Beethoven. Đó là bản giao hưởng mình thích nhất. Bạn có muốn đi không?”

“Ừm, mình hâm mộ bản số Ba Mươi Ba hơn,” tôiđiềm nhiên nói,trong bụng thầm mong mình đừng có xỉu ngay dưới chân nhỏ. Marian vừa mới hẹn tôi đi chơi!!!

Marian nhìn tôi ranh mãnh.“Số Ba Mươi Ba á? Mình hổng biết bản này. Bạn đùa hả?”

“Dĩ nhiên, tui đùa… hahahaha!” Tôi chữa ngay, chỉ hơi luống cuống tí chút thôi, hy vọng hổng ai nhận ra.“Mình yêu bản số Ba của Beethoven. Nó thật là…” tôi chẳng biết nói gì nữa. Tôi chưa bao giờ nghe đến thứ này trong đời mình. Marian kiên nhẫn chờ cho tôi nói nốt.

“Nó thật là…” tôi nhắc lại.

“Tuyệt đẹp?” Marian mớm lời.

“Ừ, đúng rồi!” Tôi túm lấy ngay.“Đó là một từ hoàn hảo dành cho nó. Mặc dù mình đang tính nói là độc đáo. Mình thậm chí là mê ly.”

“Ồ thế nhá.” Marian hét um. “Nó hội đủ tất cả những tính chất ấy. Vậy là bạn đi há?”

“Ừ”, tôi hú lên.

“Tuyệt!” Marian lật đật rút ra một cuốn sổ tay, hí hoáy ghi chép. Xong, nhỏ xé toạc tờ giấy ra, trao cho tôi.“Đây là số điện thoại của mình. Bạn gọi nha và tụi mình sẽ lên kế hoạch.”

“Ừa,” tôi nói vàơ hờ nhét tờ giấy vào túi vào túi áo. Về nhà tôi sẽ đem lồng kiếng tờ giấy này, nhưng Marian không cần phải biết điều ấy.

“Sẽ thú vị lắm đấy,”Marian thở hắt ra. Nhỏ cười để lộ rõ đôi lúm đồng tiền khiến trái tim tôi ngừng đập cả chục nhịp. Rồi nhỏ chìa bàn tay mềm mại ra nắm cánh tay tôi, khiến cho toàn thân tôi tê liệt.

“Gặp lại sau nha.” Marian nói rồi rảo bước đi.

“Ừ hử,” tôi làm xàm trong miệng.

Vậy đó, ác chiến chưa? Cả đống con trai xếp hàng dài dằng dặc để mời cô nhỏ đẹp nhất trường đi chơi mà hổng được, còn tôi lại được nhỏ… năn nỉ mời đi chơi đó nha.

Nghe tuyệt cú mèo nhỉ? Thì đấy, một thằng con trai còn mong gì hơn là được cô nhỏ xinh đẹp nhất trường hẹn đi chơi nữa cơ chứ? Đối với một thằng nhóc bình thường, sống một cuộc đời bình thường, thì đây hẳn là đỉnh cao của cuộc đời nó rồi.

Rủi thay, tôi lại hổng phải là một thằng nhóc bình thường. Và chắc chắn là cuộc đời tôi chẳng bình thường chút nào.

Ừ, thì cũng có những lúc bình thường: Đi học, lúc nào hứng lên thì làm bài tập, ăn tối với ba, xem TV, chơi trò chơi điện tử với thằng bạn nối khố Jake và dập nó te tua.

Nhưng phần đời còn lại thì không bình thường tẹo nào. Nói thẳng ra là nó quái chiêu, điên khùng, rồ dại đến mức chính tôi cũng không tin được nếu tôi không tự mình trải nghiệm nó.

Này nhé, tôi kiểu như là siêu anh hùng í. Ấy, hổng phải là Người Dơi đâu, mặc dù phỏng đoán của bạn cũng hay ra phết đấy, cũng hổng phải cái anh chàng Bruce Wayne tỉ phú, đẹp trai sành điệu. Cũng hổng phải Người Nhện luôn. Đúng là tôi có bay, dán người trên tường và quăng đám người xấu như thể chúng là mấy thứ đồ chơi bằng nhựa vậy. Siêu anh hùng dùng năng lực đặc biệt để cứu thế giới. Và đấy chính là việc tôi và năm người bạn đang làm.

Cứu thế giới, không phải từ tay bọn hề như Lex Luthor[1]hay The Joker[2]. Giá mà kẻ thù của tụi tôi được hiền khô như mấy anh phản diện trong truyện tranh thì tốt quá. Thay vào đó Rachel, Cassie, Tobias Người-chim, Ax người Andalite, thằng bạn thân Jake và tôi phải chiến đấu với cả một giống người ngoài hành tinh đang âm mưu chinh phục Trái Đất.

Bọn Yeerks.

Vì lợi ích của chính bạn, tôi hy vọng rằng bạn chưa bao giờ nghe về bọn chúng. Bởi vì hầu như tất cả những ai biết về chúng đều đã trở thành nô lệ của chúng cả rồi.

Cuộc xâm lăng của bọn Yeerks được giữ kín. Nhưng nó đang diễn ra.

Tôi nói thật đấy, cuộc xâm lăng đang diễn ra.

Bọn Yeerks là một lũ sên xám xịt nhớp nháp, chúng rúc vào tai, chui vào trong đầu bạn và trám kín từng nếp gấp trong bộ não bạn. Một khi chúng làm xong, chúng sở hữu bạn. Điều khiển bạn. Nô dịch bạn.

Thế là bạn trở thành cái thứ mà chúng tôi gọi là Kẻ Bị Mượn Xác - một kẻ không còn tự chủ. Bạn không thể kêu cứu, bởi vì tên Yeerks quyết định những lời lẽ thốt ra từ miệng bạn. Bạn không thể chạy trốn, bởi vì tên Yeerks quyết định tốc độ và khoảng cách mỗi bước chân của bạn. Và bạn không thể chống cự khi tên Yeerks bắt đầu lôi kéo bạn bè và người thân của bạn  vào vòng nô dịch. Bởi vì chính bản thân bạn cũng là một tên nô lệ.

Cũng đáng sợ chứ hả? Nhưng có lẽ điều đáng sợ nhất về cuộc xâm lăng của những con sên ngoài hành tinh này chính là ta chịu không biết được ai là kẻ Bị Mượn Xác trong số những người ở xung quanh ta cả. Trông chúng rất bình thường. Nói năng bình thường. Hành xử bình thường.

Biết đâu đấy, có khi bố mẹ bạn chính là Kẻ Bị Mượn xác. Có khi chính người bà ngoại yêu quý và duyên dáng của bạn đang lên kế hoạch nhằm khuất phục Trái Đất.

Vì thế, tham gia vào cuộc chiến này - nó đúng nghĩa là một cuộc chiến tranh - khiến cái thằng tôi đây thành kẻ đa nghi. Bạn không thể tin tưởng bất kì ai.

Đó là lý do tại sao tôi không cho bạn biết họ của tôi. Và đó cũng là lý do tại sao mà kể từ cái đêm tụi tôi đi tắt qua khu công trường bỏ hoang, cuộc sống đã trở nên quá tàn nhẫn, quá ác nghiệt, trong khi tôi là đứa lúc nào cũng muốn tìm thấy sự vui nhộn trong cuộc sống, lúc nào cũng muốn ngoác miệng ra cười.

Tại khu công trường ấy, tụi tôi gặp Elfangor, một hoàng tử Andalite đang hấp hối. Chính ở đó, ổng cho tụi tôi biết về lũ Yeerks. Cũng chính tại nơi ấy, ổng trao cho tụi tôi cái quyền năng kinh hoàng để tụi tôi có thể biến thành bất cứ con vật nào mà tụi tôi hấp thụ ADN. Đó là một thứ vũ khí nhỏ bé của tụi tôi.

Kể từ đó tôi không tài nào nhìn vào một con người khác mà không thấy nghi ngờ. Không một ai. Kể cả Marian.

Chính vì thế màsau vài phút ngất ngây vì được Marian mời đi nghe hòa nhạc, tính đa nghi bắt đầu nổi lên gặm nhấm tâm trí tôi. Ngộ nhỡ nhỏ là một kẻ trong số đó thì sao? Ngộ nhỡ cô bạn Marian dễ thương có má lúm đồng tiền kia là một kẻ Bị-mượn-xác thì sao?

Tôi sẵn sàng làm nô lệ cho nhỏ Marian xinh đẹp, nhưng làm nô lệ cho Yeerk lại là chuyện khác.

Một cuộc hẹn, tôi tự nhủ, cũng không hại gì. Trước khi quyết định, ta sẽ kiểm tra nhỏ cái đã.