CHƯƠNG 1
Tên tôi là Jake.
Đôi khi tôi tự hỏi: Tôi là ai? Tôi là một thằng nhóc học trung học. Thằng nhóc có những giờ lên lớp, có bài tập được giao về nhà làm, có bạn bè để lang thang cùng, và có cha, có mẹ. Tôi chỉ là một đứa trẻ cỡ trung bình, ít nhất bề ngoài là vậy. Bình thường, thậm chí còn tẻ nhạt nữa. Ở trường tôi học cũng hổng giỏi lắm, chỉ tạm được. Chơi thể thao cũng hổng xuất sắc gì. Cũng hổng phải thiên tài. Chỉ là một chú nhóc. Nếu bạn gặp tôi trong khu thương xá, chắc bạn cũng cho rằng tôi hổng để lại chút ấn tượng gì cho bạn cả.
Ấy thế mà có à nha. Bơi lội tung tăng trong máu tôi là ADN của hàng tá động vật khác nhau. Chim nè, côn trùng nè, động vật có vú nè. Những cấu trúc ADN được đóng gói lại, trôi nổi ở trong đó, chỉ chực chờ trí não của tôi gọi tới. Và khi tôi làm thế - khi tôi kêu một loại ADN nào đó ralàm việc- nó hoạt động, theo một cách thức đáng kinh ngạc và cực kỳ phi lý. Nó chuyển đổi cơ thể tôi. Nó biến tôi thành con vật đó. Thành chim hoặc côn trùng. Tôi teo nhỏ lại hoặc phình bự lên. Tôi bị mất đi hoặc có thêm sức mạnh. Tứ chi, ruột gan, cặp mắt, khuôn mặt tôi đều thay đổi. Tôi trở thành chính sinh vật đó. Chỉ còn não của tôi là còn hoạt động. Tôi vẫn là tôi, nhưng trí não của bọn thú cũng chung sống cùng tôi. Và hai bộ não cũng hoạt động cùng lúc.
Vậy đó, dù sao thì cho tới giờ thì hẳn bạn cũng đang nghĩ: Ôi, thằng nhóc này điên rồi. Nó bị chứng hoang tưởng. Nó cần phải được tống vào một căn phòng cao su với mấy cái ống dây IV thuốc nối vô người giọt từng giọt.[2]Nhưng tôi hổng có điên. Những gì tôi nói với các bạn nãy giờ hoàn toàn là sự thật. Tất cả những chuyện đó đang xảy ra. Chúng hổng xảy ra với chỉ mình ên tôi đâu, mà chúng còn tìm đến với bạn bè tôi nữa: Marco, thằng bạn thân nhất của tôi; Rachel, em họ tôi, nữ thần chiến tranh; Cassie, cô nhỏ mà tôi quan tâm hơn chính bản thân mình; Tobias, đứa bạn mà tôi đã không thể cứu thoát nó khỏi số phận kỳ dị, và Ax, một người Andalite, một người ngoài hành tinh.
Chính người Andalite đã phát minh ra công nghệ biến hình. Chỉ có họ có công nghệ đó. Chỉ họ mới có khả năng tóm lấy một sinh vật bình thường khác và trao cho anh ta quyền năng biến thành bất cứ một sinh vật nào.
Rồi đó, giờ thì tôi đang nhắc tới người ngoài hành tinh. Đã điên, còn điên hơn, đúng không? Nhưng chuyện đó cũng đúng nữa. Trái Đất đang bị xâm lăng. Không công khai, không có những tia Nghiệt bắn chíu chíu và cũng không có bom nguyên tử nổ văng khắp nơi. Thế thì phản tác dụng quá, sao gọi là xâm lăng cho được. Vào tay con người í hả, sẽ là: nhanh, quyết liệt và công khai.
Ấy nhưng bọn Yeerk đâu phải là con người. Chúng hổng muốn đất đai hay tài nguyên của chúng ta. Chúng hổng màng cái thứ công nghệ lạc hậu tội nghiệp của chúng ta. Mà chúng muốn chúng ta. Ờ, chính chúng ta đó. Hay ít nhứt cũng là cơ thể của chúng ta. Chúng muốn chân và tay chúng ta. Chúng muốn miệng và đầu của chúng ta. Chúng cần mắt của chúng ta. Ở tình trạng tự nhiên, tụi Yeerk là những con sên sống trong vũng chất lỏng và phải thu nạp tia Kandrona thay thức ăn. Nhưng rồi tiến hóa đã chơi gác tụi Yeerk - một trò chơi khăm thú vị. Dần dần, qua hàng thiên niên kỷ, bọn chúng đã phát triển thành giống loài ký sinh.
Bọn Yeerk tìm thấy người Gedd, một loài khác trên cùng hành tinh quê nhà của chúng. Và cùng với thời gian, chúng đã học được cách chui tận sâu vào trong não của người Gedd.
Ghê tởm quá à? Kỳ quái quá hả? Có một loại ong bắp cày đẻ trứng trên thân một con sâu bướm. Khi trứng nở, ong non ăn luôn con sâu bướm. Chúng ăn dần từ bên trong con sâu bướm đang sống đó. Điều đó xảy ra ngay trên Trái Đất tốt đẹp già nua này. Thế thì có gì mà kỳ dị ở đây kia chứ?
Dù sao, bọn Yeerk cũng đang bành trướng thế lực của chúng. Từ loài Gedd sang loài Hork-Bajir, sang loài Taxxon, và rồi sang đến... chúng ta. Giờ thì chúng đang ở đây, chiếm đoạt vật chủ là con người, chui vào trong não họ, kiểm soát họ, đưa họ đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi biết điều đó. Tôi đã từng là một kẻ Bị Mượn Xác. Tôi đáng lẽ vẫn còn là một kẻ Bị Mượn Xác, nếu tụi bạn tôi không cứu tôi và giam tên Yeerk đó đói tới chết.
Nó hổng phải là tên Yeerk đầu tiên chết trên tay tôi, cũng hổng phải tên cuối cùng.
Tụi tôi, tôi và bạn bè tôi, chiến đấu trong cuộc chiến tranh này gần như là đơn độc. Tụi tôi đã biết đến một giống loài người máy gọi là người Chee. Thỉnh thoảng họ giúp đỡ tụi tôi. Tụi tôi cũng biết được rằng hổng phải tất cả bọn Yeerk đều đồng ý với chính sách bành trướng toàn bộ vũ trụ đó. Và chúng tôi cũng biết được, ở đâu đó ngoài không gian xa xôi kia, người Andalite, với quân số đông hơn, được trang bị vũ khí tối tân hơn, đang chiến đấu đẩy lùi làn sóng xâm lăng của bọn Yeerk.
Song, tụi tôi đơn độc gần như suốt cả ngày lẫn đêm. Cho dù tụi tôi vẫn đang sống giữa biết bao người khác, thế nhưng, tụi tôi vẫn hoàn toàn đơn độc.
Hội họp. Không phải là một buổi cổ động, không phải bài thuyết giảng về ma túy, cũng không phải buổi lễ vinh danh ai đó, mà là một thứ khác hẳn, và thực ra cũng khá là thú vị.
Các kịch sĩ, vũ công của vở nhạc đang ăn khách:Vua Sư Tử, đến giảng đường xinh xắn của trường tụi tôi trình diễn.
Khi tin này loan ra, hầu hết tụi học trò trường tôi đều lấy làm ngán ngẩm. Bạn biết đấy: xem kịch đồng nghĩa với việc“ngồi im và yên lặng”, mà với một đám nhóc hiếu động thì sự kiện ấy thật quá“oải”.
Còn tôi, tôi khoái yên lặng và ngồi im. Hổng phải thói quen từ xưa đâu. Nhưng giờ thì tôi cho rằng bất cứ lúc nào tôi phải ngồi yên lặng, không phải chạy nhảy, không phải biến hình, không phải khiếp sợ, không phải la hét, không phải ra những quyết định khủng khiếp dẫn đến những hậu quả kinh hoàng... thì tôi có thể ngồi im, nghe nhạc và xem những con hươu cao cổ phi nước đại vòng quanh sân khấu.
Tôi ngồi lui về phía sau, tuốt hàng ghế thứ mười lăm. Marco ngồi ngay trước tôi, chếch về bên trái.Tôi có thể thấy một bên mặt của nó, và nó cũng thừa biết điều này, thành thửnó làm bộ nghển tai lên nghe nhạc.Tôi hổng muốn phì ra cười, nhưng điệu bộ của nó sao mà khờ khạo và mắc cười quá đi. Marcothực ra là đang mong tôi sẽ ngáy khò khò, hoặc cười khúc khích, để nó có dịp quay lại lên mặt bất bình chính đáng và suỵt cho tôi giữ im lặng.
Cassie và Rachel ở sau tôi bốn hàng ghế về bên phải. Tôi nghĩ là Cassie đã ngủ từ đời tám hoánh nào rồi vì ngán ngẩm. Cassie sống một đời sống rất đáng ngạc nhiên: trường học, Dưỡng Đường Thú Hoang, nơi mà việc của nhỏ là giúp những con thú bị thương, và dĩ nhiên, còn là thành viên của nhóm tụi tôi, mà cái này đích thị là một công việc toàn thời gian.
Còn Rachel…Khuôn mặt nhỏ đang mơ màng. Bạn hẳn cho là nhỏ đang thưởng thức vở diễn.Hừm, tôi chắc cú là khuôn mặt mơ màng đóhổng phải là vì vở diễn mà vìnhỏ đang đắn đo xem nên bẻ gãy ngón tay nào của thằng nhóc ngồi kế đang len lén nắm tay nhỏ…
Hổng sai!Ngay khi tôi quay mặt ngó lên sân khấu,tôi nghe giọng thằng nhóc xuýt xoa,“Trời, suýt nữa bạn làm gãy ngón tay tôi rồi!”
Bài hát“Vòngđời”quen thuộc cất lên, những con thú vườn Disney nhảy tung tăng, âm nhạc rộn rã và tai Marco giật tưng tưng. Sau đó, đột nhiên tất cả đều dừng lại.
Mọi âm thanh bỗng im bặt.
Các diễn viên trong những bộ trang phục thú đông cứng lại. Khán phòng đầy nhóc tụi con nít cũng đông cứng.
Thứ duy nhất đang động đậy là đôi tai của Marco. Âm thanh duy nhất là tiếng Rachel đang nói, "Suýt nữa à? Dám chạm tay tui lần nữa coi rồi tui sẽ -"
Đông cứng. Im lặng. Bất động. Tất cả mọi thứ. Tất cả mọi người.
Chỉ trừ bốn đứa tụi tôi.
Từ từ, rất thận trọng, tôi đứng lên, thì thào bảo Rachel.“Gọi Cassie dậy mau”.
Rachel lay vai Cassie.“Mình tỉnh đây, mình tỉnh đây,” Cassie lầm bầm và dụi mắt. Nhỏ ngáp muốn sái quai hàm rồi cứ để yên cái miệng há bự ra đó, quên cả ngậm lại.
"Ôi, chuyện này bất bình thường quá hà," Marco thốt lên. "Có ai đó nhấn nút "dừng" hở?"
Tôi đang nhìn cảnh tượng kỳ quái của đội biểu diễn trên sân khấu bị đứng khựng lại, vài người đang nhảy nửa chừng, treo lơ lửng trong không trung, thì một bóng mờ lông vũ xuất hiện.
Chú diều hâu đuôi đỏ lao vào phòng,la lên,đảo mắt nhìn tất cả bọn tôi rồi đáp lẹ xuốngmột đầusân khấu. Chú diều hâu-Tobias cất giọng hỏi,vuốt bám chắc vào gờ sân khấu.
Tôi lắc đầu, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.Ai? Ai tới đây?
Một trong những“con thú” trên sân khấu bỗng động đậy. Có điều nó không thuộc dàn thú trong những phim hoạt hình Walt Disney. Lông nó màu xanh da trời, phần thân trên trông giống một cậu bé, gương mặt không miệng với hai mắt cuống dựng lên trên đỉnh đầu có thể xoay oặt ra đủ mọi hướng, và cái đuôi sắc lẻm lợi hại.
Ax, vâng, con thú lạ đó chính là Ax, chạy vù tới trước, rời khỏi bầy thú giả. Cặp mắt cuống của ảnh đảo láo liên và cái đuôi cong vòng lên, sẵn sàng phập xuống.
"Ổn thôi, Ax," Tôi nói. "Mình nghĩ là ổn."
Tobias nói.
Marco gật đầu tán thành. "Tui hổng biết có ai khác có thể dừng thời gian bất cứ khi nào ổng muốn. Trừ ông thầy dạy toán mới."
“Vậy ổng đâu rồi?” Rachel hỏi.
"Bất cứ chỗ nào ổng muốn," Marco thốt lên ủ dột.
Tụi tôi đã gặp một sinh vật - hay nhiều sinh vật, ai mà biết được - gọi là "người Ellimist" vài lần rồi. Ổng (hay bả, hay nó, hay họ) đối với loài người, loài Andalite và loài Yeerk đều giống như con người đối với con kiến vậy.
Ngay lập tức tôi cũng thấy mình như con kiến. Bé nhỏ và không một sức mạnh tí ti nào, với vài trăm đứa nhóc đang bị đông cứng xung quanh tôi. Giống y chang như tụi nó mới phút trước còn là một cảnh video đang quay, phút sau đã là một bức ảnh bất động. Tôi cảm thấy có điều gì sai trái khi nhìn chúng. Chẳng khác gì tôi là anh chàng Tom có tính tò mò vậy.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Cassie. Đôi mắt đen của nhỏ trông thận trọng, nhưng không sợ hãi. Người Ellimist chưa bao giờ làm hại tụi tôi. Ổng giúp đỡ tụi tôi, mặc dù luôn vờ như không làm gì cả. Hay ít nhứt bằng cách duy trì mớ luật lệ không thể hiểu nổi của ổng.
Thình lình một đứa trẻ đứng dậy! Tôi giật mình nhảy bắn lên cả sáu tấc.
Đó là cô nhỏ tên Beth. Không một tên nhóc nào cựa quậy, trừ Beth. Nhỏ mỉm cười với tụi tôi. Thế là tôi biết ngay.
“Tôiđây,” Beth nói.
“Người Ellimist?” Cassie hỏi.
Beth gật đầu.
"Ủa, mấy cái kiểu giọng nói âm vang, cơ thể thay đổi nhanh chóng đâu hết rồi?" Rachel thắc mắc.
“Tôi chọn hình thức xuất hiện này cũng là có lý do,” người Ellimist nói bằng giọng của cô gái nhỏ.“Hôm nay tôiđến đây với một nhiệm vụ tầm thường. Cho nên tôi cũng muốn một hình thức thật bình thường - không khơi gợi cho các bạn những cảm xúc đe dọa hay kinh sợ”.
Người Ellimist xòe bàn tay của Beth ra, chỉ về một hướng khác. Tụi tôi nhìn theo và thấy nhỏ Beth thật đang đông cứng lại trên chỗ ngồi của mình. Người Ellimist đã không bắt cơ thể của nhỏ mà chỉ dùng hình ảnh của cơ thể ấy mà thôi.
Dù sao thì ổng cũng đâu phải là Yeerk.
Người Ellimist điềm nhiên bước lách qua những hàng ghế, xuyên luôn qua những khán giả đang ngồi - xuyên qua họ như thể ổng đang bước đi lơi tơi trong không khí. Xong, ổng đứng lại chỗ khoảng trống phân chia sâu khấu với hàng ghế đầu tiên. Ax tới đứng đằng sau ổng, dáng đi của ảnh không tự nhiên, như thể đang chuẩn bị khai chiến.
Dân Andalite hổng khoái người Ellimist. Ổng là ông Kẹ thường xuất hiện trong mấy câu chuyện hù dọa mà họ hay kể quanh ngọn lửa trại hay bất cứ đâu.
Tôi liếc qua Ax, kiểu nhìn trấn an "thoải mái đi nào." Ảnh "thoải mái" được chừng ba sợi lông trên người.
"Thôi được, vậy là ông chỉ là một cô nhóc bình thường," Rachel mỉa mai nói. "Không muốn thể hiện gì lắm, ngoại trừ ông đông cứng thời gian và tất cả những thứ này lại."
"Đây là cách thức khiêm tốn nhất mà tôi có thể biết," Người Ellimist nói. "Tôi đến để -" ổng ngần ngừ, "tôi đến để kể cho các bạn nghe một câu chuyện, và để thấy các bạn sẽ chọn cách thức hồi đáp nào."
"Ồ, tốt, một câu chuyện," Marco nói. "Hay cũng là bản nhạc? Có thêm bất cứ câu "Đừng lo"[3]nào chen vào không vậy?"
Bạn phải hiểu là: Điều đó không có nghĩa là tụi tôi hổng sợ. Tụi tôi sợ chứ. Nhưng tụi tôi từng sợ những kẻ sắp giết tụi tôi kia. Còn đây chỉ là một cú "sởn gai ốc". Giờ đây tụi tôi đang điểm tâm bằng món "sởn gai ốc" này đây.
Người Ellimist mang gương mặt của Beth mỉm cười.
“Tôi sẽ kể cho các bạn nghe phần đầu của một câu chuyện. Rồi các bạn sẽ kể cho tôi nghe hồi kết thúc…”