← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Một mùi gì như dầu và long não và…

“Đó là thuốc độc!” Rachel la the thé. “Như là thuốc diệt côn trùng.”

Tobias thét lên.

Làm gì đây? Tụi Howler bơm thuốc độc vào tòa nhà. Chúng thật nhạy - quá nhạy là đằng khác. Vậy là hình biến côn trùng không còn hữu hiệu nữa rồi.

“Guide! Có cửa sổ không?”

…>

“Khoan! Cứ bay lên đã,” tôi bảo mọi người.“Cứ bình tĩnh. Biến hình chim. Guide, chừng nào tôi bảo mở cửa sổ hẵng mở. Đừng mở trước. Bọn Howler sẽ chỉ vào khi chắc chắn đã xịt đủ thuốc độc.”

Tôi cố tỏ ra tự tin, hy vọng mình đúng. Mùi độc dược hôi thối đang ngày một mạnh hơn, tôi biết mình đang biến hình thành chim ưng Peregrine.

Tại sao là thuốc diệt côn trùng? Tại sao không là khí gây tê liệt thần kinh? Tại sao không là khí không màu không mùi để giết chết tụi tôi trước khi tụi tôi nhận biết?

Như vậy sẽ mất“thi vị” vì không vờn vèo cho nạn nhân quằn quại, đau đớn chăng? Không đủ yếu tố gây sợ hãi đối với Howler chăng? Hay khí độc không nằm trongLuật Giao Chiến?

Tất cả tụi tôi đang tan ra, cả đám chỉ trừ Erek và Guide. Biến hình. Da tan ra và chảy nhão như bùn chảy xuống sườn đồi. Màu da đổi sang xám. Tay và chân gãy vụn ra thành các ống lông vũ. Mặt xoắn lại, và nhô ra thành mỏ cứng. Ngón chân biến thành móng vuốt.

Erek đau khổ.“Khôngđược, Jake. Tôi đã nghe tiếng Howler và tôi biết chúng ở ngoài đó. Nhưng nếu tôi đi qua cửa sổ, tôi có thể xâm hại tới…”

Marco cáu tiết.…>

Tôi quát. Tâm trí tôi đang chạy đua. Cần phải có dấu hiệu đáp trả bọn chúng chứ. Cần phải tung hỏa mù đánh lạc hướng; chứ không thì khi tụi tôi xuất hiện, bọn Howler sẽ…>

“Đương nhiên là được. Vậy sẽ không tổn hại đến bọn Howler mà vẫn cứu được các bạn. Điều đó không vượt quá phạm vi giới hạn của tôi.”

Guide trố mắt hỏi.

Bất ngờ, một đôi Iskoort thuộc Bộ Đầy Tớ chạy bổ vào phòng, nhắng nhít hỏi.

Tobias thét, mặc kệ hai kẻ không mời mà đến.

Cửa sổ bên kia bật mở. Tức thì, một phi đoàn sáu con chim ào về phía ấy. Tia Nghiệt nhá nhoang nhoáng và phi tiêu bay vèo vèo.

một trong hai gã Iskoort của Bộ Đầy Tớ khẩn khoản đề nghị.

Cửa sổ thứ hai gần tụi tôi cũng mở ra. Tôi xòe banh cánh ra, cố quạt bằng tất cả sức mạnh của mình.

Hình chiếu ba chiều bỗng ngừng sau khi trải ra được ba bốn mét cửa sổ. Thế nhưng, cả bảy tên Howler vẫn vô tư bắn phá như những tên khùng vào mục tiêu giả.

Từ hướng kia của tòa nhà, tụi tôi lao qua cửa sổ, hối hả đập cánh điên cuồng hầu chiếm lĩnh từng phân khoảng xa. Nhưng tụi tôi bay chưa được bao xa thì một tia Nghiệt bỗng xỉa trúng cánh đại bàng của Rachel.

Tôi thét.

Cả bọn đâm nhào xuống, lăn xả vào ma trận những rừng cây, bụi rậm và hoa.

Tụi tôi - một lũ ô hợp gồm đại bàng đầu bạc, hai ó biển, một diều mướp phương Bắc, một diều hâu đuôi đỏ và một chim ưng Peregrine - lượn veo véo qua một đường hẻm, chỉ cách đầu đám Iskoort đang đi bộ có vài phân. Cảm thấy có gió rít, tất cả bọn họ đều ngước mắt lên nhìn tụi tôi bay vụt qua.

Rrrììì…ììì!

Một hàng phi tiêu cắt xoẹt một thân cây cách đầu tôi vài inch.

Tôi quẹo trái. Một tên Howler ráo riết đuổi theo tụi tôi, dẫm đạp bừa bãi lên đám Iskoort khiến họ đổ rạp như những chai bowling.

Tụi tôi ngoặt gắt qua trái, vòng qua một hàng cây xum xuê lá màu cam. Một tên Howler nữa nhảy xổ ra từ lùm cây trước mặt tụi tôi! Nó đã xuyên qua rừng cây để đón lõng.

Tobias thét.

Pằng chíu! Pằng chíu!

Cánh phải của Cassie đứt lìa! Nhỏ chúi nhủi, mất kiểm soát và rơi xuống như một hòn đá, rơi vài giữa bọn Iskoort của Bộ Gây Chiến.

Tôi lao theo nhỏ.

Chợt một tên Howler nhảy khỏi một lùm cây chìa ra từ bên trên. Ngay cả khi đang bổ xuống, nó đã nhắm tia Nghiệt vào khối thịt nhằng nhì, cứng đờ của Cassie.

Pằng chíu! Pằng chíu!

Hụt! Hụt! Tiếp đất! Tôi bổ về phía gã Howler, móng vuốt giương ra. Bao nhiêu sự tức giận, căm hờn tôi dồn hết vào cú cào vô đầu gã, tóe máu. Gã bèn xoay ngoặt cái cơ thể dẻo quẹo về phía tôi, nhắm bắn.

Tôi né ngang qua, mất đà liền đâm sầm vào một tên Iskoort của Bộ Gây Chiến. Tên này trợn đờ mắt ra nhìn tôi. Vô phương! Tôi đã rơi vào tay nó mất rồi.

Tên Howler cười khoái trá và cẩn thận nhắm vào tôi. Cách có vài inch. Đừng hòng thoát. Tôi còn trông thấy rõ từng chi tiết của khẩu súng sẽ kết liễu đời mình.

Bỗng… tia Nghiệt rung rinh. Nòng súng rút lên. Tôi thấy gương mặt điên tiết, nhăn nhó của tên Howler. Nhưng hắn không bắn..

Tôi đập cánh. Tên Iskoort của Bộ Gây Chiến cau có đẩy tôi đi, rồi cùng đồng bọn xúm vào đấm đá tên Howler.

Chắc chắn trận ẩu đả đó sẽ chấm dứt ngay thôi. Iskoort của Bộ Gây Chiến hung hăng vậy chứ chẳng làm nên trò trống gì. Tên Howler chắc chắn sẽ giải tán bọn chúng trong vòng chưa đến năm giây. Nhưng thay vì thế, gã Howler lại rụt rè che đỡ mọi cú đòn, từ từ lùi lại rồi quay đầu ù té chạy.

Luật Giao Chiếnchăng!?

Tôi la lên với đám bạn.

Nhưng tôi đã có thể thấy làn da nhỏ mọc lên từ vết thương cháy sém của cái cánh đã bị mất.nhỏ đáp, tiếng như nghẹt lại.

Mấy đứa kia đang chạy trối chết. Tôi phải bắt kịp tụi nó.

…đang… hoàn hìnhđây…> nhỏ nói, khật khà khật khưỡng.

…>

…>

Một tên Howler nhảy bổ vào tôi, đôi mắt xanh lè u ám dòm tôi chòng chọc.Nếu tôi dừng lại, tôi sẽ dẫn hắn đến chỗ  Cassie mất. Nếu tôi thoát đi... tôi không thể bỏ nhỏ lại được! Nhỏ đang choáng, mất quá nhiều máu, rớt xuống quá nhanh trước khi kịp hoàn hình.

Không còn cách nào đâu, Jake, tôi tự nhủ một cách dứt khoát.Mày không thể giúp gì được đâu. Mày chỉ gây thêm thương tổn mà thôi.

Tôi quạt cánh bay đi, tê tái vì phải bỏ Cassie ở lại. Ráng bay cao được tới ngọn cây, tôi thấy trận địa kinh hoàng bên dưới.

Phải giúp mấy đứa kia, tôi nhủ thầm.Đó là bổn phận của mày. Giúp tụi nó. Mày không thể giúp gì cho Cassie được nữa.

Bảy Howler đang thoăn thoắt chuyền từ cây này sang cành kia. Chúng đu mình qua các lối đi, từ đám dây lêo, sang bụi rậm, qua các cành cây - như người ta lội qua suối bằng cách nhảy lên từng tảng đá.

Tôi thấy chỉ còn ba con chim giữa trời. Lại một con nữa mất tích, ngoài Cassie. Khoảng trống bên kia gờ cạnh của mặt phẳng chỉ còn cách có một dặm.

tôi nói.

Chim ưng Peregrine là loài động vật nhanh nhất trên Trái Đất. Nhanh hơn cả báo đốm và linh dương. Nhanh hơn cả loài cá heo hay cá mập nhanh nhất. Nhanh hơn bất cứ giống chim nào. Một cú bổ nhào của nó có thể vượt tốc độ hai trăm dặm một giờ.

Tôi điên khùng đập cánh lên cao, có bao nhiêu năng lượng quyết đốt cho bằng hết. Tôi cóc cần quan tâm, biết đâu sau này tôi sẽ chẳng còn cần đến năng lượng nữa. Mà còn gì là sau này? Cassie đã gục. Rachel cũng thế. Tim tôi thắt lại, đau đớn.

Nhưng tôi sẽ dụ một tên Howler đi cùng.

Tôi quạt cánh mạnh và nhanh hơn nữa. Được một luồng gió nóng trợ giúp đôi chút, tôi phóng vù vù như vận động viên trượt pa-tin lướt trên ống nước.

Rồi, nhắm nhe kỹ lưỡng, tôi nhào xuống.

Không phải là hai trăm dặm/giờ nữa, mà là hơn thế nhiều, khi tôi chém xoẹt đỉnh đầu của tên Howler đang đuổi rát theo Tobias.

Hắn ôm đầu, rú lên - tiếng hú này đầy tâm tư hơn, ít nguy hiểm hơn tiếng hú mà loài của nó mang tên. Hắn bắn điên loạn về phía tôi, nhưng tôi đã bay đi rồi.

Vẫn giữ nguyên tốc độ, tôi ngoắt về bên phải, đập cánh liên hồi. Tiếp theo, tôi quào một cú thần sầu vô gã Howler vừa bắn phi tiêu vào Marco.

Tôi hét.

Tôi không biết cậu ta có còn sống hay không. Nhưng tôi thấy bộ mặt đầy dao cạo của kẻ tấn công cậu ta. Tôi nhắm con mắt nó.

Bọn Howler chưa hề bị đánh bại. Tôi tự hỏi bọn chúng sẽ khoái kiểu mà tôi sắp làm với chúng như thế nào.

Tôi nhận được câu trả lời ngay tức khắc.Ba Howler cùng xấn xổ lao vào tôi. Chúng sùng máu đuổi theo, quyết phanh thây cái sinh vật nhỏ xíu dám làm chúng bị thương kia.

Không được quá nhanh, Jake, tôi tự nhủ. Tôi bay nhưng hổng xài hết tốc lực.

Tôi bay lượn vòng vèo, đan chéo và chọc cho tụi Howler đang nã tất cả mọi thứ trên đời vào tôi, phải điên tiết lên.

Đủ gần rồi, tôi nghĩ.Nào, xuống!Tôi thả mình rơi xuống Tầng-Cây, xuống tới lối đi. Rủi thay, lúc này lối vắng tanh bọn Iskoort.

Tôi ôm cua, cố đập cánh, quẹo rồi lại đập cánh, quẹo. Đàn Howler bắn phi tiêu léo chéo xuyên qua những kẽ lá, cụm hoa và bụi rậm khiến tất cả đều cháy xém, đổ oặt xuống.

Tôi vẫn ngoay ngoắt bay lên bổ xuống lối đi quanh co.Chúng đang cắt ngang đường bay của tôi. Trong vài giây nữa thôi chúng sẽ bắn hạ tôi. Tôi không thể vượt hơn chúng được khi mà mỗi bước chạy của bọn chúng thì tôi phải bay một quãng đường gấp mười lần như thế.

Nhưng tôi phải giữ khoảng cách thấp xuống. Phải giữ mình đúng theo vị trí lối đi. Phải hy vọng là tôi đã tính đúng về khoảng cách và phương hướng. Phải hy vọng là bản tính kiêu ngạo, không bao giờ bị đánh bại của bọn Howler sẽ giúp tôi.

Quẹo, quẹo, quẹo!

Tôi cua vòng. Một tên Howler vụt qua hàng rào ngay phía trước tôi! Mắc bẫy rồi!

Liệu tôi tính có đúng không? Liệu tôi tới đó có kịp không?

Tôi phi thẳng tới gã Howler bị mắc lỡm. Nó nhắm bắn. Tôi đột nhiên giật cục lên rồi rớt lài lài xuống qua hàng rào tới gờ bên kia, như một con chim bị thương, như quả banh chuyền xì hơi rơi lảo đảo.

Gã Howler bươn bả lao qua hàng rào,ngửi thấy mùi chiến thắng.

Hắn nhào ra và cào vào khoảng không.

Dân Iskoort thật khùng khi không gắn thanh vịn ở rìa cạnh các bục sàn.

Càng điên hơn nữa khi tôi thích điều đó.

Gã Howler rơi theo tôi, giãy giụa trên không trung, la thét giận dữ và hoảng hốt. Các móng vuốt của nó quơ quào. Cách mặt đất vài dặm, hắn sẽ có một quãng đường rơi khá dài.

Tuyệt! Nhưng vấn đề của tôi bây giờ là thời gian.

Tôi đang ở đúng vị trí và đúng lốt hình biến.

Hắn rơi xuống bên dưới, nhanh chóng đạt tốc độ rơi lớn nhất. Mà theo trọng lực của hành tinh Iskoort, hoá ra là chưa tới hai trăm dặm một giờ.