← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Việc chuẩn bị mất chưa tới một giờ đồng hồ…

Tobias lượn lờ phía trên những đường phố hẹp, thấy bọn Howler chạy hồng hộc chỗ cầu thang. Chúng láo liên tìm kiếm xung quanh, cho rằng tụi tôi ở ngoài sàn nhà chứ không phải ở trong tòa nhà.

Tụi tôi muốn bất ngờ, không cho chúng thời gian để suy tính. Tụi tôi muốn lợi dụng tính hiếu sát và hung hăng của chúng.

Dưới phố, Ax đang bước đi nghênh ngang. Tobias tường thuật cho tụi tôi chi tiết diễn biến trên hiện trường.

…>

Tiếp.Chú Ax, chạy mau! Chạy!>

Tôi nhìn Cassie và đám bạn.“Tới lúc rồi. Mình làm đây.”

Tôi cố gạt hình ảnh Ax ra khỏi tâm trí - những hình ảnh Ax chạy, né, luồn lách qua đám đông Iskoort; rồi tụi Howler ùn ùn đuổi theo.

Thay vào đó, tôi tập trung vào một hình ảnh khác: tên Howler vừa mới bị thu phục. Tôi hình dung những đường nét trong não và cảm thấy sự biến đổi.

“Rachel,” tôi gọi, trong khi vẫn còn là người.“Em biết phải làm gì rồi đấy. Nếu anh mất kiểm soát không thể khống chế được hình biến. Nếu anh bắt đầu tru lên thì em phải…”

Rachel đã là gấu xám. Nhỏ đứng ngay đằng sau tôi, đặt hai bàn tay trước bự chang bang với móng vuốt có thể cào thân cây lên vai tôi.

Nếu tôi mất kiểm soát hình biến, Rachel sẽ phải… phải làm điều cần thiết. Thật nhanh trước khi tôi làm ai đó bị thương.

Chi viện cho nhỏ là Marco-khỉ đột. Nắm đấm của nó to bằng đầu tôi, với sức mạnh có thể khoét tường thành lỗ, đang giơ lên cách mặt tôi ba tấc.

Tobias hồi hộp thuyết minh.ChúAx! Chạy về bên phải!>

Tụi Howler không thể bắn khi dân Iskoort lang bang khắp nơi. Chúng cũng không thể dùng tiếng tru vì sợ kinh động đến người Iskoort.

Nhưng nếu áp sát được Ax thì chúng tha hồ sử dụng phi tiêu, tia Nghiệt hay dao.

Tôi cố điều hòa ý nghĩ.Bình tĩnh. Bình tĩnh nào.

Quy trình biến hình tiếp tục. Da tôi bắt đầu phụt ra thành những gai, mụn mủ; sau đó chúng bục vỡ và rỉ ra chất keo đen. Tôi nhìn xuống, thấy bụng mình như đang bị ngắt làm đôi. Cứ như tôi đang biến thành kiến hay một loại côn trùng nào đó vậy. Ngay khi cú ngắt hoàn tất thì phần thân trên của tôi gục oặt xuống, hệt như thân cây bị đốn ngang. Những lằn chỉ linh động, dài ngoẵng - những động mạch đàn hồi - bung ra, nối hai nửa trên và dưới của tôi.

Trong giây phút hoảng loạn, tôi còn thấy rõ khúc xương sống loài người trắng hếu của mình. Những đốt sống chảy lỏng ra, tái tạo thành những ống xy-lanh hình trụ xám, dày cui, xếp chồng lên nhau.

Rồi phần giữa cũng đặc lại, che xương sống cùng những động mạch và gân.

Tôi thở một hơi nhẹ nhõm. Không ai cần phải thấy cảnh kỳ quái đang diễn ra với cơ thể tôi.

Tôi thấy bàn tay mình đổi màu, những ngón tay đầy mụn bọc, đen ngoài đỏ trong, cùng thịt nham thạch nguội dày và nặng bình bịch. Tôi vẫn còn bốn ngón tay và một ngón cái. Nhưng bây giờ ở cổ tay tôi, móng vuốt đã trổ ra, có thể thò ra thụt vào như móng mèo.

Chân tôi rệu rã, kêu cọt kẹt khi xương dày lên và cong quẹo lại. Tai tôi chảy tịt vào đầu. Mắt bự bành ra, càng ngày càng bự và càng dẹp đi.

Ý thức của tôi bắt đầu thay đổi. Sự khác biệt cũng không khắt khe hơn những lần biến hình khác tôi từng thực hiện, nhưng lại phức tạp hơn tôi nghĩ. Tôi không chỉ nhìn thấy màu sắc thông thường, mà còn nhìn thấy cả những tia hồng ngoại. Tôi đang lần theo dấu vết, như con trỏ chuột nhúng nhính trên màn hình vi tính. Nó giúp tôi theo dõi những chuyển động và phương hướng tốt hơn.

Rồi, thật kinh hoàng, tôi nhận ra mình có thể nhìn xuyên qua lớp da bên ngoài. Tôi thấy những đường gân cờn cợn trong trái tim khỉ đột của Marco.

Dĩ nhiên rồi. Tất cả là để nhắm tốt hơn tới những thực thể sống.

Đôi mắt xanh lè của tôi có thể nhìn tỏ tường hơn mắt người, hơn cả mắt diều hâu.

Thình lình, tôi cảm thấy ý thức của mình vỡ oà một ý niệm mới. Tôi đã chờ đợi cơn thịnh nộ của hình biến này. Tôi những tưởng mình sẽ đối mặt với thôi thúc bạo lực không kiểm soát được, nhưng hoá ra không.Tôi cảm thấy… thấy mình…thờ ơ.

Không có bản năng giết chóc kiểu Howler. Cũng chẳng có sự lồng lộn, tức tối.Đó hổng phải là kiểu tính cách mà tụi nó được dựng nên.

Crayak hẳn đã rất xảo quyệt, mưu mô. Tôi đã mong chờ hình biến Howler là một loài siêu ăn thịt nào đó. Nhưng không, lốt hình này gợi cho tôi nhớ nhiều đến cá heo.

Howler rất khoái chí, hớn hở.

Howler tràn ngập niềm vui.

tôi bảo Rachel và Marco.

…>

Vừa lúc đó tôi cảm thấy một điều mình chưa bao giờ cảm nhận. Một phần lạ lùng trong não của Howler, như là một ý thức bổ sung thêm. Trí não tôi chảy vào trong một cái hồ nhận thức và sự hiểu biết.

Những luồng ký ức phóng ào qua, lóng lánh. Những hình ảnh hãi hùng về tàn sát, bạo lực. Không chỉ cóNhững đứa con của Graffen. Mà hết loài này tới loài khác; hành tinh này đến hành tinh kia. Tôi đang tiếp nhận những hình ảnh đó theo một cách khác với cách Erek đã tiếp nhận từ dân Iskoort.

Cách này tệ hại hơn nhiều. Nó không phải ký ức của một ai khác nữa. Nó chính làcủa tôi- là một phầncủa tôi.

Dạo lướt qua. Cuộc tàn sátNhững đứa con của Graffen. Cuộc thanh trừng dân Mashtimee. Vụ làm cỏ xứ Pon, Nostnavay, và dĩ nhiên cả thế giới Pemalite. Thằng Howler-tôi không cảm thấy giận dữ hay hăng tiết gì hết.

Nhưng tụi nó cần quái gì mấy thứ đó?

tôi nói.

Cassie hỏi trong lốt sói.

… mình không biết chúng đang làm gì. Cassie… chúng không phải là người lớn. Chúng chỉ là những đứa trẻ.>