← Quay lại trang sách

Chương 5.

Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời mọc, tôi đã đứng bên suối nhỏ. Hàng ngày, tôi uống nước ở đó. Những ngọn cỏ, lá thông nhẹ trôi theo dòng nước. Xa xa mặt trời đang le lói nơi rừng cây.

tôi nhúng móng trước xuống nước. Buổi lễ ban mai bắt đầu.

tôi lùi lại, dùng móng trước cà lên chùm cỏ.

tôi dang tay.

tôi ngước cả bốn mắt về phía mặt trời.

Tôi thở dài. Nghe cứ vô nghĩa làm sao ấy. Có bao giờ tôi tin vào các nghi lễ đâu. Nếu bạn là lính nhỏ, bạn bắt buộc phải dự, chỉ có thế. Anh lính trơn nào bỏ nghi lễ mà bị cấp trên phát hiện thì xem như cả ngày điếc tai và hàng tràng la mắng.

Mà giờ thì tôi cách quê nhà hàng tỉ dặm. Sao tôi phải hành động như thể tôi là một anh lính kỷ luật nhỉ. Tôi chỉ có một mình giữa những sinh vật lạ. Làm lễ hay không nào có ai để ý chứ?

Tôi cúi đầu.

Tôi thấy do dự. Tobias đã bay đến, đậu trên một cành cây.

Tôi đứng thẳng người, chỉnh lại tư thế như sắp xung trận.

Tôi cuộn đuôi về phía trước, áp vào cổ, rồi thả xuống.

Đến lúc trầm tư. Người dự lễ phải nghĩ lại những lời thề và tự hỏi mình đã làm được gì để xứng đáng với lời thề.

Tôi nghĩ về việc tiêu diệt kẻ thù.

Tôi chưa làm được điều ấy. Kẻ thù của tôi có biết bao sức mạnh, và tôi, một lính nhỏ, sẽ chỉ là một miếng mồi ngon cho hắn.

Nhưng tôi có cần chi điều ấy. Tôi phải nghĩ đến hắn. Kẻ thù đã sát hại anh trai tôi. Không phải trên trận tiền mà vào lúc anh đang tử thương.

Các bạn mới của tôi đã kể về những khoảnh khắc cuối cùng trong đời anh Elfangor. Khi mái vòm rơi xuống đại dương thì chiến đấu cơ của anh tôi bị trúng đạn.

Anh hạ cánh ở một khu đất bỏ hoang. Lúc ấy, có năm con người xuất hiện: Jake, Cassie, Marco, Rachel và Tobias.

Anh Elfangor đang hấp hối và anh biết Trái Đất không có ai bảo vệ. Anh kể cho năm thiếu niên kia về bọn Yeerk. Và rồi anh làm điều mà anh lẽ ra không được làm. Anh đã trao cho họ vũ khí chống lại bọn Yeerk.

Anh đã trao cho họ quyền năng biến hình của người Andalite.

Chưa bao giờ có ai ở ngoài hành tinh Andalite được trao phép biến hình bởi như thế là ngược lại với điều luật về Lòng nhân từ của Hoàng tử Seerow.

Duy chỉ có một sinh vật khác biết cách biến hình: tên Yeerk đã xâm nhập vào cơ thể một người Andalite. Hắn là tên Mượn xác Andalite duy nhất. Có hàng trăm ngàn sinh vật Hork-Bajir, Taxxon và người bị đày đọa trong lốt vật chủ của bọn Yeerk, nhưng chỉ có một người Andalite…

Chỉ có một tên Yeerk có được vật chủ là một người Andalite và nhờ thế mà có được quyền năng biến hình.

Hắn là Visser Ba.

Các bạn tôi đã kể cho tôi nghe về trận đánh cuối cùng của anh Elfangor. Các bạn kể về giây phút Visser Ba biến thành một quái vật khổng lồ, và dù thế anh Elfangor vẫn chiến đấu đến cùng…

Các bạn tôi không biết rằng nếu anh Elfangor còn sống, anh sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Ít nhất anh cũng bị giáng chức. Anh sẽ không còn là hoàng tử và không còn ai gọi anh là Elfangor - anh hùng vĩ đại nữa…

Tôi đã đối diện với Visser Ba vài lần. Hắn vẫn sống. Tôi chỉ biết an ủi mình rằng tôi vẫn là một lính nhỏ ngờ nghệch. Nếu tôi là một chiến binh thực thụ, chắc tôi sẽ xấu hổ chết đi được.

Anh Elfangor dũng cảm hơn tôi nhiều lắm. Nếu Visser Ba sát hại tôi, anh Elfangor sẽ không ngại gian khổ để tìm diệt hắn trả thù cho tôi.

Mà tôi thì không được như anh Elfangor.

Tôi nói lấy lệ, chứ thật ra tôi đâu có khỏe.

Tobias làm tôi nhớ sáng nay tôi có chuyện quan trọng phải làm. Tôi thấy hồi hộp. Chắc vì vậy mà buổi lễ chẳng làm tôi thấy khá hơn chút nào. Tôi sắp thực hiện một việc rất đáng sợ: đến trường.

Tobias lầm bầm.< Ôi, đừng động đậy!>

Tôi lắng nghe.

<Ôi, tôi không biết nó có độc.> Tôi quay lại nhìn con rắn. Nó cuộn mình trong đám lá. Và bất thình lình, như tia chớp, nó mổ thẳng vào tôi.

May là răng nọc đâm trúng móng tôi. Tôi quẫy đuôi, hất con rắn xuống đất. Nó nằm chết dí một lúc, rồi lại vặn mình, quẫy đuôi liên tục.

Tobias khuyên.

Nhưng tôi nghĩ khác. Tôi nhìn con rắn không chớp. Tôi đang thu nạp mẫu ADN của nó vào người.

giọng Tobias ngỡ ngàng.

Con rắn trông yếu hẳn. Đó là kết quả của việc lấy mẫu ADN. Tôi dùng đuôi hất nó vào bụi cây gần đó.

Tobias cười ngất. <Ô hô, tui có nghe kể rồi. Bồ chỉ cần tránh xa chocolate là xong ngay.>

<Đúng đó. Hổng ai dám hỏi vì thô lỗ quá. Nhưng ai cũng muốn biết làm sao bồ ăn được khi không có miệng?>

tôi bối rối. <Ơ, các bạn không thấy tôi có móng à?>

Tobias gật gù.

Chúng tôi đi xuyên rừng. Tôi chạy khá nhanh. Thiệt là đã khi nhảy qua các thân cây và lon ton lách qua các bụi cây có gai. Rồi đây tôi cũng sẽ thành chuyên gia về khu rừng này cho xem.

Tobias bay trên đầu tôi. Thỉnh thoảng bạn ấy lại bay vụt qua các vòm cây và mất hút. Rồi lại bay chuyền, đậu lại trên cây, có vẻ trầm tư ra phết.

Tôi bảo Tobias.

Tobias nói.

< Hì hì, bốc phét ý mà. Tui thì biết gì về Cuộc chiến 1812. Tụi tui cũng thường tới lớp và ngáp lắm. Mà thôi, bồ sẵn sàng chưa?>

Chúng tôi bắt gặp một con đường nhỏ. Bình thường, tôi không dám đi xa thế này bởi ở đây toàn con người. Nhưng tôi đang có Tobias bảo vệ. Bạn ấy bay trên đầu tôi, luôn báo động bất kỳ một hiểm nguy nào.

Tự dưng tôi có cảm giác an toàn khi biết Tobias sẽ ở gần tôi.

Đôi khi tôi nghĩ Tobias và tôi có thể thành bạn thân của nhau. Người bạn mà mình không bao giờ nói dối, người mà biết mọi bí mật của mình. Ở quê tôi, có thành ngữ để chỉ một người bạn như thế: “Dao ở đuôi.” Nghĩa là một người bạn mà bạn có thể tin cậy đến độ lưỡi dao ở đuôi họ kề sát cổ bạn mà bạn cũng chẳng phải sợ hãi.

Đôi khi, tôi nghĩ tôi và Tobias có thể thành hai người bạn thân như vậy. Hai đứa tôi đều bị tách khỏi đồng loại. Đơn độc.

Nhưng nếu là bạn, thì tại sao lại có những bí mật tôi phải giấu Tobias? Mà dù Tobias phải mang lốt diều hâu, bạn ấy vẫn là người chính cống. Còn tôi thì đến từ hành tinh Andalite. Dù có muốn, tôi cũng không thể quên rằng có một bức tường chắn giữa dân tộc tôi và loài người. Bức tường chắn giữa tôi và các bạn của tôi.

Chúng tôi được dạy rằng đừng đến quá gần các sinh vật lạ. Chúng tôi có thể bảo vệ, chăm sóc họ. Nhưng không bao giờ họ có thể trở thành bạn thân.