Chương 11.
Khi các bạn đã bỏ đi, tôi bắt đầu ăn. Tôi thường ăn trong bóng đêm. Ở quê nhà, tôi không phải khổ sở như vậy, nhưng trên Trái Đất này, tôi phải cẩn thận.
Khi tôi chạy nhảy tôi cũng phải chạy trong bóng tối, bằng không, phải có Tobias bọc hậu.
Các bạn Trái Đất bảo rằng, nhìn từ xa, trông tôi giống như một con hươu, hay một chú ngựa con. Nhưng nếu có ai đó nhìn thật kỹ, họ sẽ biết ngay rằng tôi đến từ một hành tinh xa lơ xa lắc nào đó.
Tôi ăn xong và bắt đầu chạy nhảy trong phạm vi cánh đồng gần trang trại nhà Cassie. Tôi chạy dưới ánh trăng rất khác với ánh trăng nơi quê hương Andalite. Có những đêm, trên Trái Đất, không thấy mặt trăng đâu cả. Còn ở hành tinh của tôi, luôn có ít nhất hai mặt trăng. Và khi đêm đến, nếu có đủ bốn mặt trăng, trời sẽ sáng in hệt ban ngày.
Quê nhà đã cách xa hàng tỉ dặm. Đôi khi tôi cảm thấy se lòng khi nghĩ về quê nhà, nhất là vào những đêm khuya đơn độc trong rừng hoặc một mình trên đồng vắng…
Giờ đây tôi còn cảm thấy tồi tệ hơn khi nghĩ rằng nếu muốn, tôi có thể liên lạc với gia đình.
Tôi có thể biến một kính viễn vọng radio thành máy liên lạc vùng không gian zero. Nhưng nếu làm thế, có nghĩa là tôi đã phá luật, đã trao công nghệ cao vào tay loài người…
Tôi không phải là anh Elfangor. Tôi không được phép phá vỡ điều luật về Lòng nhân từ của Seerow.
Nhưng tôi chỉ vô tình thôi mà… Chỉ vô tình tạo nên phần mềm ảo diệu đó thôi… Và nếu tôi đến đài thiên văn để xóa nó đi, tôi sẽ trút bỏ được gánh nặng.
Nhưng trước khi làm thế, tôi có thể dùng nó để gọi về nhà. Như thế có sai không?
Trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh của ba mẹ và của anh Elfangor nữa…
Tôi còn nhớ lần anh Elfangor, khi ấy đã là một chiến binh vĩ đại, trở về nhà nhân kì nghỉ phép. Lúc đó, tôi hãy còn rất bé… Tôi đã được nghe kể về những chiến công của anh Elfangor, nhưng chưa khi nào gặp anh. Anh đã xa nhà từ rất lâu trước khi tôi chào đời, cũng để chiến đấu chống bọn Yeerk…
Anh Elfangor cứ như một lực sĩ bước ra từ truyện cổ tích của người Andalite - mạnh mẽ và nhanh như ánh sáng.
Tôi bị sốc. Trước khi gặp anh, tôi cứ đinh ninh mình là nhân vật quan trọng nhất trong nhà. Ấy vậy mà đi bên anh, tôi cảm thấy mình chẳng là gì cả.
Thế nhưng anh Elfangor lại nói chuyện với tôi như cách anh nói với ba mẹ vậy. Cảm giác hãnh diện còn theo tôi mãi khi thấy anh không xem tôi là một thằng nhóc Andalite. Lần gặp đó để lại dấu ấn không phai nhòa trong tôi. Từ ngày đó, tôi quyết định sau này tôi sẽ trở thành một chiến binh. Tôi muốn được như anh Elfangor.
Giờ đây, anh tôi không còn nữa. Có thể cha mẹ tôi cũng chưa biết điều đó, và chắc cũng không biết rằng tôi vẫn còn sống.
Tôi chạy chậm lại. Tôi đã ở giữa cánh đồng lớn. Xa xa, thấp thoáng ánh đèn từ phía trang trại nhà Cassie. Ôi, không ổn rồi! Tôi cứ mãi suy nghĩ nên mất cảnh giác.
Tôi chạy ngược về phía rừng.
Thình lình một giọng nói làm tôi giật mình.
Tôi nhìn gần hơn. Cassie từ từ hoàn hình. Đã hiện ra khuôn mặt dễ thương quen thuộc, nhưng, grr, vẫn còn cái bờm màu xám và đôi mông đích thị của một chú ngựa chiến.
Tôi thốt lên.
Hoàn hình xong, Cassie đáp: “Đôi khi mình biến thành ngựa vậy đó. Mình thích chạy mà. Nhưng đừng nói gì với Jake nha. Bạn ấy không thích mình sử dụng phép biến hình vô việc riêng đâu.”
Cassie khẽ mỉm cười. “Hổng có đâu. Tụi mình chỉ là bạn bình thường, là chiến hữu Animorphs thôi.”
“À, thì, thì… Mà bồ quan tâm làm gì vậy?”
“Thôi bỏ, nói chuyện khác nha. Công cuộc tìm hiểu loài người của bồ đến đâu rồi?”
“Dữ nha, vậy bồ nghĩ sao?”
“À há, vậy thử nói cho mình nghe bồ thật sự nghĩ gì?”
Tôi ngần ngừ. Có vẻ cô bạn tôi muốn một câu trả lời thấu đáo hơn. Nhưng mà loài người là một sinh vật khó đoán lắm. Tôi thấy họ thường hay mếch lòng bởi những điều nhỏ nhặt.
Tôi nói.
“Lý do gì vậy?”
“Sợ loài người? Tại sao vậy?” Cassie bật cười. “Bồ đã đọc mấy chương viết về chiến tranh chưa? Thoạt nhìn, có vẻ loài người rất thích chinh chiến, nhưng thật ra…”
Tôi nói thêm.
Cassie nhìn tôi chăm chú. Rõ ràng bạn ấy đang tự hỏi liệu tôi có ám chỉ cả người Andalite không. Nhưng Cassie không hỏi thẳng điều đó, bạn ấy hỏi sang chuyện khác: “Vậy bồ quan tâm đến cái gì nếu không phải là chiến tranh?”
“Bồ đọc Almanac thế giới kỹ ghê.” Cassie mỉm cười. “Ý bồ là loài người đạt được nhiều thành tựu trong một thời gian ngắn chứ gì?”
<Ý tôi là, bọn Yeerk biết rằng nếu chúng không đô hộ loài người thì 55 năm sau, loài người sẽ có thể du hành với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Và không ai biết loài người sẽ còn tiến bộ đến mức nào sau 100 năm nữa.>
“Phải mất bao lâu người Andalite mới đạt được những thành tựu đó?”
Tôi nói dối.
“Hiểu rồi.” Cassie nói. Giọng bạn ấy lúc này đại diện cho tình cảm thất vọng.
Tôi bỗng cảm thấy buồn bởi chính những lời mình vừa nói ra.
“Không thể ư? Ngay cả khi những tiết lộ đó có thể giúp loài người đánh bại bọn Yeerk? Vậy tại sao anh Elfangor lại có thể truyền cho tụi mình phép biến hình?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Anh Elfangor quả thật đã phá luật của người Andalite.
“Mình nói có sai không?” Cassie hỏi tôi.
Mãi một lúc sau, tôi mới mở miệng được.
“Mình hiểu rồi. Mà thôi, có lẽ bồ nên biến thành người và vô nhà mình chơi. Bồ sẽ gặp ba mẹ mình và cùng ăn tối nha.”
Cassie nheo mắt. “Sớm vậy sao?” Có vẻ bạn ấy muốn hỏi tôi điều gì đó, nhưng lại ngần ngừ. “Không sao, cứ vô chơi đi. Không ai bắt bồ ăn đến căng bụng đâu. Mọi người sẽ rất vui khi nói chuyện với bồ. Sẽ tốt cho bồ đó.”
“Không phải vậy. Chỉ là vì bồ có vẻ rất cô độc.”
Hai từ ‘cô độc’ khiến tôi thấy buồn. Tôi không ngờ mình lại cảm thấy buồn đến như vậy khi hai từ ấy phát ra.
Quả thật tôi cô độc lắm. Nhưng tại sao loài người lại nhận ra nhỉ?
Cassie nhún vai. “Bồ đã từng biến thành Jake, nhớ không? Lần này cũng vậy đi.”