← Quay lại trang sách

Chương 13.

Tôi thức khuya để đọc quyển danh ngôn. Lẽ ra tôi phải đi ngủ sớm, nhưng lòng tôi không yên ổn chút nào. Tôi cứ nghĩ đến việc biến kính viễn vọng radio ở đài thiên văn thành thiết bị truyền tin. Thật quá dễ dàng. Cảm giác sắp được liên lạc với ba mẹ khiến tôi vừa thấy buồn vừa khấp khởi hy vọng.

Mặc khác, có điều gì đó khiến tôi lại nghĩ:

Tôi không thấy tự hào gì khi nghĩ về điều đó. Nhưng tôi phải nói sự thật. Mà sự thật là tôi muốn mọi người ở nhà nghĩ tôi rất dũng cảm khi đơn thân độc mã trên Trái Đất.

Một kế hoạch dần dần thành hình trong óc tôi.

Tôi tìm một nơi yên tĩnh và nằm ngủ. Đôi mắt chính của tôi khép lại, chỉ có đôi mắt ở trên hai đầu cuống vẫn mở để đề phòng nguy hiểm. Tôi để đuôi thòng xuống đất.

Cô độc.

Cảm giác phải ngủ một mình trong rừng giữa một hành tinh xa lạ khiến tôi thấy cô độc lắm. Càng cô độc hơn khi không thể tìm thấy đồng loại.

Cô độc lắm khi biết Cassie đang ngủ ở nhà, cả Marco, Rachel và Jake cũng thế. Tất cả đều có nhà.

Chỉ trừ tôi. Và Tobias.

Hẳn Tobias sẽ thấu hiểu. Nhưng liệu bạn ấy có giúp tôi không nếu biết kế hoạch tôi đang dự tính? Liệu tôi có thể tin bạn ấy không?

Tôi quẫy đuôi và mở mắt. Tôi biết Tobias đang ngủ ở đâu.

Tôi tìm thấy Tobias dễ dàng. Bạn ấy đứng trên cây, bám móng vuốt chặt vào cành.

Tobias dang rộng đôi cánh.

Tôi ngạc nhiên khi thấy Tobias trả lời quá nhanh. Cứ như câu trả lời đã và sẽ luôn là như thế.

Tôi hỏi.

Tobias im lặng một lúc.

Và rồi, tôi đã kể cho Tobias nghe về kế hoạch của mình.