← Quay lại trang sách

Chương 19.

Tôi đã thực hiện buổi hành lễ ban mai biết bao lần. Nhưng buổi sáng nay thì khác.

Đây sẽ là ngày tôi ra đi mãi mãi.

Tôi cuối người thật thấp.

Nhân dân! Danh từ cao quý mà xa lắc hàng tỉ dặm.

Tôi nói, và nhướng đôi mắt phụ về bầu trời.

Hoàng tử ư? Anh Elfangor từng là Hoàng tử của tôi. Nhưng anh đã hi sinh. Còn Hoàng tử mà tôi đang phụng sự, Jake, thì lại không tin tôi. Thậm chí tôi cũng chẳng dám để Hoàng tử biết tôi đang làm gì.

Cả buổi lễ chỉ để làm màu.

Tôi nói, và ngước lên nhìn mặt trời.

Danh dự. Chết để trả thù cho anh mình. Tôi cảm thấy từng mạch máu trong người rung bần bật. Đó là nỗi sợ. Tôi đã làm quen với nỗi sợ trên trận tiền. Nhưng chưa bao giờ tôi tham chiến mà biết chắc mình sẽ thua như lần này.

Đây không phải là danh dự, mà là chuyện nhảy thẳng vào tay thần chết.

Chẳng lẽ tôi không thể nhờ người khác giúp đỡ? Chẳng lẽ tôi không thể kể cho Hoàng tử Jake?

Không. Bởi nếu làm thế, tôi sẽ phải cho các bạn biết mình đã liên lạc với gia đình. Sẽ phải kể tất cả.

Buổi lễ đã đến hồi kết thúc.

Tôi đặt đuôi trước ngực. Đó là biểu tượng của lòng hi sinh. Tôi thở hồng hộc, cứ như vừa chạy một quãng xa về. Tim tôi đập mạnh.

Tobias hỏi.

Tôi thầm nói. Sao Tobias lại có mặt ở đây nhỉ, thiệt chán.

Tôi không trả lời. Thật ra, tôi không dám nói về chuyện này. Tôi sợ. Nếu tôi có thể gây bất ngờ, có thể tôi sẽ giết được Visser Ba. Nhưng hắn đang trú trong cơ thể của một người Andalite trưởng thành. Visser Ba cũng dày dạn kinh nghiệm hơn tôi. Hắn lại có vệ sĩ nữa chứ. Chưa kể còn có bọn tiểu yêu Hork-Bajir chầu chực.

<Ám sát ư?> Tôi hét lên.

<Đúng. Nhưng Tobias ơi... Bạn đã hứa giữ bí mật. Bạn sẽ giữ đúng lời chứ?>

Tobias im lặng một hồi rồi cuối cùng, bạn ấy nói:

<Ừ.>

Giọng Tobias nghe buồn thiu.

Tôi cắm đầu chạy thật nhanh.

Từ đây đến nơi Visser Ba ở mất nhiều dặm đường. Tôi muốn chạy thật nhanh đến đó, có thể bằng cách đó, tôi sẽ rũ bỏ được nỗi sợ của mình.

Nếu tôi may mắn, sẽ có ngày người Andalite nói: “Aximili đã phá luật, nhưng dẫu sao cu cậu cũng giết được tên quái vật Visser Ba.”

Được vậy cũng đỡ. Mọi người sẽ bảo cuối cùng thì tôi cũng đã làm được một việc đàng hoàng. Vài người sẽ than: “Thằng bé đâu còn lựa chọn nào khác? Nó mất hết danh dự rồi. Nào có phải vì dũng cảm mà nó đương đầu với Visser Ba, chẳng qua vì nó tuyệt vọng đó thôi.”

Có người sẽ lại chép miệng: “Thiệt là dở người. Chẳng qua thằng bé muốn sống xứng đáng với ông anh vĩ đại, thế có khổ không?”

Tôi cứ chạy, chạy mãi đến khi ngực tôi cảm thấy đau kinh khiếp. Tôi đã chạy băng qua những đám lá khô, dưới chân tôi lá thông kêu xào xạc. Chạy qua những hàng cây im lìm, y hệt như cây ở quê nhà.

Hình như việc nghĩ đến Visser Ba thúc giục tôi chạy nhanh hơn. Có lẽ như thế, tôi sẽ cảm thấy bớt sợ.

Không còn thấy những ngôi nhà có người ở, không còn thấy những con đường quen thuộc. Xung quanh tôi giờ đây là rừng. Khung cảnh sao âm u và buồn thảm quá.

Tôi thở phào khi nhìn thấy ánh mặt trời le lói phía thảm cỏ xa xa. Một đồng cỏ lớn. Đây là nơi được đánh dấu trên bản đồ của Eslin.

Tôi ngừng lại lấy hơi. Tôi dựa vào một gốc cây. Sao chân tôi lại run như vậy chứ? Vì mệt và sợ hãi chăng?

Đồng cỏ đẹp quá. Lấp lánh hoa màu tím, màu vàng chen giữa những đám cỏ xanh rờn. Nếu là tôi, tôi cũng thích được ăn ở đây.

Tôi thận trọng tiến tới. Không có gì lạ. Không có các chiến đấu cơ, cũng chẳng thấy bọn Hork-Bajir. Và cả Visser Ba.

Trước mặt chỉ thấy một cuộc sống yên bình: hai chú hươu đang gặm cỏ, đây đó vài chàng sóc nhảy lon ton trên ngọn cây, lại còn một chị chồn hôi đang lạch bạch đi lại...

Theo lời dặn của Eslin, tôi đến sớm một tiếng để chuẩn bị.

Có một dòng suối chảy ngang qua đồng cỏ. Hai bên bờ, cỏ mọc cao.

Visser Ba sẽ chạy về hướng nào? Bên phải hay bên trái? Tôi chỉ có một cơ hội, vì vậy không được phép sai lầm.

Nếu là tôi, tôi sẽ đi về hướng nào? Visser Ba sống trong cơ thể người Andalite, có thể hắn sẽ di chuyển như một người Andalite.

Tôi bước về phía có ánh sáng. Có thể là hướng này chăng? Dọc dòng suối. Cỏ ở đây mọc thấp hơn, rất dễ cho Visser Ba bước xuống suối.

Chính ở đó, tôi đã thấy những dấu guốc.

Của người Andalite.

Visser Ba đã ở đây, có thể một vài ngày trước... Eslin nói đúng. Đây chính là địa điểm của hắn.

Tôi phải chờ đợi và sẵn sàng ra tay. Tôi không trốn trong lốt người Andalite, nhưng có nhiều cách khác.

Có thể biến hình thành rắn.

Tôi tập trung suy nghĩ về rắn. Tôi cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể ngay lập tức.

Lần biến hình này khác hẳn các lần trước. Thường thì chân tay tôi sẽ vẫn tồn tại, chỉ là trong hình dạng khác thôi.

Nhưng lần này, cả tay và chân đều biến mất. Mắt và đuôi là những gì còn sót lại của cơ thể cũ.

Chân tôi như tan thành nước. Tôi ngã oạch xuống đất.

Tay tôi co lại và biến mất tiêu.

Tôi nghe âm thanh lạo xạo trong người, lúc cả bộ xương đang biến hình.

Sao cỏ lại cao thế kia, cả những bông hoa màu tím cũng thế.

Tôi cảm thấy yếu ớt. Tôi không có tay chân!

Ôi, cũng may là còn đuôi, tuy hình dạng bây giờ trông rất khác. Lưỡi dao phía đằng đuôi biến thành một dạng xích. Đuôi tôi phồng lên.

Vẩy bắt đầu mọc. Hệt như một tấm lá chắn đủ màu sắc.

Miệng xuất hiện. Nó quá to so với kích thước mới của tôi. Giờ đây, người tôi là một ống dài ngoằng, với cái miệng to đùng. Thiệt là kỳ khôi. Còn lạ hơn cả việc biến thành kiến hay cá. Giờ đây, tôi là một sinh vật thẳng đuột.

Đôi mắt phụ của tôi biến mất. Lùng bùng trong miệng tôi là chiếc lưỡi dài ngoằng, lúc nào cũng cựa quậy. Chiếc lưỡi này nhạy hơn hẳn lưỡi người. Nó cảm nhận được cả mùi vị không khí.

Trên người tôi bắt đầu xuất hiện loại vũ khí mà tôi hằng chờ đợi. Hàm răng nọc cong và dài. Mỗi cái răng như một cây kim thanh mãnh...

Tôi cảm thấy mình đang suy nghĩ như rắn.

Hóa ra đầu óc một con rắn rất lạnh. Nó không khiến tôi rùng mình vì sợ hãi hay đói. Tự dưng tôi cảm thấy lòng chùng lại, như một thợ săn mồi bình thản, kiên nhẫn chờ đợi.

Đôi mắt ráng nhìn ra những màu sắc kỳ lạ, nhưng cũng tốt thôi, tôi vẫn nhìn được nhiều thứ.

Lưỡi rắn lúc nào cũng ngọ nguậy không yên. Nhạy kinh khủng nhé. Nó cho tôi vô vàn cảm giác mới lạ: mùi của cỏ và đất, mùi côn trùng và biết bao loài máu nóng.

Ngay phía dưới mũi tôi giờ chễm chệ hai lỗ nhỏ. Thật lợi hại, nó giúp tôi cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ trong không khí, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của ai đó.

Visser Ba sẽ không ngờ tôi lại ở trong lốt này. Lốt Andalite của hắn nhanh thật đó, nhưng vẫn không nhanh bằng rắn đâu. Bản thân tôi đã trải nghiệm điều này mà.

Tôi lặng lẽ luồn qua thảm cỏ một cách dễ dàng. Lưỡi của tôi làm nhiệm vụ dẫn đường. Nó luôn ngọ nguậy, đánh giá mùi vị xung quanh.

Rắn dường như không biết sợ là gì. Rắn không bị vướng bận bởi danh dự, nó không phải lo lắng vì bạn bè, không sợ làm gia đình thất vọng, không sợ phải phạm luật. Rắn không cảm thấy cô đơn. Có lẽ vì nó đã luôn chỉ có một mình.

Tôi cuộn mình trong cỏ và chờ đợi. Tôi kiên nhẫn đếm từng phút một.

Từng phút đi qua và rồi tôi nghe mặt đất chuyển động. Đó là âm thanh của một chiến đấu cơ đang hạ cánh. Rồi một chiếc khác. Chúng cách tôi không xa.

Đã đến giờ hành động.

Bọn Yeerk đang đến. Visser Ba đang đến.

Trong lốt rắn, tôi không còn cảm thấy sợ nữa. Tôi đã sẵn sàng giết địch.

Sẵn sàng chết.