← Quay lại trang sách

Chương 4 .

3.

Năm 2007, EU phát hành đồng xu 1 euro

in hình bản đồ châu Âu, nhưng không có

Thổ Nhĩ Kỳ. Thổ Nhĩ Kỳ không phải

thành viên của EU, nhưng trong bản đồ in

trên đồng xu 1 euro ấy, vẫn có nhiều

quốc gia không phải là thành viên của tổ

chức này, như là Na Uy, Croatia hay là

Bosnia&Herzegovina. Hãng tin Reuters

nói rằng ban đầu Thổ Nhĩ Kỳ “có mặt”

trên mẫu thiết kế ấy, nhưng sau lại bị loại

ra.

Thổ Nhĩ Kỳ đã bắt đầu tiến trình gia

nhập EU của mình hơn 20 năm, nhưng

vẫn chưa đi được đến kết quả cuối cùng.

Phần lớn quốc gia của họ

nằm trên vùng Tiểu Á, nhưng họ không

muốn mình thuộc về châu Á. Rất nhiều

nước châu Âu lại chưa thực sự muốn

chấp nhận họ. Vậy là cứ đứng ở đấy,

chẳng xác định được mình thực sự thuộc

về nơi nào. Chính những người Thổ Nhĩ

Kỳ cũng tự bị giằng xé trong văn hóa và

tư tưởng của mình.

Nằm trên châu Á, gối đầu lên châu Âu và

ôm Borphorus vào lòng, Thổ Nhĩ

Kỳ chẳng biết mình đang ở đâu.

Có bao nhiêu người trên thế giới này

đang không biết mình thực sự

thuộc về đâu? Giống như tôi. Tôi thuộc

về một thế giới tội ác, nhưng tôi có ác

độc không, hay một góc nào đó trong tâm

hồn tôi vẫn đang gối đầu lên một chốn

êm đềm xa xôi tôi không còn tưởng

tượng rõ ràng được nữa.

Nghĩ đến cô gái đang ngây thơ ngủ trong

cốp xe, tôi tự hỏi rằng mình đã tồn tại lâu

đến như thế vì điều gì. Chắc là người ta

sẽ dễ sống hơn khi có một thứ mà họ

chọn cho mình là ý nghĩa sống. Chọn và

tự mặc định vậy thôi, chứ có khi cũng

không thực hài lòng với lựa chọn ấy lắm.

Như là một gia đình, một thú chơi, một

công việc họ tìm thấy niềm vui hay với

nhiều người là cả một lý tưởng, một sự

nghiệp. Tôi thì chẳng có gì, chẳng thuộc

về nơi đâu.

Tôi đưa cô gái đến một căn nhà bên bờ

biển, gần như tách biệt với thế

giới. Gần đấy có một làng chài nhỏ,

nhưng cũng phải đi qua một đoạn đường

xuyên núi nữa mới tới. Chúng tôi dùng

căn nhà ấy để nhốt con tin của những

cuộc bắt cóc tống tiền và hỏi cung những

người mà sau đấy sẽ

bị ném xuống biển. Tôi trói hai tay cô bé

lại, bế vào trong nhà, đặt lên một chiếc

giường xếp trong góc rồi trói tay chân cô

ta lại bằng dây điện. Trong góc phòng có

một thùng bánh mì và nước. Tôi kéo lại

gần chỗ cô bé, để

chắc rằng sau khi tỉnh dậy cô ta sẽ tự ăn

được, cho dù tay chân bị trói.

Tôi khóa cửa lại và đi ra ngoài. Căn nhà

gần như không có đồ đạc. Thứ

được đầu tư nhất trong cái nhà này, là hệ

thống khóa và những lớp cách âm. Hai

lớp cửa sắt dày, mỗi cái bốn lần khóa,

và người bị nhốt sẽ bị cách ly hoàn toàn

với thế giới. Tôi nhớ trong Hiệp sĩ bóng

đêm, siêu-tội-phạm Joker, khi ở trong

nhà giam, đã nói với một viên cảnh sát

rằng trong giây phút cuối cùng, con

người mới phô ra bộ mặt thật của chính

họ, và không phải ông cảnh sát, mà chính

hắn, người giết những cảnh sát khác, hiểu

bạn bè của ông ta hơn. Cái nhà kia nhiều

khi cũng có ý nghĩa như con dao của

Joker. Nó mang cho người ta nỗi sợ hãi

cùng cực của nỗi sợ phải gần kề cái chết.

Đã có nhiều lần, khi tôi mở cửa bước

vào, người bị nhốt trong căn nhà ấy đang

khóc như một đứa trẻ, hay đang vùng vẫy

đến mức tự

làm bị thương mình. Khi chúng tôi đến,

họ lau nước mắt đi và bình tĩnh đối thoại

đầy nghị lực để níu lại hi vọng sống. Cứ

như chẳng thà họ gặp những sát thủ còn

hơn phải đơn độc trong căn nhà ấy. Có

thể là đã chỉ sợ quá mà khóc. Có thể, là

đã tự nhìn thấy chính mình mà khóc.

Bầu trời đêm tháng Sáu không một gợn

mây và đầy sao. Tôi đứng đốt một điếu

thuốc và nhìn ra phía biển. Cả một thế

giới rộng lớn, đậm đặc và u tối bao trùm

lên tôi. Không khí rất trong và mát,

nhưng sao tôi vẫn thấy mình ngột ngạt.

Tôi quay lại nhìn cái xe và căn nhà. Đột

nhiên những thứ

ấy cho tôi ý thức rõ ràng về cuộc đời

mình đang sống. Đúng là tôi đã sống như

thế. Đã ăn, uống, hít thở, lái xe ô tô và

bắn vào người khác. Nó là một chuyển

động theo quán tính, hoặc đơn giản là thế

giới này đã buộc những sợi dây chắc

chắn vào người tôi mà kéo đi. Có nhiều

người cũng sống như

thế, chỉ có điều những thứ họ tạo ra khác

với chúng tôi. Nhưng rồi đột nhiên cô

gái ấy xuất hiện. Một sinh thể mà tôi gần

như không hiểu chút gì về tính chất của

nó, vậy mà khiến tôi tự phát xét mình, tự

nghi hoặc cuộc sống tôi đã nhẹ nhàng

chấp nhận bấy lâu nay và cảm thấy ngột

ngạt. Tôi không hiểu chuyện gì đã diễn

ra.

Tôi lái xe về thành phố. Để xe ở một

trong những xưởng sửa xe thuộc về ông

chủ, tôi yêu cầu họ thay kính cửa có hai

vết đạn bắn xuyên qua.

Mấy người thợ làm rất nhanh, chẳng hỏi

một lời. Cái kính cửa cũ được cho vào

máy dập nát thành vụn thủy tinh rồi vứt

đi. Tôi lấy hai khẩu súng, nhét vào trong

áo, gọi một chiếc taxi để đến chỗ ông

chủ. Cái xe kia sẽ có người đem giấu đi.

Khi bước vào vũ trường, tôi thấy lòng

mình nhẹ bớt lại. Tôi chưa bao giờ thích

những âm thanh quá lớn và hỗn độn nơi

này, nhưng nó cho tôi cảm giác về sự

hiện hữu của mình, về công việc: tôi có

quyền lực điều khiển một bộ phận nào

đấy của thế giới hỗn loạn xung quanh,

hoặc là điều khiển chính cuộc sống của

mình. Tự nghĩ vậy thôi, tôi chẳng điều

khiển được gì cả. Nó vẫn sẽ biến chuyển

như vậy nếu không có tôi. Sẽ có những

người khác cầm khẩu súng này và bóp

cò. Nhưng dù sao, tôi vẫn thấy biết ơn

những âm thanh kia vì cho tôi sự tự

huyễn hoặc ấy. Ít ra, ở phía kia, Hiệp

đang bước lại và cười với tôi. Tình cảm,

có phải là tình cảm không?

Có lẽ là thật. Tôi muốn nghĩ rằng nụ cười

ấy là thật.

Tôi ngồi xuống một chiếc bàn lớn, bố trí

hơi cao để có thể quan sát toàn cảnh vũ

trường. Ông chủ đang ngồi đấy một mình,

chỉ có Hiệp đang đứng bên cạnh. Tôi

ngồi xuống, khẽ gật đầu với ông. Ông nở

một nụ cười không thành tiếng, thoải mái

như một thở phào. Đấy là lần đầu tiên và

cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông

cười thật, một niềm vui thể hiện ra trên

khuôn mặt chứ không phải đơn thuần chỉ

là một cử động lý tính nữa. Có thể tại tôi

đang cảm thấy mình cô đơn quá, nên

tưởng tượng ra như thế. Ông đẩy lại phía

tôi một cục tiền bằng hai viên gạch chỉ

xếp chồng lên nhau, rồi ngồi chắp tay lại,

chống hai khuỷu tay lên đùi. Thái độ của

ông thay đổi: nụ cười đã biến mất, chỉ

còn lại một vẻ ưu tư và ánh mắt nhìn

thẳng vào vô định.

Có thể ông đang nghĩ tới người bạn niên

thiếu của mình. Có thể ông đang tính toán

kế hoạch sáp nhập hai hệ thống lại làm

một và cách vận hành nó.

Có thể đấy là một phút giây quen thuộc

trong ngày của ông, hay của tất cả

mọi người. Phía trước mặt ông chủ, trên

bàn có một bát hoa thủy tinh được xếp

đặt rất cẩn thận. Ngoài cùng là một lớp

ngọc lan xếp chéo thành hình tròn, phía

bên trong là hồng tỷ muội đỏ và ở chính

giữa là một bông cúc đại đóa trắng. Ông

thò cả hai tay vào trong bát nước, nghiến

răng vò nát hết đám hoa.

“Tối nay nên đánh sỉu trận Serena chú ạ.

Đứa kia chỉ là hạt giống số 20, mà

Serena mới mất ngôi số 1 thế giới, đang

cay cú con bé Safina lắm.

Kiểu gì cũng thắng 2 set trắng” - tôi chợt

nhớ ra một trong những thứ

nhiệm vụ hằng ngày của mình, hét to vào

tai ông. Để thể hiện rằng mình thực sự

quan tâm đến bề trên, đáp lại cục giấy

bạc trước mặt, hay là một cử chỉ an ủi vỗ

về người đàn ông đang trong cuộc dằn

vặt, tôi không biết.

Ông gật đầu, lần này không cười nữa.

Tôi đứng dậy và về nhà mình. Nếu bên

kia bờ đại lục, Serena Williams biết

rằng có một người sẽ đặt cược cho mình

số tiền lớn hơn cả giải thưởng của chức

vô địch Rome Master, hẳn cô sẽ lấy làm

vui lắm.

Khi mở cửa phòng và bước vào, tôi có

cảm giác như mình vừa bước ra khỏi rạp

sau một cuốn phim dài và nặng nề.

Những sự kiện xảy ra trong đêm nay mới

chỉ bắt đầu từ ba bốn tiếng trước thôi,

nhưng bây giờ tôi cố

gắng lắm mới vẽ lại được những chuyện

ấy trong đầu mình. Những suy nghĩ mông

lung mà đậm đặc. Tôi đứng giữa phòng,

nhìn cái giường mà đinh ninh rằng mình

sẽ phải đối mặt với một đêm thức trắng.

Vậy mà tôi đã ngủ một giấc sâu nhất

trong đời. Cả cuộc đời trước đây và sau

này, tôi đoán vậy. Bởi trong giấc mơ, tôi

đã gặp lại gần hết những người đã bước

qua cuộc đời mình. Tôi không nhớ được

rõ ràng nội dung giấc mơ ấy khi tỉnh lại.

Chỉ mang máng rằng nó mang dáng dấp

của một

“Giấc mơ thứ Hai”, có cả gia đình tôi,

và hình như thay vì cười và vẫy tay như

mọi lần, mẹ lại giơ tay về phía tôi và cử

động ngón trỏ như động tác tôi đã lặp lại

hằng ngày. Ông chủ cũng có mặt trong

giấc mơ ấy, nhưng lại đang bò trên mặt

đất bằng một đôi bàn tay nát bấy. Không

có gì thực sự rõ ràng, cứ trộn vào nhau

không phân biệt được, như là hoa cúc,

ngọc lan và hồng tỷ muội bị vò nát bởi

một bàn tay run rẩy đầy đau đớn.

Tôi thức dậy lúc mười hai giờ trưa. Khu

chung cư mất điện và máy lạnh đã tắt từ

lúc nào, nhưng cái nóng oi bức của mùa

Roland Garos cũng không đủ để đánh

thức tôi dậy. Mồ hôi tôi ướt đầm cả tấm

ga giường. Tim tôi đập nhanh và đầu óc

hoàn toàn trống rỗng. Cảm giác giống

như tôi vừa trải qua một nỗi sợ hãi,

nhưng tôi không biết nó là gì, từ đâu đến.

Mọi thứ

xung quanh nhòe nhoẹt và mất một lúc

lâu để rõ ràng trở lại. Cứ như là tôi vừa

chết đi một lúc và nhìn lại cuộc đời mình

từ lăng kính địa ngục vậy.

Tôi chẳng đánh răng rửa mặt, chạy vội ra

đường bắt một chiếc taxi. Tôi bảo người

lái xe đưa đến ngôi làng chài nhỏ, rồi từ

đấy đi dọc con đường nhỏ ven bờ biển

để tới ngôi nhà. Con đường không có

bóng cây nào, bỏng rẫy. Mặt trời tháng

Năm làm biển sực lên mùi muối mặn gắt

và những ánh vàng chói chang. Mấy cây

số bước đi giữa cái không gian quái đản

ấy khiến trong tôi dấy lên một nỗi sợ mơ

hồ. Tôi đã luôn ý thức được sự cô độc

của mình, nhưng chưa bao giờ nó lớn

như bây giờ, khi phía trước tôi là ngôi

nhà bên trong có cô gái. Phía trước là cô

gái. Tôi bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ,

điều tôi không thể làm trong đêm qua,

nhưng vẫn không lý giải được cảm xúc

của mình với cô bé ấy là gì. Không phải

sự khao khát về

mặt thể xác. Cũng không phải là mong

muốn tìm kiếm sự giải thoát trong hình

bóng thơ ngây ấy. Tôi hiểu rằng có những

điều đã vĩnh viễn mất đi và không thể tìm

lại, và đằng sau vẻ ngoài thiên thần kia

cũng chẳng phải là sự trong sáng, mà là

một nỗi đau có khi còn lớn hơn của tôi

rất nhiều.

Cũng chẳng hẳn là mong muốn chở che.

Cô ta đã giết cha mình, và chắc hẳn đã

suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra quyết

định ấy. Một tình huống mà có lẽ để cô ta

tự sát là cách tốt nhất. Vậy thì là sự tò

mò. Cũng không phải.

Tôi chỉ biết rằng mình đang bước rất vội

vàng, mà không nghĩ được sẽ làm gì khi

tới đó. Chẳng có kịch bản của một cuộc

trò chuyện nào thuyết phục nổi tôi.

Cô bé không nằm trên chiếc giường ở

góc phòng, chân tay cũng không bị trói

nữa. Đang ngồi chơi ô ăn quan một mình

ở giữa căn nhà. Cánh cửa sổ phía sau

nhà mở toang. Tôi đã quên mất không

khóa cửa sổ, và cô bé đã bằng cách nào

đó, tự cứa đứt dây trói của mình, mở

được cửa sổ và trèo ra. Nhưng chỉ trèo

ra để lấy mấy viên sỏi, rồi lại chui vào

trong căn phòng. Không có ý định bỏ

trốn. Không có nơi nào để đi. Và dường

như

cũng không hề muốn đi. Khi tôi bước

vào, cô bé chỉ nhìn lên trong một giây.

Tôi đã chờ đợi sự hoang mang, hay ít ra

là căm giận trong ánh mắt ấy. Nhưng

không có một chút nào. Đôi mắt vẫn đen,

vẫn sáng, vẫn rất to, nhưng dường như

người ta có thể nhìn xuyên qua nó vào

bên trong.

Không có gì trong ánh mắt ấy cả, hoàn

toàn là sự vô cảm. Cô ta nhìn tôi cũng

chỉ như nhìn những viên sỏi hay bức

tường. Không vui, không buồn, không lo

lắng hay hân hoan. Một đôi mắt tôi chưa

từng biết là có tồn tại trên đời.

Chỉ một giây nhìn lên thôi, rồi cô bé lại

cúi xuống tiếp tục trò chơi của mình. Tôi

không biết phải nói gì, đến ngồi xuống

chiếc giường trong góc phòng lặng quan

sát. Vẫn là những sợi lông măng ánh lên

màu mật ong trong ánh nắng hắt vào từ ô

cửa sổ phía sau lưng, vẫn là khuôn mặt

thiên thần và những ngón tay thon dài tinh

nghịch trên những viên sỏi, vẫn là hình

ảnh của nữ thần trong trắng trong tôi đấy.

Tôi đã muốn nghĩ thế, đã muốn thở hắt ra

và tìm lại cái cảm giác khi quan sát cô

trong sân trường bằng ống nhòm. Nhưng

không, tôi vẫn ý thức được người con gái

ngồi kia vừa giết chết cha mình và đang

sở hữu một đôi mắt, có thể là cả tâm hồn,

của một cái xác biết đi. Mâu thuẫn không

gì lý giải nổi.

Tôi đã rất cố gắng để bắt đầu một cuộc

nói chuyện. Đã có những câu hỏi đẩy lên

đến gần cổ họng, nhưng rồi không thể

thoát ra thành lời. Tôi biết cô bé sẽ

không trả lời. Cô không hề có ý định nói

chuyện với tôi. Ngay cả chuyển động của

những viên sỏi trong ngón tay cô, cũng

chỉ được điều khiển bằng những tính toán

vô thức mà thôi. Trong mắt cô, trên cái

sàn gạch ấy, là những hình ảnh rất xa xôi,

vẽ lại những ký ức mà tôi chắc rằng

không hề vui vẻ. Có một chốc, trong

không gian im ắng vô tận của gian phòng

ấy, tôi đã gần như cảm thấy một nỗi đau

lan truyền trong không khí như một làn

khói, liếm qua da thịt tôi. Lạnh toát đến

rùng mình.

Không biết là im lặng như thế bao lâu,

rồi chính cô bé là người bắt đầu câu

chuyện. Lại ngước lên, lần này nhìn thẳng

vào tôi với một ánh mắt nửa phán xét

nửa giễu cợt. Vẫn là một khuôn mặt thiên

thần. Tôi hơi bối rối.

“Anh rấ muố hỏ tô tạ sao lạ là thế đ ung khôg?”

Tô gậ đ.u.

“Thếanh đ a giế ngư.i bao nhiê lầ

rồ?”

Tô im lặg.

“Phả là thếthìmớ cócá ă phả

khôg?”

Côbéhỏ câ ấ rồ lạ cú xuốg, mâ

mêmấ viê sỏ trong tay mìh.

Bâ giờtô mớ thấ đ.ợ nỗ buồ toá

ra từgiọg nó vàcửchỉcủ cô

Câ hỏ ấ chắ khôg phả đ. hỏ mìh

tô. Cóthểnódàh cho ngư.i cha màcô đ a giế. Cóthểnódàh cho cảcá bộ má màcólẽcôđ a chứg kiế cáh nó vậ hàh từkhi cò bé Cóthểnódàh

cho tấ cảnhữg con ngư.i trê thếgiớ

nà, đ a dùg sựsinh tồ củ mìh là

cứ cáh biệ minh cho tấ cảnhữg đề

họtạ ra. Tô đ a đ.nh nó gìđ.y, nhưg

rồ lạ im lặg. Tô đá rằg mộ vẻ lúg túg đ.n tộ nghiệ đ a lộra trê mặ

mìh lú ấ.

“Tạ sao anh khôg giế tô? Bắ có tô

bâ giờcóýnghĩ gìnữ? Tô cũg

chẳg nhớđ.ợ mặ anh, vàcũg chẳg

muố đ.n côg an.”

“Tô khôg biế”

“Anh cómuố hiế tô khôg?”

Tô lắ đ.u.

“Anh tê làgì”

“Anh tê làĐn”.

“Đn” làmộ cá tê đ.t nhiê bậ ra

trong đ.u tô khôg vìlýdo gìcả

Hìh nhưviệ côbéhỏ tê là tô giậ

mìh. Cả giá giốg vớ khi Rafael

Nadal bấ ngờghi để sau nhữg pha

chuyề bóg giằg co ké dà đ.n 5 phú

vớ đ.i phư.ng. Cólẽthếthô. Ngay cả việ tạ sao tô khôg muố nó tê thậ

củ mìh tô cũg khôg lýgiả đ.ợ.

“Vìtrùg tê vớ Châ TửĐn nê anh

đ là sá thủà” - đ.t nhiê trê khó

mô côbénởmộ nụcư.i giễ nhạ, cô đ.ng dậ, quay lưg lạ phí tô vànhì

ra ngoà cử sổ Lầ đ.u tiê tô thấ cô cư.i kểtừlú bư.c và că nhà Nhưg

đ o lạ làmộ nụcư.i đ.y chua chá.

Hìh bóg màtô đ a thấ trê sâ trư.ng

dư.ng nhưlàmộ phầ hai trong con

ngư.i cô đ a cốgắg gư.ng tồ tạ đ.

che đ cá con ngư.i thậ màtô nhì thấ

lú nà. Sau cá quyế đ.nh ké còsúg

trong đ em qua, cá mộ-phầ-hai ấ đ a

gụ xuốg, nằ im ngủvù hay làđ a chế

rồ.

“Gọ tô làLene nhé Cóchữe ởcuố

ấ. Tô vàanh chắ sẽcò gặ lạ nhau,

dùtô khôg biế tạ sao anh lạ đ.a tô

đ.n đ ay nế khôg muố hiế tô. Ôg ấ

chế rồ. Chắ làcá anh cóthừ cáh đ.

lấ tiề củ ngư.i chế”.

Côbéquay ngư.i lạ phí tô. Cá dág

đ.ng thẳg ấ, áh mắ ấ, cả áh nắg vàg đ.m củ buổ chiề hắ

và từphí sau lưg cô là cho tô có cả giá mìh đng ngồ giữ mộ phiê

tò. Trong giọg nó củ côtừđ.u cuộ

đ.i thoạ chẳg cóchú gìsợhã. Mạh

lạ vàvôhồ nhưmộ phá thanh viê

truyề hìh. Cóthểlàcôđ a đ đ.n tậ

cùg củ nỗ sợhã, đ a nhì thấ vàchấ

nhậ đ.ợ cá chế khi đ.a khẩ súg

và miệg mìh, nê chẳg cò sợnữ.

Cũg cóthểlàcôđng sốg trong mộ

cơ mộg du màkhôg đ. can đ.m đ.

muố mìh tỉh lạ. Tô hiể cả giá

ấ. Lầ đ.u tiê giế ngư.i, đ.u ó tô đ a

u mêđ nhiề ngà màkhôg cáh nà

tỉh tá lạ đ.ợ. Thự tạ bịtrù lê

mộ lớ mà mà xá củ sựđu

thư.ng, khôg cho ngư.i ta nhậ thứ

mộ cáh rõràg nónữ.

Cho đ.n bâ giờtô cũg chư thểxéđ

tấ mà ấ, thậ chínócò dà thê

lê. Chỉlàhọ cáh đ lạ trong nómà thô.

Côgá lạ ngồ xuốg, tiế tụ chơ trò chơ vôhồ vớ nhữg viê sỏ, khôg

cóýđ.nh nó thê đề gì Tô ngồ đ.y

mộ lú, vẫ khôg thểsắ xế hoà

chỉh suy nghĩcủ mìh, rồ lạ đ.ng dậ

vàđ. Lầ nà tô khôg khó cử lạ

nữ.