← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Henry Sobol nhấc túi bằng chứng ra khỏi bồn rửa trong phòng vệ sinh của trạm dừng chân. Trong túi có bốn miếng thịt bằng nắm tay, ba trong số đó đã trượt ra khỏi bồn cầu, lấp loáng dưới lớp nhựa trong. Chúng nặng hơn so với bề ngoài, tối màu, gần như tím ngắt, còn thớ thịt có vẻ được cắt bằng dao có răng cưa. Máu và nước trong nhà vệ sinh tạo thành một tam giác nước màu hồng dồn ở góc túi.

“Nói lại xem nào, anh tìm thấy thứ này ở đâu?” Henry hỏi.

Viên cảnh sát tiểu bang đã báo cho Henry đang đứng bên cạnh, tay cầm chiếc mũ vành. Ánh đèn huỳnh quang trong phòng tắm phủ lên làn da anh ta màu xanh bợt bạt. “Buồng vệ sinh đó”, viên cảnh sát đáp lời, nghiêng đầu về một cánh cửa đang mở. “Chúng tôi nhận được một cuộc gọi từ đường dây 911. Một gia đình báo rằng họ nhìn thấy máu trong nhà vệ sinh. Tôi là người nghe máy.” Anh ta nhún vai. “Móc thử bên trong thì thấy thứ này.” Henry nghĩ có lẽ không phải do ánh sáng. Có thể người này xanh mặt vì bị đau bụng. Viên cảnh sát nuốt nước bọt. “Pháp y cho rằng đó là lá lách.”

Nhân viên pháp y quận Hood River nhìn Henry chăm chú, khẽ gật đầu. Ông mặc áo phông DaKine và quần soóc kaki, làn da phong sương như hầu hết mọi người ở Hood River, mang vẻ dạn dày từ việc trượt tuyết, lướt ván và đủ trò mà họ làm ở đây.

Henry gãi đỉnh đầu trọc lóc bằng bàn tay còn rảnh.

“Tôi thấy không giống lá lách lắm”, Henry nói.

Claire Masland xuất hiện bên cạnh anh, huy hiệu vàng được treo trên một sợi dây buộc quanh cổ. Hai giờ trước, họ đã có mặt tại căn hộ của anh. Lúc ấy cô mặc ít quần áo hơn thế này.

Viên pháp y chống tay lên hông. “Tôi rất tiếc”, ông nói. “Để tôi làm rõ cho anh thấy.” Bàn tay ông làm thành động tác chặt. “Đây là một chiếc lá lách đã bị cắt. Và mắc kẹt trong bồn cầu.”

Henry đặt cái túi đó trở vào bồn rửa.

Chuyện này đã diễn ra trong suốt hai tháng qua, kể từ khi Mỹ nhân đoạt mạng - Gretchen Lowell trốn thoát. Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng hoạt động suốt ngày đêm, theo dõi mọi dấu vết. Phải mất mười năm, họ mới lần ra ả. Cuối cùng, họ cũng biết ả trông như thế nào. Lực lượng đặc nhiệm đã được tăng gấp đôi nhân lực. Và Henry vẫn không chắc họ có bắt được ả hay không. Họ đã lãng phí quá nhiều thời gian sau những bước đi sai lầm. Một vụ tự tử dưới sông. Một vụ xả súng rồi bỏ chạy ở Bắc Portland. Dù có chuyện gì xảy ra, mọi người đều cho rằng Gretchen Lowell đứng đằng sau.

Henry biết đó là một sự cuồng loạn. Gretchen không có danh sách nạn nhân cụ thể. Ả tuyên bố bản thân đã giết chết rất nhiều người. Họ kết án ả sát hại hai mươi sáu người, thêm một số người nữa bị đưa vào danh sách khi ả ở trong tù. Đàn ông, phụ nữ, da đen, da trắng đều có thể là nạn nhân của ả. Gretchen là một kẻ giết người hàng loạt. Nhưng ả cũng là một kẻ mang bệnh vĩ cuồng, ả luôn để lại chữ ký của riêng mình.

Claire xem xét xung quanh còn Henry đã nghĩ đến việc trở về nhà. Bộ phim Co-ed Confingu được chiếu trên kênh Cinemax lúc 11 giờ và Claire nói rằng cô sẽ xem cùng anh. Henry hắng giọng. “Có lẽ mấy đứa trẻ ranh đã mua nội tạng ở một cửa hàng thịt”, anh nói. “Chúng nghĩ nó sẽ khiến người ta sợ chết khiếp”.

“Chắc vậy”, viên pháp y nói. “Chẳng thể chắc chắn cho đến khi tôi mang chúng về phòng thí nghiệm. Nhưng nhìn kích thước thì có vẻ tương tự của con người.”

Viên cảnh sát siết chặt chiếc mũ hơn một chút. “Chúng tôi nghĩ cần phải báo cho các vị”, anh ta nói.

Gretchen đã từng lấy đi lá lách của vài nạn nhân. Cả trước và sau khi chết. Nhưng cách ả thường làm là bỏ lại thi thể chứ không phải nội tạng. “Đây không phải là Gretchen Lowell”, Henry đáp. Chuyện này không hợp lý. Không có thi thể. Không có chữ ký. Đây không phải phong cách của ả.

“Henry”, Claire nói. “Nhìn này.”

Henry quay về phía Claire. Cô đang đối diện với bức tường trước mặt, qua những buồng vệ sinh. Nước bẩn rỉ ra, tràn xuống sàn bê tông và Henry phải di chuyển qua đó, sự chú ý của anh buộc phải di chuyển qua lại giữa đôi giày cao bồi màu đen mới tinh và sự phản chiếu của bóng hình anh trong vũng nước. Khi đến chỗ Claire, anh mới nhìn lên.

Một hình graffiti mới vẽ. Những nét bút trầy xước mờ nhạt đã bị đè lên bởi những đường màu đỏ đậm nét và gọn gàng. Hình dạng tương tự, được lặp đi lặp lại nhiều lần. Tóc gáy Henry dựng đứng, đôi vai anh căng cứng. “Mẹ kiếp”, anh nói.

“Chúng ta cần gọi cho Archie”, Claire khẽ nói.

“Archie Sheridan?” Viên cảnh sát hỏi. Anh ta bước về phía trước, đôi giày đen giẫm vào vũng nước.

Archie là đội trưởng đội đặc nhiệm truy bắt Gretchen. Điều đó đã khiến anh trở thành viên cảnh sát nổi tiếng nhất bang. Cũng chẳng biết điều đó là tốt hay xấu.

“Tôi nghe nói anh ấy đang phải điều trị nội trú”, viên pháp y đứng ở chỗ bồn rửa nói với tới.

Điều trị nội trú. Henry nghĩ. Đó là một cách nói uyển chuyển dễ nghe với tình hình thực tế. “Chính xác là cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi như một công dân bình thường cho đến khi có thể giải tỏa tâm lý”, Henry nói.

“Anh phải gọi cho anh ấy”, Claire nói thêm lần nữa.

Henry nhìn lên tường. Hàng trăm trái tim nhỏ xíu, được vẽ một cách hoàn hảo bằng bút dạ Sharpie màu đỏ. Chúng che đậy, xóa sạch mọi thứ. Trái tim là chữ ký của Gretchen. Ả khắc nó lên tất cả các nạn nhân của mình. Ả đã khắc nó lên người Archie.

Và bây giờ ả đã trở lại.