← Quay lại trang sách

- 24 -

Năm Hí trở lại Hòn Chông vào lúc mặt trời sắp lặn. Anh ta cứ đội nón lá, đi thong dong ngoài đường cái. Sau khi đi ngang qua nhà cô Huôi, anh ta đánh bạo đi ngang qua nhà ông Mười Hấu và cậu Cẩu. Bọn hộ vệ nằm dài sau khi uống rượu say mèm. Cửa nhà đóng chặt, Năm Hí đếm kỹ rồi kết luận:

- Còn có sáu đứa. Nếu viên cai đồn cho phép thì dễ xoay trở quá. Nhưng ông ta căn dặn nên làm thế nào để cậu Cẩu và cô Huôi chịu đầu hàng có thể diện. Thiệt là rắc rối. Xứ Hòn Chông này đáng mất vào tay người Lang Sa, vậy mà cậu Cẩu còn mê ngủ…

Năm Hí trở lại đi, xăm xăm vào căn nhà dành riêng cho Tư Thiện. Tư Thiện đang ngồi trước sân, uống trà. Chưa chi Năm Hí đã lên tiếng:

- Chờ thời hả?

Tư Thiện giật mình day lại:

- Trời! Chú mày làm tôi hết vía. Trở lại đây hồi nào? Sao không cho hay trước? Chừng này, trời chưa tối hẳn.

Năm Hí đáp:

- Đứa nữ tỳ có ở nhà không?

- Bọn nó theo cô Huôi về núi Đất rồi. Hỏi chi vậy? Coi chừng bọn hộ vệ ở nhà ông Mười Hấu …

Năm Hí đáp:

- Bọn nó say rượu, vài ba đứa vậy thôi. Nếu quan trên cho phép…Uổng quá!

- Mình vô nhà!

Cực chẳng đã, Năm Hí mới chiều theo ý Tư Thiện.

- Ở ngoài sân mát hơn.

Tư Thiện sực nhớ đến vai trò của mình nên nói gắt với Năm Hí:

- Lúc dễ dàng chính là lúc nguy hiểm nhứt. Đừng quá dễ ngươi. Ai cầm đầu chuyện này? Viên cai đồn chợ Rạch Giá dạy như thế nào thì ta làm như thế ấy để lãnh thưởng. Nếu làm trái ý ông ta, liệu chúng ta có bị khiển trách hoặc tình nghi là phản bội hay không?

Năm Hí vẫn chưa hiểu:

- Hôm qua, tôi nói rồi. Mấy ổng dạy nên làm cách nào cho cô Huôi và cậu Cẩu đầu hàng không đổ máu.

Tư Thiện nói:

- Ai điều khiển chuyện này? Chú mày hay là tôi. Nếu chú mày muốn ra tay giết bọn hộ vệ chiếm đoạt căn nhà cậu Cẩu thì tùy ý. Tôi về chợ Rạch Giá cho khỏe thân. Chú mày ở đây xoay trở một mình!

Năm Hí bắt đầu sợ sệt:

- Anh có quyền hạn nhiều hơn tôi. Quan trên dạy tôi đến gặp anh.

- Vậy thì nên nghe lời tôi. Đừng tưởng rằng cậu Cẩu và cô Huôi quá yếu. Chú mày có thể giết mấy người hộ vệ ở dưới bếp rồi vô nhà cậu Cẩu để xâm chiếm. Nhưng liệu người Lang Sa đến tiếp cứu và đóng đồn tại đây không, trong vòng đôi ba ngày. Họ có hứa không? Họ dám kéo binh tới đây không?

Năm Hí cúi đầu:

- Dạ không có hứa,

- Không hứa thì bọn mình chết luôn! Chẳng lẽ giết mấy đứa hộ vệ rồi mình chạy trốn? Mà giết làm chi cho mệt sức? Nếu vô nhà cậu Cẩu chẳng khác nào bọn mình bó tay nạp mạng. Ông tưởng ở trong thành chỉ mạnh khi nào có quân sĩ, khí giới và lương thực.

Như sực nhớ điều gì quan trọng, Năm Hí đáp:

- Vô đó, lấy gì mà ăn? Trong nhà đâu có dao mác.

- Có chớ. Đồ ăn thì dư, dao mác thì không thiếu. Nước ngọt, gạo muối đủ cho bọn mình ăn suốt tháng nhưng rủi… cậu Cẩu phóng lửa đố nhà thì mình ẩn núp ở đâu cho khỏi trở thành con heo quay vàng lườm.

Bầu không khí trở nên yên lặng.

Tư Thiện thấy kế hoạch mà người Lang Sa giao cho thật là rắc rối. Nếu lính mã tà đến yểm trợ chừng mười đứa, bắn hàng chục phát súng để thị oai thì họa chăng cậu Cẩu mới điều đình, xin đầu hàng trong danh dự? Đối với Tư Thiện điều quan trọng vẫn là được sống gần cô Huôi, như vợ chồng, cô Huôi sẽ yêu ông ta thêm lên khi nhờ ông ta cứu vớt tánh mạng trong cơn khói lửa.

- Không nổ súng thì khó làm xong việc – Tư Thiện lẩm bẩm như thế.

Nhưng Năm Hí lại nổi giận:

- Anh muốn vậy thì ra chợ Rạch Giá mà trình bày với viên cai đồn.

- Tôi đi thì hư việc. Sớm muộn gì tôi cũng đi. Đêm nay, chú mày rảnh không? Đi theo tôi cho biết tình hình. Hiện giờ, người Lang Sa không chịu kéo quân tới vì họ cho rằng vô ích. Nhưng khi thấy cần thiết, họ sẽ thay đổi ý kiến. Cậu Cẩu với cô Huôi nào phải ngu dại như trẻ con. Cậu ta xem trời đất nhỏ bằng hột tiêu, huống hồ gì bọn Lang Sa…

Hai người nằm kề nhau mà ngủ. Đâu vào khoảng canh năm, Tư Thiện thucè1 dậy

- Năm Hí! Mình đi

- Đi đâu?

- Qua núi Đất, cô Huôi và cậu Cẩu đều tới đủ. Để xem họ làm chuyện gì.

Hai người ra khỏi nhà, đi bộ theo mé rạch rồi đến bến sông mà dừng chân. Tư Thiện khoát nước rửa mặt. Dưới sông, vài chiếc xuồng qua lại. Đó là bọn người đi tới núi Mo So để đốn củi và ăn ong? Năm Hí ngồi cú rũ:

- Lạnh quá, nếu cứ đi bộ, làm sao đủ sức. Đây qua núi Đất, đường xa chớ đâu phải gần!

Tư Thiện chú ý đến chiếc xuồng nằm trên bờ, chủ nhà còn ngủ, cửa chưa mở. Ông ra ra lịnh:

- Thì cứ đẩy chiếc xuồng xuống sông. Mình giả dạng như dân làm ruộng, mua bán. Lúc này cậu Cẩu chẳng bao giờ đề phòng người lạ mặt. Cậu đi tu mà. Nhưng trước khi cất chùa cậu ta còn muốn gặp ông đạo Dắt. Mình tới gặp ông đạo là biết rõ mọi sự.

Năm Hí nói:

- Phải chi mình nhờ ông đạo Đất nói vài lời. Khuyên cậu Cẩu nên tuân theo … luật tuần hoàn của trời đất!

Tư Thiện đáp:

- Tôi nghĩ tới chuyện đó rồi. Mình cứ làm trước. Tại sao bọn mình không là ông đạo Dất?

Chiếc xuồng lướt nhanh. Khi đi ngang qua thửa ruộng khá phì nhiêu, Năm Hí bèn lên giọng:

- Hổm rày, tôi có tới vùng này. Đằng kia là nhà ông Tư Thính, cha ruột cô Huôi. Mình nên dè dặt. Nếu cô bắt gặp thì khó ăn nói.

Tư Thiện đứng dậy, nhìn về phía xa. Một ngôi nhà ngói cao ráo nhô lên màu đỏ hường. Sau nhà khu vườn cau xanh mướt, ngọn cau như tiếp nối với mây trắng. Núi, Đất trông nhỏ nhưng dài. Nhiều tảng đá trắng tinh, phản chiếu ánh nắng gay gắt buổi trưa.

Trước nhà Tư Thính, có ngôi nhà thủy tạ xinh xắn. Hai chiếc ghe mui vuông đậu sẵn buộc vào cột nhà.

Tư Thiện nói:

- Cô Huôi đang ở trên nhà.

Năm Hí như hăng hái thêm:

- Tại sao mình không bơi qua thiệt mau để đến núi Đất! Cậu Cẩu đi về hướng nào?

Tư Thiện đáp:

- Đây là xứ lạ quê người, tôi cũng như chú mày thôi. Muốn biết rõ thì mình nên làm việc mạnh dạn hơn.

- Thế nào là mạnh dạn?

- Thì cứ lên bờ, hỏi thăm dân chúng. Chẳng lẽ họ rượt chúng mình, bắt trói lại. Mình có tội gì đâu? Vả lại mình không mang khí giới.

Qua nhà cô Huôi, Tư Thiện liếc mắt nhìn kỹ. Đứa nữ tỳ quen thuộc đang cầm chổi quét lá khô trước sân. Cô Huôi ngồi trên chiếc ghe nhỏ, trước hàng ba, ngắn khung cảnh bên hông nhà, trong cái ao hình bán nguyệt, sen nở rộ phô bày hàng chục đóm trắng. Lá sen xanh mướt che phủ mặt nước, giữa ao, chiếc xuồng con nằm yên một ông lão tóc bạc phơ đang cầm cán câu.

Đúng là cảnh điền viên với bao nhiêu thú vui. Xuồng đi xa mà Tư Thiện còn ngoảnh mặt lại. Cô Huôi đến gần ao sen. Có lẽ hai cha con đang nói với nhau chuyện câu cá.

Tư Thiện buồn lâng lâng:

- Tham danh lợi để làm gì chớ?

Năm Hí day lại, cười dòn

- Chắc anh muốn lên nhà, ngồi bên cạnh cô Huôi.

Tư Thiện thú nhận:

- Ai mà không ao ước như vậy. Đời tôi Trời Phật cho hưởng phước đức tới đó là hết. Theo người Lang Sa để đánh Nam dẹp Bắc, chưa ắt tôi làm được chức phủ huyện vì tại học không tới đâu cả.

Năm Hí nói:

- Nhưng … ẩn sĩ quy điền, vợ chồng ngồi bên ao sen ngắm hoa rồi câu cá là một thứ danh lợi đắt tiền. Người bần hàn, làm sao ở ẩn như vậy cho được? Cơm gạo đâu mà ăn? lại còn tốn tiền mướn bọn nữ tỳ. Tôi thì mong sao người Lang Sa ban thưởng chút ít tiền bạc. Về chợ Rạch Giá, tôi mướn hoặc mua căn nhà, làm nơi dự trữ cá khô và nước mắm. Hai món đó luôn luôn có người cần dùng.

- Ầm! …

Tiếng nổ long trời từ ngoài biển vang vang đụng vào sườn núi Đất rồi dội trở lại, lâu lắm mà dư âm không dứt.

Tư Thiện và Năm Hí đều cúi đầu, bơi thật nhanh. Họ biết đó là súng của tàu Lang Sa, bắn từ ngoài biển. Dân chúng hai bên bờ rạch chạy ra trước sân, nhôn nháo. Nhiều đứa bé đang tắm dưới song vụt chạy lên bờ, kêu khóc ỏm tỏi.

Phía trước mũi xuồng, Tư Thiện nhận ra một toán người khá đông đảo. Họ chạy tán loạn, kẻ lên chân núi, người xuống ruộng.

Năm Hí bèn hỏi ông lão đang bước nhanh trên bờ:

- Đi đâu vậy ông?

Ông lão đáp:

- Mấy ông điếc hay sao? Tàu Tây tới rồi.

Tư Thiện hỏi:

- Còn mấy người đằng kia? Phải chăng là …binh sĩ của ông chúa?

Ông lão đáp:

- Dân trong xóm bị bắt đi làm xâu. Cậu Cẩu bày chuyện xây chùa cất miễu. Chùa thì muốn cất thật cao, cơm gạo thì không cho người ta ăn? Giặc tới rồi!

Tư Thiện như phấn khởi thêm lên. Khi dân chúng mang tâm trạng hoang mang thì làm sao cậu Cẩu và cô Huôi giữ vững tinh thần được.

Nếu người Lang Sa kéo binh đến, cậu Cẩu có thể chạy trốn, cô Huôi ở lại để thương thuyết.

Hàng chục chiếc xuồng phía ve biển bơi nhanh về phía Tư Thiện. Ông ta hốt hoảng:

- Mình lên bờ thì mới yên thân.

Năm Hí hỏi:

- Sao vậy?

- Ai nấy chạy giặc, rồi bờ biển trong khi bọn mình lại ra bờ biển. Họ cho rằng bọn mình là dọ thám! Mình lên bờ, đi bộ đến núi Đất, chờ xem tình thế.

Hai người vượt qua cánh đồng nhỏ hẹp. Đến sườn núi, họ ngồi nghỉ, chờ khi chạng vạng tối mới dám xuất hiện để xin cơm. Theo con đường mòn, họ đi thẳng lên núi. Mùi nhang bay thoang thoảng. Qua kẽ lá, ánh đèn chiếu vàng vọt.

Tư Thiện nói:

- Đây là chùa miễu. Ta vào đó là có cơm ăn. Chẳng lẽ giờ này bọn hộ vệ của cậu Cẩu lại rình sẵn trong miễu.

Năm Hí vụt la lên:

- Nó đó!

Từ bên vách đá có tiếng quát:

- Ai? Mấy người đi đâu?

Đúng là bọn hộ vệ của cậu Cẩu, Tư Thiện khoát tay như ngầm bảo Năm Hí đừng chống cự. Ông lấy giọng bình tĩnh:

- Tôi đây mà. Tôi ở Hòn Chông…

Hai dau971 hộ vệ trợn mắt rồi thối lui. Tư Thiện nói tiếp:

- Tôi đi tìm anh em. Quên rồi sao?

- Cậu Ba không cho ai gần miễu. Ông là ai? Tôi quên rồi?

Đã đến lúc Tư Thiện tỏ thái độ tàn nhẫn. Ông ta đá thốc vào hông tên hộ vệ bên trái. Hắn té xuống. Ông bước tới, vặn tay tên hộ vệ thứ nhì.

Năm Hí tiếp sức, quỳ xuống khiêng một tảng đá to, đập vào đầu tên vừa té. Hắn kêu rú, lăn lộn để tránh tảng đá. Không hiểu hắn tránh kịp hay không, điều chắc chắn là người và viên đá đều lăn xuống hố.

Từ đáy hố, nhiều tiếng động vang lên. Nhánh cây gãy nghe răng rắc, tảng đá đụng vào vách hố, văng ra rồi lại đụng vào vách đối diện.

Tư Thiện cầm lòng không đậu nên rầy la:

- Đừng giết nó!

Năm Hí hỏi:

- Tại sao anh chưa giết thằng đó! Nó rút ngọn đoản đao kìa!

Tư Thiện bước lui. Tên hộ vệ bèn xuôi tay. Biết mình hành động quá trễ. Bóng tối tràn lan nhanh chóng. Hai người ngồi xuống. Tên hộ vệ run lên:

- Tội nghiệp tôi. Hồi nãy tôi không biết ai?

Tư Thiện muốn tìm hiểu sự thật nên hứa trước:

- Mày cứ nói thiệt tao tha cho, tao là người lên núi viếng cảnh chúa. Tại sao tụi mày với thằng kia lại giết tao?

- Dạ, tôi xin lỗi rồi. Ông là Tư Thiện, ở gần nhà cô Huôi. Trời chạng vạng, làm sao tôi phân biệt được người quen kẻ lạ?

- Bọn mày còn mấy đứa, lên đây làm gì?

Tên hộ vệ đáp:

- Dạ, chỉ có hai đứa. Tại sao ông nghi ngờ tôi? Tôi với ông đâu thù oán nhau. Ông bày ra lễ lộc, tôi nhớ rõ. Tôi không hiểu gì hết.

Trong phút giây Tư Thiện quyết định nên tra tấn tên hộ vệ này rồi giết cho nó chết luôn. Để nó sống thì hư mọi công việc. Nó đã biết tên ông và nó sẽ thuật lại cho cậu Cẩu và cô Huôi biết rằng ông đến đây với người lạ mặt, người ấy đã giết một đứa hộ vệ.

Nó phải chết, vì Tư Thiện còn gặp mặt cô Huôi và cậu Cẩu. Nghĩ vậy, ông ta hỏi gắt:

- Tại sao tụi bây xông vào giết tao?

Tên hô( vệ kêu lên:

- Trời! Tôi làm dữ với ông hồi nào? Ngoài biển súng thần công nổ. Tôi đứng trên này mà canh chừng. Dường như có tàu nhỏ chạy vô bãi biển, hàng chục người ngồi trên tàu.

Chắc là lính của Lang Sa muốn chiếm Hòn Đất. Không che dấu được sự mừng rỡ, Năm Hí khều nhẹ Tư Thiện:

Tư Thiện day lại:

- Để tôi hỏi nó.

Rồi ông ta đổi giọng:

- Nói thiệt đi! Tôi tới đây để theo dõi người Lang Sa. Chú mày thấy rõ người Lang Sa vô bãi biển. Tàu lớn chạy ngoài khơi, nếu vô bãi thì mắc cạn.

- Dạ, tôi nói láo để làm gì. Dường như họ cướp giựt chiếc ghe lưới rồi chèo vô gành ông Bảo.

- Gành ông Bảo ở đâu?

- Lại đằng kia, sau miếu bà chúa Xứ, nhìn xuống thấy mỏm đá kêu là gành ông Bảo.

Nói tới đó, ten6nho65 ve-5 từ từ đứng dậy. Nhưng Tư Thiện ra lịnh:

- Đừng giỡn. Ngồi xuống. Muốn chạy sao chớ? Tại sao mày đòi giết tao lúc nãy.

- Dạ tôi nghe súng nổ rồi mấy người Lang Sa, tôi sợ chạy xuống núi để tìm cậu Cẩu.

- Cậu Cẩu biểu tụi mày lên đây để làm gì?

- Dạ, đêm nay, cậu Cẩu với ông Mười Hấu ở nhà ông Đạo Đất. Ngày mai, họ lên miễu bà chúa Xứ để chờ lên xác. Tụi tôi lên đây canh chừng trước!

Như vậy là đủ rồi. Tình thế biến chuyển nhanh chóng ngoài mức tưởng tượng của Tư Thiện và Năm Hí. Nếu có nơi nào kín đáo, Tư Thiện sẽ giam giữ tên hộ vệ, chờ khi tình thế yên ổn sẽ thả hắn ra.

Nhưng lúc này, nếu giữ lòng nhân đạo, Tư Thiện có thể bị hắn phản bội, tố giác với cậu Cẩu.

Nghĩ vậy, Tư Thiệu nói:

- Tao xin lỗi mày. Hôm nay mày chết tao hứa nhờ ơn mày.

Tên hộ vệ la hoảng:

- Ông giết tôi sao? Hay là ông… theo phe Lang Sa?

Tư Thiện bước tới, vung tay đâm vào ót tên hộ vệ. Vì trời tối, hắn không thấy mà đề phòng. Hắn lăn tròn xuống hố.

Năm Hí và Tư Thiện nhìn nhau. Tư Thiện hỏi:

- Làm cách nào bây giờ? Sao hôm trước chú mày bảo rằng người Lang Sa không đem quân đến?

Năm Hí đáp:

- Đó là chuyện của họ. Tôi là thuộc hạ, làm sao hiểu rành. Biết đâu bọn Lang Sa ở dưới tàu, ngoài biển khơi lại thuộc về cánh quân khác.

Tư Thiện nói:

- Nên rút lui, xuống núi để tìm nơi cư trú của ông đạo Đất. Giờ này cậu Cẩu và ông Mười Hấu đang ở đó. Mình lên núi để làm gì? Vô ích lắm. Lúc nãy,tôi tưởng rằng ông đạo Đất ở gần Miễu. Ngày mai, chú mày thử xuống bãi biển để xem kỹ cho biết toán quân đổ bộ hồi nãy là của ai?

Rốt cuộc, Năm Hí đành tuân lời Tư Thiện. Dọc đường về, hai người ghé vào căn chòi bên đường để xin cơm. Họ tự xưng là hộ vệ quân của cậu Cẩu. Chủ nhà vừa oán ghét vừa lo sợ. Khi Tư Thiện hỏi:

- Ông đạo Đất ở gần xa?

Chủ nhà nói thật nhanh để đuổi khách:

- Xuống triền núi, quẹo sang bên trái rồi hỏi thêm. Trước sân nhà luôn luôn có thắp nhang.

Trời tối như mực, Năm Hí muốn ngủ cho khỏe chờ sáng. Tư Thiện cãi lại, cho rằng nên xê dịch ban đêm. Ông ta đến gần thảo am nghe ngóng những gì xảy ra bên trong.

Nhất định là tiếng súng hồi chiều khiến cậu Cẩu và Mười Hấu suy nghĩ nhiều. Cậu Cẩu sẽ có hai thái độ trái ngược, một là quá sợ, sẵn sàng đầu hàng, hai là khinh thường ngạo mạn vì quá tin vào lá số tử vi của mình.

Năm Hí đáp:

- Để tôi ở đây.

Tư Thiện nói:

- Ra ngoài sân, mình bàn tính riêng.

Hai người đi thẳng, đến căn chòi trước mặt. Tiếng mõ tre vang lên từng chập, đó là mấy người làm rẫy, đánh mõ để xua đuổi mấy con heo rừng phá hoại hoa màu. Tư Thiện bèn bàn:

- Năm Hí cứ vô chòi, làm quen với mấy người làm rẫy. Tôi đi một mình mới xong.

- Tôi ở lại, nguy hiểm quá

- Đừng sợ. Chừng nửa đêm tôi trở lại. Chú mày cứ ngủ dưỡng sức vì ngày mai còn nhiều công việc khác. Vái trời cho quân Lang Sa đổ bộ, kéo qua Hòn Chông đánh một trận. Bọn mình đi tới lui để đánh giặc miệng, làm dọ thám như vậy cực khổ quá. Coi thì khỏe khoắn nhưng có thể chết lãng nhách bất cứ lúc nào.

Nói xong Tư Thiện theo con đường mòn mà xuống dốc sườn đồi. Hàng chục bó đuốc cháy sáng, di chuyển theo con rạch. Ông ta đoán chắc là bọn thường dân đang tản cư.

Đến ngã ba đường, Tư Thiện dừng lại. Hai tên hộ vệ, đang uống rượu bên đóng lửa. Tên thứ nhứt nói khôi hài:

- Đừng sợ chết. Con người, ai cũng qua cái chết một lần thôi. Ông đạo Đất phù hộ mà.

Như vậy có nghĩa là cậu Cẩu còn bố trí canh phòng sơ sài. Tư Thiện ngồi phía chân đồi, cách đó chừng hai mươi ánh đèn chiếu sáng.

‘‘Phải chi mình mang theo con dao’’!

Tư Thiện lo lắng, đề phòng trường hợp bọn hộ vệ xông ra, bắt tất cả những người lạ mặt đang đi tới lui gần chỗ cư ngụ của cậu Cẩu. Ông ta đi vòng ra sau lưng bọn hộ vệ, trèo lên tảng đá cao ngất.

Làm cách nào đến gần am của ông đạo Đất.

Hồi lâu, Tư Thiện làm bài toán liều lĩnh. Ban đêm bọn hộ vệ chỉ chú ý đến những gì xảy ra trên mặt đất.

Ông ta liếc cái nhánh cây đang quơ qua quơ lại trên đầu. Dường như nhánh cây ấy khá to. Không do dự ông ta nhảy thót lên. Nhánh cây quằn xuống đưa ông ta gần sát đất. Bọn hộ vệ như chú ý.

- Cái gì vậy?

Nhanh như chớp, ông buông mình, chụp nhánh cây bên cạnh. Thế là cái nhánh cây đầu tiên bị quật ngược lên cao, ông dùng hai tay mà phăng tới.

Đến nhánh thứ ba, anh trèo lên mà ngồi, thở phào. Cái thảo am của ông đạo đất ở sát gốc cây. Ngồi trên này, nếu lắng tai nghe rõ thì Tư Thiện có thể theo dõi câu chuyện trong nhà.

Dường như trong am ai nấy đều ngủ rồi? Tư Thiện không tin như thế. Ông ta trèo xuống thấp, ôm sát nhánh cây, tay còn lại thì vạch kẽ lá, trên nóc am.

Một nhánh cây khô rơi xuống, gây tiếng chạm nhẹ.

- Ai đó?

Đúng là giọng cậu Cẩu. Tư Thiện cứ lặng thinh, chờ nghe trả lời. Hồi lâu, ông nghe một giọng già.

- Hơi đâu mà lo. Bọn Lang Sa nếu kéo tới đây thì là mượn đường qua Hòn Chông. Tôi hứa chắc mà. Mạng cậu còn lớn lắm.

Một giọng khác phụ họa theo:

- Bởi vậy, đừng lên tiếng, đừng bắt bớ tất cả những ai gần am này. Tôi ra lệnh cho bọn hộ vệ cứ ăn rồi ngủ trong đêm nay.

Biết rằng cậu Cẩu muốn tạm thời mai danh ẩn tính. Tư Thiệu không ngần ngại vạch một lỗ nhỏ trên nóc thảo am. Bụi bay xuống, Tư Thiện ghé mắt thấy rõ Mười Hấu đang ngồi uống trà. Cậu Cẩu thì nằm trên manh chiếu, thân hình gầy guộc. Hồi lâu ông đạo Đất lại nói:

- Người Lang Sa không đáng sợ cho lắm. Tránh voi không xấu mặt nào! Tôi xem quẻ rồi. Cậu cứ tin tôi.

Ông Mười Hấu hỏi:

- Sao ông biết?

- Đây là trận gió. Thần linh mách bảo với tôi như vậy. Người Lang Sa như cơn giông tố. Rốt cuộc họ phải chết.

Mười Hấu hỏi:

- Liệu người Lang Sa dám đánh phá Hòn Chông không? Bọn hộ vệ của tôi đủ sức chống cự chớ?

Ông Đạo Đất trả lời.

- Ngày mai, tôi xem quẻ khác. Tài năng của tôi chỉ vậy thôi…

Đột nhiên, cậu Cẩu vụt ngồi dậy:

- Không được! Chẳng lẽ tôi ăn năn sơ sài, sống núp lén như người ăn trộm trên núi này với ông? Như vậy là tôi đầu hàng rồi. Bọn Lang Sa chắc là ít người. Bọn nó có súng nhưng bắn riết rồi cũng hết đạn dược.

Mười Hấu như tán thành ý kiến của đứa cháu ngoại:

- Sáng nay hoặc trưa mai, ta đến miễu bà chúa Xứ nhờ lên xá bà…

Cậu Cẩu gật đầu

- Làm thế nào mới được! Chẳng lẽ tôi nằm trên đất mà ngủ để sanh bịnh. Tôi có tội, tôi cất chùa để tạ tội như vậy đủ rồi.

Ông đạo Đất trả lời:

- Tài năng chỉ có vậy. Cậu không tin thì tôi biết làm sao…

Cậu Cẩu đứng thẳng người, đến gần ông đạo Đất

- Ông có giỏi thì cầm binh đánh người Lang Sa. Nằm một chỗ để chờ chết rồi chôn xác dưới đất thì dễ quá. Ông già rồi, nói như ông thì có nhiều ông già khác nghe theo. Tôi còn trẻ. Tôi đánh lại bọn Lang Sa. Bọn nó ở ngoài biển lâu ngày, lấy gì làm cơm gạo? Tôi sẵn sàng cho tụi nó tới Hòn Chông. Nếu tụi nó biết phải quấy, xin tiền bạc cơm gạo thì tôi cho chút ít. Xứ này của tôi chứ đâu phải của nó.

Ông đạo Đất cứ nhắm mắt, nằm nghiêng một bên.

Tư Thiện mừng thầm vì cậu Cẩu đã trở lại tật cũ: phách lối, ngạo mạn, xem thường người Lang Sa. Cậu sặn sàng tiếp rước nếu người Lang Sa biết lễ phép, tôn kính cậu.

Như vậy là đủ rồi Tư Thiện trèo lên nhánh ba rồi buông mình, trở về căn chòi để gặp Năm Hí.

Hừng sáng hôm sau, Năm Hí thức dậy sớm. Tư Thiện nói vài lời, trước khi chia tay:

- Nên thận trọng tìm cách tiếp xúc với mấy người ở dưới tàu, vừa đổ bộ. Chú mày chắc quen mặt với bọn đó?

Năm Hí nói:

- Có thể viên cai đồn Rạch Giá đến đây thám thính. Hồi ra đi ông ta căn dặn nên giữ lá cờ tam sắc, thêu ở góc khăn. Chỉ khăn đó thôi để sẵn trong túi. Phải chi anh rảnh rang, tới đó nghe ông ta dạy việc.

Tư Thiện đáp:

- Như vậy quá nguy hiểm cho tôi. Rủi có người thấy tôi tiếp xúc với người Lang Sa thì cậu Cẩu giết tôi. Khi gặp cô Huôi, tôi khó bàn bạc. Tốt hơn hết là chú mày nên khuyên viên cai đồn đến Hòn Chông, đến công khai với tánh cách thân thiện. Tôi sẽ thay mặt cậu Cẩu mà đón tiếp. Nên mang theo một khẩu súng và mười người lính mã tà. Đi nhiều quá thì cậu Cẩu nổi giận.

Năm Hí bèn chận lời

- Chắc không bao giờ người Lang Sa chịu kéo ‘‘Đại đội hùng binh’’ đến Hòn Chông. Họ còn lo trấn giữ mấy đồn lớn ở Hà Tiên và Rạch Giá. Nếu đi quá ít, rủi bị giết thì sao? Nhiều khi bọn hộ vệ dám liều mạng, trở mặt rồi liều mạng giết trọn mấy người lính mã tà?

- Nhưng tôi hứa giúp đỡ, giàn xếp giữa đôi bên để chuyện đổ máu đừng bao giờ xảy ra. Lúc nguy nan cậu Cẩu và Mười Hấu luôn luôn hỏi ý kiến của cô Huôi. Luôn luôn, tôi ở bên cạnh. Bây giờ tôi về Hòn Chông trước để gặp cô Huôi. Nếu tôi vắng mặt, cô nghi ngờ.

Khi Tư Thiện xuống chân núi, công việc đầu tiên của Năm Hí là trở lại con đường hồi đêm rồi. Đến miệng hố, nơi xảy ra chuyện bất trắc, Năm Hí nghiêng mình trông xuống. Xác hai tên hộ vệ đã bị nhánh cây che lấp.

Đi một đỗi anh ta dừng lại nghe có tiếng nói chuyện ồn ào. Trong ngôi miếu cổ, hai ba người nằm dài trên chiếc đệm. Ông từ giữ miếu thắp nhang, cắm vào một cái lư nhỏ. Dường như chẳng một ai chú ý đến Năm Hí. Ông từ nói to như ra lệnh:

- Anh em rửa mặt cho sạch sẽ, rủi cậu Ba với ông Mười tới thình lình.

Một chàng trai nói:

- Giặc giã đến nơi mà còn lên xác! Ông nên bàn với cậu Ba nên dời qua ngày khác.

Ông từ cằn nhằn:

- Cậu Ba muốn thì ai dám cãi. Anh em ráng chịu cực một buổi rồi lãnh tiền xài chơi. Hồi xưa, trước khi ông chúa Hòn cưới cô Huôi, chắc anh em còn nhớ Bà chúa Xứ linh thiêng lắm. hễ bà quở phạt thì vua chúa khó sống dai. Thôi! Tai vách mạch rừng. Hai ông ‘‘hộ vệ’’ đâu rồi?

Lập tức, Nam Hí đi vòng ra sau miễu, tìm con đường tắt xuống bãi biển. Từ trên cao nhìn xuống, anh ta trố mắt vì chiếc tàu sắt đen ngòm đậu sát bãi, khi thủy triều đang dâng cao.

Dường như dân chúng ở bãi biển đã chạy tán loạn. Ở miền quê, ai nấy đều nấu cơm sớm, ăn buổi sáng cho thật no trước khi đi đánh lưới ngoài biển hoặc lên sườn đồi mà cuốc rẫy.

Hồi lâu, Năm Hí nhận ra một làn khói.

Anh ta nhắm hướng ấy chạy xuống

- Lính mã tà nấu cơm, còn ai đâu xa lạ!