- 33 -
Mười Hấu muốn đầu hàng. Chỉ có đầu hàng thì ông ta mới sống được. Quả thật người Lang Sa quá khôn ngoan chưa chi mà họ đã lường gạt ông một mẻ khá tủi nhục.
Tiếng súng nổ như còn vang rền trong tai. Ông quá sợ sệt đứng trước nhà trong khi bọn hộ vê chạy tán loạn.
Ông đốt đuốc, chạy nhanh về nhà cậu Cẩu, với niềm hy vọng là người Lang Sa cứu sống. Ông quát to:
- Hộ vệ đâu?
Vài tên hộ vệ nói mỉa mai:
- Đi đâu bây giờ. Tụi nó có súng trong tay. Mình đi tay không tới đó để nạp mạng sao chớ!
Mười Hấu không che dấu sự thật:
- Tránh voi không xấu mặt nào? Mình cứ trá hàng để ngày nào đó, mình ‘‘ phục quốc’’!
- Thôi, tụi tôi sợ lắm. Đầu hàng hay không đầu hàng thì cũng làm tôi tớ thiên hạ, ích lợi gì.
Mười Hấu muốn trên núi nhưng ông ta còn luyến tiếc bao nhiêu vàng bạc mà cậu Cẩu và mẹ cậu ta đang gìn giữ… Ông ta chửi rủa:
- Tao cho tụi bây biết trước. Nếu không gặp người Lang Sa để đầu hàng một lượt với tao thì tụi bây… sẽ là kẻ thù của tao. Tao đi, tụi bây ở lại là làm phản. Chết đừng kêu than!
Đến trước cửa, Mười Hấu quỳ xuống; Từ Thiện đứng kế bên. Nhìn vào trong, Mười Hấu hơi yên tâm vì đội Cần đang đứng gần cô Ngó. Cậu Cẩu chắc trốn thoát rồi.
Ông Mười nói
- Xin quan lớn tha tội.
Quan một Ăn Sa đáp
- Vô trông nhà! Đưa hai tay lên.... Còn đứa nào đi theo mầy không?
- Dạ tụi nó trốn rồi.
- Vô trong nhà, đứng sát vách. Hễ cự quậy là bắn tại trận.
Tư Thiện không thèm nhìn gương mặt hèn hạ của Mười Hấu. Ông ta đi theo quan một Ăn Sa. Quan một đến trước cổng, ngắm nghía giòng nước chảy lờ đờ ra phía biển.
Vạc ăn sương kêu oang oác. Bên kia bờ rạch, vài đốm lửa cháy bập bùng, thật xa. Có lẽ đó là bọn người chạy loạn, về phía núi Đất.
Quan một hỏi:
- Xong rồi. Sáng mai ta về. Ta nói rằng không thể thương thuyết được. Đáng lý ra, theo lời quan trưởng đồn Kiên giang thì thằng Cẩu được phong chức cai tổng. Nhưng nó chạy trốn. Nó là đứa con nít. Ta muốn giao chức ấy cho...
Tư Thiện nói nhanh:
- Cho Mười Hấu! Nó đầu hàng, nó làm việc đắc lực...
Quan một đáp:
- Không được! Ta thấy rõ gương mặt nó rồi! Ngu dốt hèn hạ. Thà rằng ta chọn người khác.
- Quan lớn chọn ại?
Quan một Ăn Sa vịn vai Tư Thiện:
- Đội Cần thì về chợ rồi đi qua tỉnh khác. Nó là đội mã tà, còn ở trong cơ binh. Ta chọn chú!
Nghe qua Tư Thiện, dàu dàu nét mặt:
- Bẩm quan lớn, tôi không có tài. Hơn nữa, đây là vùng đồi núi âm u, dân chúng sống rải rác, khó thâu huê lợi. Sớm muộn gì, tôi cũng bị giết.
Quan một đáp:
- Bởi vậy ta ra lịnh cho chú mầy giết Mười Hấu. Thằng đó hèn hạ quá. Thà rằngg nó chống cự với ta, ta bắt làm tù binh rồi ta tha tội. Nó là đứa bất tài. Cứ giết Mười Hấu.
- Giết lúc nầy?
- Ngày mai, ngày mốt, chú mầy giết nó. Sáng mai lính mã tà theo ta xuống tàu. Ta để cho chú mầy một cây súng. Chú mầy bắt buộc thằng Mười Hấu điểm chỉ nơi thằng Cẩu trốn lánh. A! Còn nữa, ta nghe rằng...
Tư Thiện nín thở, đoán điều gì không may:
- Bẩm quan.
- Nghe nói ở xứ này có bà chúa Hòn đẹp lắm. Bà ta đâu rồi?
- Dạ... tôi không biết. Nhưng theo tôi biết thì bà chúa này tu đạo Phật.
- Chú mày làm chức cai tổng, nếu cưới bà chúa đó làm vợ thì nhứt định là dân chúng phục tùng.
- Dạ, chuyện đó hơi khó.
Quan một Ăn Sa ra lịnh.
- Vô nhà theo dõi Mười Hấu bắt buộc nó phải nạp mạng thằng Cẩu. Ta đi ngủ, còn lo chuyện khác.
Nói xong, quan một Ăn Sa và bọn lính mã tà rút lui về ngôi nhà của Mười Hấu, nơi mà Mười Hấu bao vây lúc nãy..
Đội Cần ra sân với một gói khá nặng. Cô Ngó lau nước mắt..
- Tội nghiệp mà ông!
Đội Cần đáp:
- Nếu đêm nay, cô chịu nói chuyện vui với tôi thì gói này là của cô. Cô là vàng ngọc qúy giá gấp trăm ngàn lần gói này. Thôi! Khóc làm gì! Mấy năm rồi cô ngồi một mình. Tôi không đẹp trai bằng ông chúa hồi xưa sao chớ?
Cô Ngó theo chân đội Cần.
Mười Hấu vẫn đứng sát vách, chờ lịnh. Quan một Ăn Sa bước vào trao cây súng cho Tư Thiện.
- Chú điều khiển cho Mười Hấu đi kiếm thằng Cẩu, sau đó ta ban cho mề đay và chức vụ lớn. Nghe chưa!
Mười Hấu lại quỳ xuống:
- Xin quan lớn thương tôi;
- Ừ! Đem thằng Cẳu về chợ Rạch giá cho ta thấy mặt. Ta hứa để cho nó sống. Bây giờ, phải nghe lời Tư Thiện.
Căn nhà trở nên vắng vẻ lạ thường. Tư Thiện đóng cửa lại rồi nói gắt:
- Mười Hấu! Nằm đó mà ngủ. Đừng chạy trốn.
Suốt đêm, Tư Thiện không ngủ được.
Hình bóng cô Huôi cứ chập chờn trước mắt. Giờ nàỵ, cô ở đâu? Đáng lý ra, cô đã về hòn Đất, ở bên cạnh cha, gần ao sen và bụi quỳnh hoa... không bao giờ trổ hoa nữa. Nhưng cậu Cẩu chạy theo cô với hai tên hộ vệ. Như vậy là cô hiện nay đang ở núi Mo So, như lời cô căn dặn trước.
Để được yên tâm, Tư Thiện ra lịnh cho Mười Hấu nằm trong nhà.
Tư Thiện đóng cửa lại, ngủ ngoài hiên sau khi hăm dọa:
- Lính mã tà canh chừng suốt đêm. Đừng ra ngoài mà mang họa.
Mười Hấu năn nỉ:
- Ông Tư nên thương tôi. Hồi nào tới giờ, tôi đâu có chơi xấu với ông. Và biết ông là dọ thám của Lang Sa nên tôi đối xử tử tế. Tôi muốn giữ tài sản chớ tôi có chống cự với người Lang Sa hồi nào đâu?
Tư Thiền đáp
- Tôi muốn giúp đỡ ông. Nếu là người có tâm địa ác độc, tôi kêu ông bằng thằng nầy thằng kia. Dầu sao đi nữa ông cũng nên tìm cậu Cẩu và cô Huôi. Chắc họ về núi Mo So để lánh nạn. Tôi chỉ lo cho cậu Cẩu, tánh tình còn nông nổi. Quan một Ăn Sa bắt buộc ông phải đem cậu Cẩu ra trình diện với nhà nước Lang Sa. Họ đề phòng trường hợp cậu ta dậy giặc.
- Vậy tôi đi bây giờ! Nó là cháu ngoại tôi, tôi nói thì nó tin lời. Dân ở núi Mo So là tá điền ngày xưa của tôi. Tôi hứa giúp người Lang Sa. Con gái tôi đi theo thầy đội. Nó mang theo một gói vàng bạc. Ông nghĩ thế nào? Nếu ông ưng nó,cưới nó làm vợ thì tôi hứa chia cho ông một nửa.
Từ Thiện bĩu môi. Chính ông cũng muốn đi sớm để bảo vệ cô Huôi. Nếu cậu Cẩu làm loạn, tánh mạng cô có thể bị nguy ngập.
Dân ở miền biển hòn Đất đã trải qua những giờ phút hãi hùng. Lính mã tà đốt phá dãy nhà sát mé biển. Quan một Ăn sa ra lịnh bắn giết năm sáu con bò tơ rồi bảo dân chúng khiêng mấy con thịt ấy xuống ghe, chở ra tận mấy chiếc tàu sắt.
Ai nấy đều buồn tủi. Giặc Lang Sa đốt phá miễu bà chúa Xứ và cái cốc của ông đạo Đất. Ông Đạo đi vắng, hôm xảy ra biến cố. Sau một đêm neo tàu gần bờ, quân Lang Sa lần lần di chuyển về phía Bắc. Dân chài lưới đoán chừng rằng quân thù ra đảo Phú Quốc.
Cuộc sống lần lần trở lại bình thường.
Cô Huôi về nhà cha, ăn mặc quần áo vải bố như mấy người nông phu khác. Dân trong xóm đến thăm viếng mừng rỡ vô cùng vì cô thoát nạn. Họ không quên hỏi thăm về số phận Mười Hấu, cô Ngó và cậu Cẩu.
Cô Huôi trả lời:
- Cám ơn bà con. Nhờ tôi ăn ở hiền lành, biết kềm chế tánh tham nên tai qua nạn khỏi. Cô Ngó chắc là đi chợ Rạch Giá. Bà con thấy cô xuống tàu không? Con người ai cũng có sở thích riêng. Có lẽ cô Ngó muốn làm ăn buôn bán. Còn cậu Cẩu thì tôi không thấy, từ mấy ngày nay. Về đây sống như vầy, nghĩ mình thảnh thơi hơn lúc ở Hòn Chông.
Một buổi sáng, vừa thức dậy, cô nghe cha gọi:
- Con! Người Lang Sa đến! Sau lái ghe treo cờ tam sắc. Liệu xảy ra chuyện rắc rối không?
Cô Huôi đứng nép sau khung cửa, nhận ra Tư Thiện và hai tên hộ vệ khá quen thuộc, ông Tư Thính cầm cây chổi quét bụi trên ghế như tỏ ra kính trọng kẻ đang thắng thế. Thoạt nhìn qua, cô Huôi hơi buồn. Tư Thiện đến đây, không phải để bắt bớ cô nhưng là để van nài tình yêu. Thật khó
Tư Thính chắp tay chào. Tư Thiện cúi đầu đáp lễ. Thay vì vào nhà, Tư Thiện chỉ yêu cầu được ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ở trước sân, bên bụi quỳnh hoa để nói chuyện riêng với cô Huôi.
Cô Huôi sẵn sàng chấp nhận điều ấy.
Mấy nhánh quỳnh hoa vươn lên xanh tươi, cao bằng cái bàn thông thiên. Vài chiếc lá rụng. Chim se sẽ kêu ríu rít, từ mái nhà nhảy xuống đất. Mây trắng nằm yên ở chân trời. Bằng một giọng cảm động, Tư Thiện nói:
- Thưa cô, những gì cô ao ước đều có sẵn.
Cô Huôi trợn mắt:
- Ông nói sao? Tôi đâu ao ước gì nữa. Giấc chiêm bao đã qua rồi. Tôi không muốn sống trong giấc chiêm bao thứ nhì.
Tư Thiện đáp
- Cô muốn giết Mười Hấu vì hắn là kẻ gian ác. Tôi bắt sống Mười Hấu rồi. Chỉ chờ cô ra lịnh và cô chứng kiến ngày trừng phạt ấy?
Ông ta đầu hàng rồi đến núi Mo So để trả thù dân làng. Ông ta cho rằng dân làng giết cậu Cẩu trên núi. Bởi vậy tôi trói khi ông ta sửa soạn đốt mấy dãy nhà ở chân núi. Lạ thiệt. Ông ta như khùng điên, đòi nhịn ăn mà chết nhưng lát sau thì đòi ăn. Đáng lý ra, tôi giữ ông ta để xài nhưng đó là người phản phúc, có nhiều tội.
Cô Huôi gật đầu:
- Cảm ơn ông. Mấy ngày trước, tôi muốn được thấy Mười Hấu chết, lúc người Lang Sa kéo đến. Nhưng bây giờ thì khác. Tôi muốn ở đây thôi,
- Cô không về Hòn Chông? Người Lang Sa phong cho tôi chức cai tổng. Tôi muốn...
- Như vậy tủi nhục lắm.
- Trời! Có gì tủi nhục. Ai khinh rẻ cô?
- Nhưng dân làng tủi nhục. Dầu sao đi nữa, tôi cũng là người mà thiên hạ trông theo. Ông xem bụi quỳnh hoa kia! Người ta quý nó vì nó trong sạch.
Tư Thiện hỏi:
- Cô...cô quên tôi sao?
- Chúc ông về bình yên. Thà rằng quỳnh hoa không nở nữa, còn hơn là trở thành loài hoa tầm thường. Thỉnh thoảng, có nghĩ tình, ông ghé nhà, thăm tôi...
Ngày 18 tháng 11 năm 1969
NHÀ XUẤT BẢN KỶ NGUYÊN
Người sáng lập
NGUYỄN VĂN ĐỨC
(1945 – 1969)