Quyển 2 - Chương 14
Thấy Dịch Táp cứ im lặng mãi, Tông Hàng hơi đứng ngồi không yên, cất tiếng hỏi lại không ổn, chỉ đành ho khan một tiếng.
Quả nhiên, Dịch Táp tỉnh táo lại.
Cô úp điện thoại xuống một bên: “Lão K này nói cũng hơi cường điệu quá rồi, cái gì mà ba họ sẽ không tha cho những người như các cậu chứ, bản thân tôi là người ba họ cũng chưa từng nghe thấy lời nào như vậy.”
Tông Hàng nói: “Đó là vì cô chỉ là râu ria…”
Nếu đối phương là một người khác, có lẽ cô sẽ ăn nói thận trọng hơn một chút, có khi còn cố ý đổi giọng, tùy theo đối phương là ai mà đeo lên những khuôn mặt khác nhau, giọng điệu quái gở mà cười như không cười hỏi vặn lại: “Râu ria?”
Nhưng trước mặt Tông Hàng thì không cần phải thế, một dây leo đất nghe được chút thông tin bên lề mà dám nói cô là râu ria.
Cô chỉ chỉ vào mình: “Tôi là ma nước nhà họ Dịch, là ma nước đấy có được không?”
Ma nước?
Tông Hàng hơi ngớ ra: “Nhà họ Dịch các cô có mấy ma nước vậy?”
Bà chị Dịch Tiêu kia hình như cũng từng nói mình là ma nước.
“Ba họ tám ma nước, nhà họ Dịch chỉ có hai người. Cậu cho rằng chụp một cái là bắt được cả nắm như quẫy nước chắc?”
Tông Hàng không biết “quẫy nước” là gì, nhưng nghe ý tứ thì cũng hiểu là loại cấp bậc thấp: “Người còn lại là ai?”
“Không còn ai khác à?”
“Không có!”
Tông Hàng không nói gì nữa, ban nãy lúc ăn mì cũng thế, nói một hồi cô đã bốc hỏa, dường như rất phiền người khác truy vấn lung tung.
Nói tới đây, thấy Tông Hàng dùng cánh tay kẹp lấy chai nước suối, đang một tay ra sức vặn nắp.
Cô rút chai nước kia ra, ném chai mình mới mở còn chưa kịp uống tới: “Vặn không ra không biết nhờ người khác giúp à? Tự mình mù quáng phí sức làm cái gì!”
Lại bị mắng rồi, Tông Hàng lúng tung nhận lấy, nói cảm ơn.
Hắn ngửa đầu uống một ngụm, lại xem nhãn hiệu nước suối.
Nông Phu Sơn Tuyền này, vị hơi ngọt.
Dừng lại một chút, lại bổ sung: “Nói với chị ấy tôi là ma nước nhà họ Dịch để chị ấy yên tâm, chỉ gặp mặt nói chuyện vài câu thôi, tuyệt đối không phải muốn đối phó với chị ấy.”
Lại xem giờ: “Không còn sớm nữa, ngủ trước đã.”
Phòng tiêu chuẩn khoang khách đặt hai giường rộng không đến một mét, vừa đủ để ngủ.
Tông Hàng nằm xuống cái giường bên ngoài.
Mọi chuyện đều giống như đang mơ, hắn muốn chải vuốt lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, không ngờ mí mắt vừa khép lại đã ngủ mất.
Lúc bị tiếng ồn ào đánh thức, cảm thấy ngủ chưa đến một phút đồng hồ, nhưng khi mở mắt ra thì bên ngoài đã tờ mờ sáng rồi.
Cái tên “Đinh Thích” làm sống lưng Tông Hàng căng lên.
Hắn không nhịn được hỏi: “Tôi đánh không lại Đinh Thích, có phải nên gắng hết sức trốn anh ta không?”
Thế nên bình thường, cô sẽ không chọc hắn quá mức, trừ phi mình chiếm ưu thế tuyệt đối: ví dụ như vào khu vực gài mìn đã nắm rõ như lòng bàn tay, ví dụ như tối qua thực hiện cú đánh lén tuyệt không sai lầm, hay ví dụ như…
“Cũng không cần phải cứ thấy hắn là trốn như chuột, cậu có ưu thế của cậu, hãy nhớ, Đinh Thích là một người tuyệt hậu, ở dưới nước còn không bằng quẫy nước, chỉ cần xuống nước, hoặc miễn là gần đó có nước, cậu sẽ chẳng khác nào có chỗ dựa vững chắc.”
Đêm qua, cô đã đánh Đinh Thích ngất xỉu.
Thuyền là thuyền của người khác, một người đang sống sờ sờ cao to như vậy, tìm không được chỗ nào dính dáng gì đến Trần Hói, lại không có chứng cớ gì xác thực – nhưng cứ để hắn ngất tại chỗ, bao giờ tỉnh lại là có thể rời đi như vậy thì không phải phong cách của cô, huống chi Tông Hàng còn bị gãy mất ba ngón tay.
Cô bảo Tông Hàng cởi đồng phục nhân viên ra trước.
Đồng phục nhân viên mùa hè, bên trên còn có thể mặc thêm một cái áo phông lót trong, trong quần lại không thể mặc thêm cái gì khác, Tông Hàng cởi quần nhân viên ra cũng chỉ còn chừa lại mỗi hai cái chân.
Đúng vào lúc ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cởi quần của Đinh Thích ra bảo Tông Hàng mặc vào, lại cởi cả áo Đinh Thích mặc, lại dùng dao lóc xương làm dao cạo đầu, cạo tóc hắn vệt thì nhẵn vệt tạp, nham nhở hết lên.
Cuối cùng trói lại thật chặt, miệng mắt đều bị bịt kín, kéo vào kho chứa thực phẩm trong phòng bếp, lấy một sọt đựng rau trống không ra chụp lên, hai bên dùng khoai tây, dưa và cà chua đi che, bên trên còn đè lên một giỏ cà tím.
Lúc rời đi, tắt đèn khóa cửa, trong ngoài đều sạch sẽ, bởi vậy nên đám Đinh Trường Thịnh tìm Đinh Thích, tuy không thể không đi qua phòng bếp nhưng liếc vào, không thấy có ai, cũng không có tiếng động kỳ lạ gì nên cũng đi luôn.
Mãi đến khi nhân viên phòng bếp phải chuẩn bị bữa sáng cho người trên thuyền, lúc bắt đầu kiểm kê nguyên liệu mới phát hiện ra.
Nói tới đây, nhìn cái quần không vừa người Tông Hàng đang mặc: “Thuận tiện giúp cậu tìm quần áo.”
Trong hành lang đã có không ít người ra hóng hớt, đi lên thêm nữa, trước một cánh cửa có một đống người nhốn nháo chen lấn, chính là phòng này.
Tới cửa, có người nhường đường cho cô.
Trên đầu bà, một trái một phải quấn hai cái lô cuốn, kiểu tóc chẳng khác nào Na Tra.
Nữ ma nước duy nhất của nhà họ Khương, Khương Thái Nguyệt, đang cầm quải trượng dộng mạnh xuống đất, tức giận trừng đám người đứng ngoài cửa: “Đi đi, có gì mà nhìn!”
Khương Thái Nguyệt bảy mươi sáu tuổi, lớn tuổi hơn Đinh Hải Kim không ít nhưng sức khỏe vẫn tốt đến không phải bàn cãi, giọng nói cũng sang sảng, lại là ma nước có lý lịch già nhất trong ba họ, vừa cất lời, ngoài cửa đã người vắng đi hẳn.
Dịch Táp đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Đinh Thích bị người vây quanh, đại khái còn chưa kịp thay quần áo, chỉ quấn chăn che thân, trên đầu chỗ nhẵn chỗ tạp, chật vật vô cùng. Đinh Trường Thịnh ngồi bên cạnh, sắc mặt âm u như muốn nhỏ ra nước.
Dịch Táp nghênh ngang nhìn chăm chú không chút che giấu, vẻ mặt còn có phần hả hê. Khương Hiếu Quảng nháy mắt với cô, cô mới chịu giả đò dời mắt.
Cô không thể OOC (*) được, cô và hai cha con nhà họ Đinh trước nay không chung đường, Đinh Thích gặp chuyện không may, cô nên trưng nguyên khuôn mặt thiếu đòn hóng trò hay ra chứ nếu vừa tới đã ân cần tha thiết thì mới khiến người ta nghi ngờ.
(*) OOC là viết tắt của cụm từ tiếng Anh “out of character”, tức là “phá vỡ thiết lập nhân vật”, thường được dùng trong lĩnh vực truyện phim, chỉ lỗi nhân vật có những hành động đi ngược lại hoặc vượt ra ngoài bản chất/tính cách được thiết lập ban đầu một cách thiếu thuyết phục.
Khương Thái Nguyệt lại dộng quải trượng thêm một cú nữa, tức đến cả người run rẩy: “Điều tra cho tôi! Quá phách lối rồi, trước thì hại chết thằng Tuấn, giờ lại chọc đến…thằng bé này của nhà họ Đinh, tôi thấy rõ ràng là nhằm vào chúng ta! Còn không phải thế sao?”
Khương Thái Nguyệt ngẩng lên nhìn cô, tròn mắt bị lớp lớp nếp nhăn trên mí mắt đè xuống thành hình tam giác: “Sao lại không phải?”
Khương Thái Nguyệt tai mềm, cảm thấy cô nói rất có lý: “Cũng phải, vẫn là Táp Táp lanh lợi…”
Lại quay sang nhìn Khương Hiếu Quảng: “Hiếu Quảng, chuyện thằng Tuấn chết đã có manh mối gì chưa? Cô thấy càng ngày càng phức tạp, hay là báo cảnh sát đi, hôm qua mấy đứa làm loạn lên một hồi cũng có tra ra được cái gì đâu.”
Khương Hiếu Quảng hơi xấu hổ: “Cô Nguyệt ơi, chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, muốn tra rõ phải có thời gian…”
Đinh Trường Thịnh ho khan hai tiếng, sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người thì phân phó Đinh Thích: “Tất cả mọi người đều có mặt rồi, con nói đi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Đến phần quan trọng rồi.
Dịch Táp nín thở.
Đinh Thích thoáng im lặng rồi nói: “Người tập kích con là một phụ nữ.”
Khương Thái Nguyệt truy vấn: “Trông thế nào?”
Đinh Thích lắc đầu: “Không trông thấy, cô ta thả người treo ngược từ trên trần hành lang xuống, hai nắm đấm nện lên đầu cháu. Nếu là nắm đấm của đàn ông thì sẽ lớn hơn, lực đánh cũng sẽ mạnh hơn.”
Không sai, phân tích rất hợp tình hợp lí, Khương Thái Nguyệt gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Hết rồi ạ, chuyện xảy ra quá đột ngột, thật sự phản ứng không kịp…”
Dịch Táp ngẩn ra.
Đinh Thích không nhắc đến Tông Hàng, cũng không nói tới vụ ẩu đả trong phòng bếp, giản lược tất cả đi thành một cuộc bị tập kích bình thường.
Thấy không hỏi ra được manh mối gì, Khương Hiếu Quảng hòa giải: “Được rồi, Đinh Thích cũng chịu khổ đủ rồi, để nó nghỉ ngơi đi, chúng ta về trước đã, có chuyện gì, ăn sáng xong lại bàn tiếp sau.”
Mọi người lục tục đi ra, chỉ riêng Đinh Trường Thịnh không đi, cửa vừa đóng lại đã nghe tiếng ông ta quát: “Phế vật!”
Khương Thái Nguyệt giật mình đến làm run cả quải trượng, quay đầu nhìn cửa phòng, thán: “Ôi chao, mắng gì mà gắt thế.”
…
Khương Hiếu Quảng mặt mày tiều tụy, ánh mắt cũng vẩn đục, chỉ cười khổ: “Chú vẫn ổn, chỉ là không biết phải báo với mẹ Khương Tuấn thế nào.”
“Vẫn chưa có tiến triển gì ạ?”
Khương Hiếu Quảng lắc đầu.
Khương Hiếu Quảng định nói gì đó, điện thoại lại vang lên.
Ông vừa lấy điện thoại ra vừa gật đầu: “Những chuyện này chú đều nghĩ đến cả rồi, cháu yên tâm đi, tuy nói ba họ chuyện nhà tự giải quyết, nhưng nếu thực sự không có cách nào thì ngoài báo cảnh sát ra cũng chẳng còn con đường nào khác…”
Xem hiển thị cuộc gọi, là một quẫy nước nhà họ Khương, tên là Khương Cố, vừa nãy còn trông thấy anh ta xuống tầng.
Khương Hiếu Quảng nhận máy: “Alo?”
Đầu bên kia trước tiên im lặng, sau đó truyền đến tiếng phụ nữ cười ha ha vừa trầm vừa khàn.
Khương Hiếu Quảng biến sắc: “Ai?”
Ông bước đi không nhanh không chậm, là tốc độ đi đường bình thường khi đang nghe điện thoại.
Người phụ nữ kia gọi: “Khương Hiếu Quảng?”
Khương Hiếu Quảng ậm ừ: “Ừ, ừ, chuyện này tôi biết rồi.”
Người phụ nữ kia tiếp tục: “Tôi đang ở trên hồ này đánh cá, đi sớm về tối…”
Khương Hiếu Quảng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn gật đầu: “Yên tâm đi, chuyện cỏn con thôi mà, giải quyết dễ lắm…”
“Sáng sớm hôm qua, chừng tảng sáng chưa đến năm giờ, tôi thấy có người thả thi thể của Khương Tuấn xuống hồ rồi.”
Trong đầu Khương Hiếu Quảng nổ đoàng một tiếng.
Đầu óc Khương Hiếu Quảng tê dại, không tự nhiên lắm mà gật đầu với cô: “Đi đi, hai đứa chơi đi…”
Người phụ nữ kia vẫn giọng điệu chậm rãi: “Tất nhiên, người đó không phải ông, tôi chỉ thấy khó hiểu là, rõ ràng Khương Tuấn chết từ sáng sớm, sao ông lại nói dối những người khác, bảo là buổi trưa vẫn gặp được hắn?”
Khương Hiếu Quảng chỉ cảm thấy máu huyết cả người vọt hết lên đỉnh đầu, tránh sang một bên dựa vào tường, từng chữ từng chữ phun qua kẽ răng: “Cô là ai?”
Điện thoại ngắt máy.
Khương Hiếu Quảng cầm điện thoại đứng bất động một hồi, bỗng tỉnh táo lại, vội vàng đi tới cầu thang xuống tầng dưới, nhìn quanh bốn phía, lòng bàn tay siết chặt đến toát mồ hôi, lại xuống tiếp tầng kế.
Rốt cuộc cũng thấy được người kia ở boong thuyền, gọi một tiếng “Khương Cố”, rảo chân được hai bước, chợt nhận ra không ổn, lập tức dừng bước, bình tĩnh thẳng lưng trong chớp mắt.
Khương Cố quay đầu lại, thấy là ông, vội vui vẻ chào: “Chú Khương, có việc gì ạ?”
Khương Hiếu Quảng giơ điện thoại trong tay lên: “Điện thoại hết pin, muốn mượn của cháu dùng một chút.”
Khương Cố vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Vừa nói vừa thò tay vào túi tìm, bỗng chụp tay loạn khắp túi trên túi dưới: “Ơ, ơ, điện thoại cháu đâu rồi?”
Khương Hiếu Quảng nói: “Đừng cuống, cẩn thận nhớ lại xem, lần cuối dùng điện thoại là lúc nào.”
Khương Cố gãi đầu: “Lúc sáng sớm tỉnh dậy, gọi Nhị Tử cùng đi thả thuyền, muốn xuống nước bơi hai vòng, lúc cởi quần áo có đặt điện thoại sang một bên, sau đó Nhị tử bỗng nhắc đến…”
Anh ta như chột dạ liếc Khương Hiếu Quảng một cái: “Nhắc đến Khương Tuấn.”
“Bọn cháu liền cảm thấy dưới nước vừa có người chết, có hơi xui nên ở lại thuyền trò chuyện về việc này, đang nói thì nghe trên thuyền lớn ồn ào, nói là tìm được Đinh Thích rồi…”
“Cháu vội lên xem thế nào…” Vẻ mặt Khương Cố khựng lại, giơ tay vỗ trán, “Chết mẹ, hình như không cầm theo… Cũng không đúng, lúc thu thuyền, trong thuyền không có đồ gì mà.”
Khương Hiếu Quảng lặng thinh, chỉ quay đầu nhìn ra hồ lớn.
Lúc thả thuyền, giữa thuyền con và thuyề lớn thường sẽ có một khoảng cách.
Người phụ nữ kia không đi đánh cá, cô ta là từ dưới nước lấy điện thoại đi.
Là giặc trong nhà.