Quyển 4 - Chương 3
Thì ra cô là một Dịch Táp như vậy, lúc mới quen, hắn còn tưởng cô lạnh lùng ngầu lòi lắm chứ.
Có điều, hắn cảm thấy thả lỏng bây giờ vẫn còn hơi quá sớm: “Dịch Táp, chuyện còn chưa kết thúc đâu.”
Tông Hàng nghe hiểu: ý cô là: việc này cũng thi chạy tiếp sức, phân đường chia đoạn, đoạn đường của họ đã chạy xong, chuyện phía sau nên giao cho người thích hợp đi làm thì hơn.
Tông Hàng vẫn chưa tu được tới cảnh giới có thể say goodbye trên đường không dính líu gì nữa: “Vậy cô nói xem, tiếp sau đây bên Đinh Bàn Lĩnh sẽ làm thế nào?”
Tông Hàng cau mày: “Không đâu chứ? Muốn nhờ cậy nhà nước tham gia thì việc đầu tiên chính là phơi bày ba họ, lỡ đến lúc đó lại giống như xưởng lò, mọi người đều bị coi là vật thí nghiệm đem ra nghiên cứu khoa học thì sao…”
Cũng có lý, có điều, cũng chẳng phải chuyện cô cần phải bận tâm.
Nói tới đây, trong lòng bỗng giật mình, ngậm miệng.
Tông Hàng nhìn cô vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”
Tông Hàng rất chắc chắn, chỉ thiếu điều vỗ ngực đảm bảo: “Thật sự không có cô, chụp người chỉ chụp đúng Đinh Ngọc Điệp, chỉ sợ có dính phải cô.”
Tông Hàng vẫn chưa hiểu ra sao.
Tông Hàng gắng đấu tranh: “Vậy lỡ như là tôi không chú ý nên không chụp tới thì sao?”
Tông Hàng cũng bối rối: Làm người đúng là không thể có chút bí mật nào, nhất thời sơ sẩy, không che giấu cẩn thận là sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Hắn gửi gắm hi vọng vào may mắn: “Chưa chắc họ đã phát hiện ra mà, nhìn họ cũng không giống người thông minh lắm.”
Có bí mật thì phải giấu cho thật kỹ, đừng nên coi thường chỉ số IQ của bất kỳ ai. Giả dụ nếu chuyện này bại lộ…
Hai tay Dịch Táp đan chặt vào nhau, não nhanh chóng xoay chuyển, mới nghĩ được thoáng chốc đã cảm thấy trong lòng phát rét, một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được cách nào chữa cháy hữu hiệu.
Tông Hàng cũng ra sức vắt óc, ảnh là do hắn chụp, hắn luôn cảm thấy phần lớn trách nhiệm đều tại mình.
Nghĩ nghĩ một hồi, chợt cảm thấy thây kệ mẹ đi: “Sợ gì chứ, lộ thì lộ!”
Tông Hàng nói: “Nếu bây giờ suy luận đều đã được thành lập xong xuôi: Tổ sư gia là người của thế hệ nhân loại trước đúng không? Đám Đinh Bàn Lĩnh sẽ là đời sau của thế hệ loài người trước, chúng ta là người được thế hệ loài người trước sắp đặt cho sống lại, kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua kém ai. Như vậy thì, Dịch Táp, nếu đám Đinh Bàn Lĩnh muốn động vào cô, cô chỉ cần nói cô đã bố trí người ở ngoài, nếu cô xảy ra chuyện, người đó sẽ tung bí mật của ba họ ra, vinh cùng vinh, hại cùng hại, muốn chết thì cùng chết, ai mà chẳng nắm được nhược điểm trong tay, ai sợ ai chứ.”
Dịch Táp kinh ngạc nhìn Tông Hàng.
Cậu chàng này mặt mũi trông trắng trẻo hiền lành là vậy mà khí chất lại lấp ló vài phần nghe mới lưu manh làm sao.
Dịch Táp bật cười phụt một tiếng.
Có điều phải công nhận rằng, đường chui cũng là đường, cũng đáng đi lắm đấy.
Chuyện ở Hồ Khẩu đã xong, mọi người đều chuẩn bị rút lui. Đinh Bàn Lĩnh sai người tới hỏi bọn Dịch Táp có muốn đi cùng xe trở về không, Dịch Táp lười chẳng muốn đeo gương mặt giả lên ứng phó với họ nữa, lấy cớ còn phải làm vài việc trên đường mà tách ra đi riêng.
Đinh Trường Thịnh thoáng ngạc nhiên, lập tức hiểu ngay. Ông ta nhìn chung quanh một lượt rồi chỉ chỉ góc sân: “Qua đó nói chuyện.”
Dịch Táp rất nghe lời đi theo ông ta tới góc sân, cũng không mở lời, mặt tỏ vẻ “Chú nói thế nào thì chính là thế ấy”.
Đinh Trường Thịnh vòng vo: “Táp Táp, cháu đúng thật là không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua đấy nhỉ.”
Thế nên cụm “thề không bỏ qua” này khẳng định không phải là đang khen cô.
Đinh Trường Thịnh cũng cười: “Không quên, chú nhớ lắm chứ, chỉ là mấy ngày nay bận bịu, chưa kịp nói với cháu.”
Ông ta hắng giọng: “Là thế này, Táp Táp, chú bảo người đi điều tra về Trần Hòa Kỷ kia, thực ra hắn ta cũng chẳng phải người tốt lành gì, cháu có biết vì sao hắn ta trốn sang Campuchia không dám trở về không, hắn…”
Mồm mép lanh lợi ghê thật, đúng là không dễ gạt, Đinh Trường Thịnh lấy lùi làm tiến: “Vậy cháu muốn thế nào? Chú giao Đinh Thích cho cháu, cháu thọc nó một dao nhé?”
“Hay là bắt nó đi đầu thú? Đi Campuchia đầu thú? Nhưng ở đó Trần Hòa Kỷ chỉ là một tên tị nạn vượt biên trái phép, đến một thân phận được công nhận cũng không, không phải sao? Hơn nữa, theo chú được biết, pháp luật Campuchia chấp hành cũng không nghiêm cho lắm, dùng tiền là có thể san bằng không ít chuyện.”
Đã dùng tới chữ “ngài”, xem ra là muốn nói theo chiều mềm mỏng rồi, Đinh Trường Thịnh cười ha hả: “Đương nhiên là không phải rồi. Táp Táp, thực ra là cháu giở thủ đoạn, chính cháu cũng không biết phải giải quyết thế nào: một mạng đền một mạng, cháu không muốn bẩn tay, đầu thú thì lại không khả thi.”
“Nhưng Trần Hòa Kỷ là bạn cháu, cứ bỏ qua như vậy lương tâm cháu lại cảm thấy có lỗi, thế nên vứt sang cho chú, để chú đưa ra phương án, đúng không?”
Dịch Táp nhất thời nghẹn lời.
Đinh Trường Thịnh thở dài: “Thế nên, cháu khó xử, chú cũng khó xử, nhất là khi Đinh Thích còn là con nuôi của chú, nó đã làm rất nhiều chuyện cho ba họ, bằng không, nó không thù không oán gì với Trần Hòa Kỷ, việc gì phải giết hắn ta? Táp Táp, tòa án thẩm tra tuyên án còn phải mất một, hai năm kia mà, cháu cho chú Đinh thêm chút thời gian, để chú suy nghĩ kỹ cái đã. Hơn nữa, hiện giờ còn phải giải quyết chuyện tổ tức nhưỡng rồi thì sống lại, đang là lúc cần người, tạm thời cứ giữ Đinh Thích lại làm chân chạy việc cũng được mà, không chừng ngày nào đó có thể phát huy tác dụng lớn thì sao…”
Đang nói, phía cổng nhà khách vang lên tiếng còi xe: người trên xe đã không chờ nổi nữa rồi.
Vẻ mặt Đinh Trường Thịnh ôn hòa: “Cứ tạm thế đã, được không? Cháu đừng không vui, chú Đinh của cháu còn có thể chạy mất sao? Sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện này cho cháu… Được rồi, chú đi trước đây, chúng ta tối nay gặp lại.”
Dịch Táp trơ mắt nhìn ông ta đi xa, lúc này mới ý thức được mình đã bị người ta “bịp” một cú siêu cao minh.
Giống như nhờ người khác việc gì, chạy một chuyến gãy chân, người ta trịnh trọng nói “nhất định sẽ giải quyết”, sau đó còn khuya mới làm.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Dịch Táp phát hiện ra mình vẫn còn non và xanh lắm.
Đinh Trường Thịnh ngồi vào hàng sau, vùi mình vào ghế da, thở dài một hơi não nề, lại đưa tay lên nắn nắn ấn đường.
Đinh Thích chậm rãi cho xe lăn bánh, lúc chuyển hướng, không nhịn được quay đầu liếc qua Dịch Táp vẫn đang đứng tại chỗ.
Hắn cứ cảm thấy, hai người này trò chuyện lâu như vậy, chắc chắn không phải là bàn về chuyện nền văn minh trước, nếu Dịch Táp muốn bàn cái này thì nên đi tìm Đinh Bàn Lĩnh mới phải.
Ra khỏi cổng nhà khách, hắn đánh mắt nhìn Đinh Trường Thịnh qua gương chiếu hậu, dè dặt hỏi: “Cha nuôi, mới nãy nói chuyện gì với Dịch Táp thế?”
Đinh Thích nói: “Không có gì.”
Đinh Thích không hỏi tiếp nữa, nhiều năm như vậy, hắn đã quen với tính tình của Đinh Trường Thịnh: lúc ông ta không nói gì thường là biểu hiện của việc có vấn đề gì đó; mà có một số chuyện, ông ta cũng sẽ không dứt khoát nói thẳng ra với anh mà luôn tỏ ra lơ đãng, lẩm bẩm một mình để anh nghe tiếng mà biết ý.
Nói dễ nghe thì gọi là “nghệ thuật nói chuyện”, còn nói khó nghe thì chính là “đã làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ”.
Quả nhiên, lát sau, Đinh Trường Thịnh lại thở dài: “Trần Hòa Kỷ đúng là kết được một người bạn tốt.”
Đinh Thích cười cười: “Cha nói Dịch Táp ạ?”
“Chính nó đấy, dạo này ít ai có thể vì bạn bè mà tận tâm tận lực thế lắm. Thực sự là… Buộc cha anh đây phải cho một câu trả lời, người trẻ dễ cáu kỉnh, cha anh đã vác cái mặt mo này ra hạ mình nói bao lời khúm núm vậy rồi mà vẫn vô dụng, mệt thật.”
Ông ta lại đưa tay xoa xoa ấn đường: “Tốt xấu gì cũng kéo dài thêm được vài ngày nữa, lần sau còn chưa biết phải đối phó thế nào đây… Con bé Táp Táp này hiếu thắng quá.”
Đầu đường bật sáng đèn đỏ, Đinh Thích giẫm phanh, nhìn người đến người đi trên vỉa hè.
Lát sau, nhẹ giọng nói: “Con biết rồi.”