Chương 2
Ngôi nhà nằm chênh vênh rìa sông, nó lụp xụp và cô độc. Lối xuống mép nước cỏ đã vươn ra trùm kín. Cỏ Bù Nú. Giống cỏ này cứng và sắc. Mặt sông lờ đờ như không có sự chuyển động. Những cây sung là là in bóng đáy nước. Chiều, lão lập cập đi xuống. Ánh nắng run rẩy lẫn trong cỏ. Vòm trời phía Tây rực lên màu vàng cam khổ hạnh. Những vệt mây tơ tướp tạc sững vào nền trời.
Lão dừng lại thở, rồi vô tình xòe bàn tay khô như xác rắn lên trước mặt. Vết cỏ cứa trắng lạnh. Không thấy máu. Lão bỗng run lên, không có máu. Chao ơi, điều đó quả là khủng khiếp. Lão sắp chết ư?
Hồi bé tý teo, lão bị đứt tay ở ngón trỏ, máu ra nhiều lắm. Nhiều đến mức cả một vốc thuốc lào ốp vào mà vẫn không cầm nổi. Vốc thuốc ướt sũng và rữa ra. Mẹ lão bảo máu để nuôi cái thân, hết máu tức là chết! Hết máu tức là chết! Hết máu tức là chết... Mắt lão hoa lên, rễ những cây sung chằng chịt quấn vào nhau, mặt nước trồi lên xụp xuống như có ai đi ở dưới. Lão muốn gọi một người nào đó, lão muốn kêu lên. Bốn xung quanh ngả nghiêng những hình thù quái dị. Hết máu tức là chết! Hết máu tức là chết! Ai cười vọng trong đầu lão, hả hê và cay độc. Lão buồn nôn, tim nhói nhói...
Nó sống với gia đình bà Linh lùn đã được tám năm. Vóc nó cao to, chiếc mào tím bầm như miếng thịt trâu, to bằng bàn tay oặt xuống một bên mắt. Cựa nó như dao quắm. Cả xóm gọi nó là đĩ đực. Đĩ đực hồn nhiên nhưng ngông cuồng. Nó gáy vào lúc bốn giờ sáng, sau tiếng gáy tự phụ của nó, hàng loạt con khác mới dám lên tiếng. Đĩ đực độc quyền lũ mái, nó tự hào và sung sướng vì điều đó.
Mới đây đã xảy ra một trận đấu sống còn giữa đĩ đực và thằng con thuộc lứa đầu tiên của nó. Con Tía. Tía to lớn không kém gì bố, Tía thích làm vua và mê tất cả lũ mái. Hai bên đã chạm trán nhau. Đĩ đực cảm thấy sự tuyệt vọng của mình khi nhìn dáng đi và cơ thể ngày càng cường tráng của con Tía. Nó trở nên ủ rũ và cáu bẳn. Hai hôm nay nó không gáy nữa. Nó đi lang thang suốt đêm, chín mười giờ sáng mới lê bộ lông xơ xác có điểm những nốt tím ở cổ về.
Buổi trưa, bà Linh nghe có tiếng khóc ở đâu chuồng trâu. Bà dừng tay rón rén đi lại phía sau. Tiếng khóc ngày càng rõ, già nua và tức tưởi. Bà nhìn quanh chẳng thấy ai ngoài con đĩ đực đang gục đầu dưới chân cột chuồng. Tiếng khóc lại cất lên. Bà Linh bỗng rùng mình, chân tay bủn rủn. Rõ ràng là nó, con đĩ đực đang khóc. Tiếng rên rỉ nửa người nửa vật xoáy buốt vào óc bà. Nó thành tinh rồi! Xẩm chiều, con đĩ đực biến mất.
Bà Linh lùn mặt mày tái mét, sang hỏi ông Kim. Bà thì thào: — Ông giữ cho cháu kẻo từ nay có gì gở chúng nó lại trút lên đầu nhà cháu. Gà thành tinh có nguy hiểm không hở ông? — Bà cứ yên tâm, chẳng có gì đâu. Nó là súc vật thôi.
Nói vậy nhưng khi bà Linh về, ông Kim bỗng thừ người. Ông mơ hồ nhận thấy một điều gì đang đến lạ. Một điều gì nhẹ êm mà khủng khiếp lắm. Ông lê tới góc nhà, nằm vật lên tấm phản, trằn trọc.
Thằng Thanh con bà Thụy toét, đi săn đêm ở núi Hột phải về không. Nó thề độc rằng có tiếng khóc trên núi. Cũng đêm ấy đom đóm bay loạn xóm. Tất cả nhuốm trong cái màu xanh chập chờn ma quái của chúng.