Chương 2 THẦN TRONG VÕ LÂM
“Keng... keng...” Vương Hứng và Lưu Hâm cùng hợp sức đỡ một kiếm nàynhưng kiếm vẫn như xuyên qua giữa bọn chúng. Kiếm của chúng bị chặt đứt thành vô số mảnh vụn, thân người bị bắn tung ra ngoài. Trên không trung lại rắc xuống một làn mưa máu khiến cho chiêu kiếm tăng thêm vài phần thê lương.
Lưu Chính rốt cuộc đã xuất hiện ngoài cung Kiến Chương, việc này đã nằm trong dự liệu nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Người của Thương Khung Tà minh không thể ngăn cản được Lưu Chính. Không lẽ Thiên Địa thập nhị tà kể từ nay hết đời thật sao? Dưới thiên tượng kỳ lạ đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Giữa Lưu Chính và sát thủ của Thương Khung Tà minh rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Có lẽ việc này chỉ có mình Lưu Chính biết, hoặc là những tên sát thủ kia cũng biết. Thế nhưng bọn chúng còn có thể nói gì nữa chứ?
Lưu Chính vẫn còn sống, xem ra vẫn tự nhiên như không. Hình ảnh của ông trong lòng ba quân vẫn tồn tại với tư thế của một vị thần. Bốn vạn cấm quân căn bản không còn sức chiến đấu. Trong cơn mưa máu, sức sống của bọn họ dường như đã bị cuốn trôi hơn nửa, tựa như bệnh nặng một trận, không ai còn có thể đứng vững được.
Các vị đại thần có thể tránh được tổn thương cũng chỉ có vài người, sóng âm kỳ dị cùng với cơn mưa máu quái lạ đã khiến bọn họ hao tổn gần nửa công lực. Bọn họ tuyệt không thể ngờ trên thế gian lại có thứ thanh âm quái dị đáng sợ như thế.
Mưa máu tới đâu, cây cỏ chết khô tới đó. Khoảng sân trước cung Kiến Chương bị thanh âm đó hủy đi gần nửa, uy lực như thế quả thật đáng sợ, không ai dám tưởng tượng cung Vị Ương còn tồn tại được những gì.
Vương Mãng thở dài trong lòng. Lưu Chính rốt cuộc đã đánh tới trước mặt hắn, đây là kết cục mà hắn không muốn thấy nhất. Dường như số mệnh đã định sẵn một kết cục như thế. Hắn không thể không đối diện với Lưu Chính, người cuối cùng của giang sơn Đại Hán, cũng là người đáng sợ nhất, một vị thần trong giang hồ!
Lưu Chính là thần trong giang hồ, và Vương Mãng chính là người đã tạo ra mọi điều kiện để Lưu Chính trở thành thần. Đó là dùng hàng vạn sinh mệnh để xây dựng thần đàn, Lưu Chính cứ thế càng đạp lên nhiều xương cốt thì càng lên cao hơn, nhìn xuống thiên hạ, không một ai sánh bằng, kể cả Vương Mãng.
Không ai có thể cản trở sức tấn công của Lưu Chính, bốn vạn cấm quân đều trở nên vô dụng.
Mặc dù Vương Mãng và Lưu Chính cách nhau vài dặm, nhưng tầm mắt đã vượt qua khoảng không gian nhỏ hẹp đó, cũng có thể nói, không gian không hề tồn tại giữa hai người.
Bọn Vương Hưng vô cùng kinh hãi, sự xuất hiện của Lưu Chính tuy nằm trong dự liệu nhưng bọn chúng vẫn cảm thấy bối rối tay chân, nhất thời không dám đứng cản giữa Vương Mãng và Lưu Chính.
Các đại thần như Lưu Hâm cũng ở trong tình trạng đó. Mặc dù lúc này bên ngoài cung Kiến Chương có hàng vạn người, thế nhưng cuộc chiến chỉ phát sinh giữa Vương Mãng và Lưu Chính.
Không ai có thể xen vào thế giới mà hai người bọn họ tồn tại, có một thứ cảm giác giống như đã hoàn toàn tách khỏi tầng không gian hiện tại.
Khóe miệng Lưu Chính lộ ra một nụ cười kỳ dị, như ráng chiều ửng lên ở cuối chân trời, có vẻ thê lương nhưng không kém phần tao nhã. Vương Mãng rốt cuộc không trốn tránh nữa, khiến Lưu Chính có chút vui mừng, ít nhất hôm nay ông cũng có thể cất đi một gánh nặng trong lòng. Sau này ông có thể an tâm đi dự một cuộc hẹn cực kỳ quan trọng khác. Vào lúc quy tụ sức mạnh của đất trời để đối đầu với Thiên Địa thập nhị tà, ông đã cảm giác được sự tồn tại của người đó. Dù cách rất xa, Lưu Chính vẫn cảm thấy dường như người đó đang gọi tên mình.
Từ nay đến ngày đông chí không còn xa, nghĩ đến trận quyết chiến đó, Lưu Chính không khỏi có chút nôn nóng. Đã bao nhiêu năm không có đối thủ, trong những năm tháng dài dằng dặc ấy, Lưu Chính bao giờ cũng đứng ở chỗ cao nhất của võ đạo, cảm giác bất bại làm ông cảm thấy cô độc. Trở thành thần không phải là một chuyện thực sự vui vẻ, đối với Lưu Chính, ông rất muốn tìm được một đối thủ thực sự ngang cơ mình.
Đó là một người có thể trở thành đối thủ trong các đối thủ. Đe người này có thể trở thành đối thủ của mình, Lưu Chính thậm chí đã chỉ dạy võ công cho y, giúp đỡ y gia tăng công lực. Nhờ đó, mấy năm vừa rồi, ông rốt cuộc đã không còn cô độc nữa.
Phá Hoàng thành không phải là chuyện Lưu Chính muốn, có thể nói đây là lựa chọn bất đắc dĩ. Nhưng thân là người đại diện cuối cùng cho giang sơn họ Lưu, làm sao ông có thể mở to mắt nhìn kẻ khác đoạt mất giang sơn mà tiên tổ mình đã một tay sáng lập và thống trị mấy trăm năm? Ông phải giết Vương Mãng, mặc dù biết hắn tài hoa thiên phú, cũng biết mấy đời hoàng đế họ Lưu quả thật không có năng lực, song ông không thể tha cho Vương Mãng được. Cho dù phải chống lại ý Trời, ông cũng không để tâm! Thế nên ông đã sáu lần phá Hoàng thành, lần này nữa là bảy, máu dính trên tay đã nhiều đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi.
Bản thân Lưu Chính cũng không hề nghĩ mình sẽ đến nông nỗi này.
Trên giang hồ lúc này, người ta không chỉ tôn Lưu Chính là Hoàng đế Võ lâm mà có rất nhiều thường dân gọi ông là Ma Vương giết người. Từ xưa đến nay chưa có ai chỉ trong mười tháng ngắn ngủi mà giết chết hàng vạn người như Lưu Chính. Điều đó khiến người ta giận đến phát cuồng nhưng không ai có thể ngăn cản Lưu Chính giết chóc.
Đối với Vương Mãng, trong lòng Lưu Chính vô cùng căm hận. Nếu không vì người này, Lưu Chính đã không phải giết nhiều người như vậy. Nếu không vì người này, Lưu Chính sẽ không phải hủy đi nhiều cung điện mà tổ tiên mình đã tốn bao nhiêu sức người sức của mới xây dựng được. Mọi thứ đều do Vương Mãng gây ra cả.
Vương Mãng cảm nhận được nỗi hận của Lưu Chính, nó bao trùm cả không trung, tựa như nước tràn vào cảm xúc của hắn. Thế nên hắn mới có chút đắc ý và sung sướng; có thể khiến cho Hoàng đế Võ lâm phải căm hận sâu sắc như thế đúng là một chuyện khiến người ta cảm thấy được an ủi, do đó mà hắn mỉm cười.
Vương Mãng cười, còn tim Lưu Chính như bị ai đâm một nhát thật sâu, một cảm giác kỳ dị dâng lên đầu ông. Rốt cuộc Lưu Chính cũng ra tay.
Hai người tuy cách nhau mấy dặm, nhưng đều nằm trong tầm mắt của đối phương. Lưu Chính ra tay không hề phụ thuộc vào khoảng cách không gian. Khi ngươi vừa nghĩ rằng Lưu Chính sắp hành động thì ông đã ở ngay trước mặt ngươi.
Vương Mãng thực sự đang có cảm giác đó. Khi Vương Mãng cảm thấy Lưu Chính sắp ra tay thì ông đã vượt qua cự ly mấy dặm, phá vỡ tuyến phòng hộ của mấy vạn cấm quân, trực tiếp tấn công Vương Mãng.
Một kiếm uyển chuyển, mềm mại chênh chếch đâm ra, như một cành liễu bị gió thổi lung lay, không có chút khí thế nào, tựa như không hề tồn tại.
Như có như không, trong sự đơn giản hàm chứa huyền cơ vô hạn, không ai có thể nhìn ra kiếm này thực sự là thế nào, tựa như một con rắn chuyển động trong một tầng không gian khác.
Vương Mãng kinh hãi. Hắn rốt cuộc đã nhìn thấy một kiếm của Lưu Chính, không oanh oanh liệt liệt như trong tưởng tượng của hắn, nhưng lại tăng thêm vài phần bí hiểm.
Vừa mới xuất thủ, Vương Mãng đã chọn rút lui. Hắn căn bản không biết nên làm thế nào để tránh một kiếm này của Lưu Chính. Hắn có một cảm giác là cho dù mình có tránh né thế nào cũng không thể thoát khỏi sự uy hiếp và tầm sát thương của chiêu kiếm này, vì vậy hắn chọn rút lui. Hắn muốn kéo dài khoảng cách để nghiên cứu ý nghĩa trong kiếm này.
“Keng... keng...” Vương Hưng và Lưu Hâm cùng hợp sức đỡ một kiếm này, nhưng kiếm vẫn như xuyên qua giữa bọn chúng. Kiếm của chúng bị chặt đứt thành vô số mảnh vụn, thân người bị bắn tung ra ngoài. Trên không trung lại rắc xuống một làn mưa máu khiến cho chiêu kiếm tăng thêm vài phần thê lương.
Các thống lĩnh của bốn vạn cấm quân vội chạy đến, nhưng bọn họ căn bản không cách gì đuổi kịp và vượt qua tốc độ của Lưu Chính, cũng như tuyệt nhiên không cách gì ngăn cản được Lưu Chính vượt qua khoảng không gian mà bọn họ đang phong tỏa.
“Uỳnh...” Đám mây dày đặc phóng xuống tia chớp đầu tiên, đó là một chùm ánh sáng.
Vương Mãng và Lưu Chính đã trao đổi một chiêu; hai vị Hoàng đế ở trong thế giới ngột ngạt mà điên cuồng này đã dẫn xuống một luồng sức mạnh ngoài không gian đầu tiên. Giữa hai người bùng lên một quầng sáng, hai bóng người nhanh chóng bắn tung ra.
Thân người Vương Mãng bị bắn lên đỉnh cung Kiến Chương, còn thân người Lưu Chính thì rơi vào đám thống lĩnh cấm quân đang tấn công đến. Một kiếm mang theo lửa điện và ánh chớp như xé gió tan mây lại tạo ra một chùm ánh sáng giữa đám người, hướng thẳng lên trời, nối tiếp với đám mây dày đặc, tựa như đem luồng sét mà Lưu Chính đã dẫn xuống vừa rồi trả lại cho ông Trời.
Không ai có thể chống nổi đòn tấn công của Lưu Chính. Đúng lúc các thống lĩnh bị đánh bật ra thì trời chợt đổ mưa ào ào, bỗng chốc như có thêm một màn sương mù khiến cả bầu trời có chút mông lung.
Lưu Chính không hề có ý tránh nước mưa mà để nước mưa đọng lại trên kiếm, thành những chuỗi hạt lấp lánh như ngọc trai, rồi đón gió chém ra, ánh sáng như trải khắp bầu trời.
Không gian như bị chém thành hai nửa, một nửa có Vương Mãng ở trên trời, một nửa có Lưu Chính ở dưới đất, ở giữa là kiếm. Kiếm của Lưu Chính.
Vương Mãng phóng lên rất cao, tựa như chim sơn ca bay lên trời. Một nửa chỗ mái nhà mà Vương Mãng đang đứng hầu như đã bị kiếm khí của Lưu Chính chém đứt rời, tòa cung điện không ngừng rung chuyển do mái bị đổ và bị kiếm khí công kích.
Khi Vương Mãng bay lên tới mức cao nhất trong không trung, hắn phát hiện Lưu Chính cũng đang ở đó như một âm hồn, lại giống như một tà thần từ trong đám mây dày đặc bay ra.
Sét một lần nữa xé tan bầu trời, phá vỡ đám mây, trở nên điên cuồng.
Hai vị Hoàng đế đương thời quyết đấu, những người yếu nhược không thể nào xen vào, số cấm quân kia lại bị sát khí và ý chí chiến đấu của hai người làm cho tổn thương, chỉ có thể hốt hoảng lùi xa mấy dặm.
Vương Mãng vui mừng, biết rằng Lưu Chính đã bị thương, nếu không, hắn căn bản không đủ tư cách để làm đối thủ chân chính của Lưu Chính. Không ai có thể hoàn toàn không bị tổn thương gì khi phải chống đỡ Thiên Địa thập nhị tà cùng hợp lực tấn công, Lưu Chính cũng không ngoại lệ. Thế nhưng Vương Mãng vẫn khổ sở như thường vì Lưu Chính ở trạng thái này vẫn dư sức giết được hắn, vấn đề chỉ là hắn có thể chịu đựng bao lâu thôi.
Các phó tướng của Võ Hoàng cũng phóng hết tốc độ đến cung Kiến Chương, lập tức bị các tướng đã trọng thương như Vương Hưng cản trở, thành một cuộc chiến khác.
Đúng lúc đó, thân hình Vương Mãng bị văng ra khỏi vùng sấm sét, như sao sa va vào đỉnh Lưu ly của cung Kiến Chương, rơi vào bên trong, một đám máu tươi phun ra trong không trung.
Lưu Chính không dừng bước, như sao băng bay xẹt qua bầu trời, đuổi theo Vương Mãng với tốc độ tối đa, biến mất trong cung Kiến Chương. Đỉnh đại điện như bị đá to bắn trúng, đổ sập lộ ra một khoảng trống lớn, từ bên trong có thể nhìn thấy bầu trời bao la.
Cung Kiến Chương vừa to vừa rộng như muốn nuốt cả sơn hà, đỉnh cung bị vỡ nối thẳng với bầu trời.
Vào khoảnh khắc Lưu Chính phóng vào trong cung Kiến Chương, đột nhiên ông cảm thấy một luồng tà khí đang điên cuồng bành trướng, như phá tan mặt đất mà ập tới, muốn tránh cũng không kịp.
“Uỳnh...” Một chấn động vô cùng dữ dội khiến toàn bộ mái của cung Kiến Chương văng đi, những mảnh vỡ bay đầy trời trong vòng mười mấy dặm dưới làn mưa, gió và sấm sét, nhảy múa trong không trung rồi rơi xuống.
Thân hình của Lưu Chính cũng bị bắn lên không.
Lưu Chính không ngờ cũng bị đánh lùi, đây quả là nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng vẫn có rất nhiều người không biết đầu đuôi nên không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trong khoảnh khắc đó, những người trong và ngoài cung đều cảm thấy có vô số luồng tà khí từ dưới đất dâng lên ở bốn phương tám hướng, bay về phía cung Kiến Chương. Cung Kiến Chương to lớn tựa như có một lực hút, không ngừng hấp thụ tà khí của trời đất.
Những luồng tà khí cuồn cuộn vô biên đó xuyên qua mỗi người, khiến họ cảm thấy rùng mình, vô cùng quái dị.
Trên bầu trời đột nhiên hiện ra một quầng khí màu tím lạ lùng, phân biệt rõ ràng với khoảng không màu máu bên trên cung Vị Ương. Chính giữa hai thế giới đỏ và tím ấy phảng phất như có một ánh hào quang chiếu ra thật ly kỳ và quỷ dị.
“Tà Đe!” Thân hình Lưu Chính đột nhiên hạ xuống, như một con diều giấy không còn gió, đứng trên bức tường đố nát của cung điện nghiêng nghiêng không gì che chắn, tạo thành một quang cảnh điêu tàn.
Đúng vậy, người phục sẵn trong cung Kiến Chương chính là cao thủ đệ nhất trong Tà môn được võ lâm thiên hạ công nhận, là người xếp sát ngay sau Lưu Chính, thiên hạ đệ nhị cao thủ: Tà Đế.
Tà Đế tấn công vô cùng bất ngờ, quả thật khiến Lưu Chính ứng phó không kịp.
Lưu Chính quét mắt nhìn toàn cảnh trong cung Kiến Chương, liền hiểu rõ cung Kiến Chương này vì mình mà xây nên. Trong cung thiết kế theo trận pháp cửu cung bát quái, nên Tà Đế có thể che giấu tà khí trong đó, làm cho Lưu Chính không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của lão. Hoặc đây cũng chính là nguyên nhân khiến Vương Mãng có thể mấy lần trốn thoát khỏi cảm quan truy sát của ông. Nếu Lưu Chính biết có Tà Đe trong cung thì đã không lơ là như thế; nhưng cung Kiến Chương này đánh lừa được cảm giác của Lưu Chính, nên ông mới bị trúng một chiêu bất ngờ.
“Võ Hoàng không ngờ sao?” Nét mặt của Tà Đế vẫn được che giấu dưới cái mặt nạ màu máu mà lão đeo như một chiêu bài. Toàn thân lão như được bao phủ bởi một ngọn lửa tà quái kỳ dị và không ngừng mở rộng ra.
Vương Mãng ngồi trên ngai vàng cực lớn, ho khẽ vài tiếng, hắn cũng đã bị thương dưới kiếm của Lưu Chính.
“Ngay cả ngươi cũng muốn hỗ trợ tên loạn thần tặc tử này đối địch với ta sao?” Lưu Chính hỏi ngược lại, trong giọng nói có phần phẫn nộ.
“Ta không muốn đối địch với Võ Hoàng, với tình bạn nhiều năm của chúng ta, lẽ ra ta nên đứng ngoài cuộc. Nhưng ta cần phải nói cho Võ Hoàng biết một việc, Vương Mãng chính là sư đệ của Tà Đế này, thế nên ta đành phải đến đây. Ta chỉ muốn hóa giải thù hận hai bên, hoàn toàn không muốn làm cho hai người đều bị thương!” Tà Đế thản nhiên nói.
Lưu Chính ngạc nhiên hỏi: “Vương Mãng là sư đệ của ngươi sao?”
“Không sai, trên đời này Tà môn chỉ còn hai sư huynh đệ ta, thế nên ta không muốn thấy y bị tiêu diệt trong tay Võ Hoàng. Ta hy vọng Võ Hoàng có thể nể giao tình nhiều năm của chúng ta mà tha cho y một con đường sống!”
“Nực cười! Ta thân là con cháu nhà Hán, không lẽ ngươi muốn ta mở to mắt nhìn giang sơn họ Lưu bị người ngoài đoạt mất? Dù chúng ta giao tình không bạc, nhưng so với quốc thù gia hận nếu Lưu Chính ta bỏ đi nguyên tắc, không phải sẽ khiến thiên hạ cười chê sao? Ta làm sao còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông?” Lưu Chính tức giận nói.
“Mọi việc nhân quả đều do trời định, nếu ý trời là vậy, làm trái ý trời đối với ngươi và ta đều không phải là chuyện tốt. Nếu khí số họ Lưu chưa tận, ắt sẽ có người chấn hưng, nhưng trước mắt họ Lưu ngoài Võ Hoàng ra, còn ai có thể khiến quần thần khâm phục và trăm họ ủng hộ? Nếu Võ Hoàng muốn đăng cơ làm Hoàng đế, Tà Đế ta sẽ không nói gì nữa, lập tức bảo sư đệ Vương Mãng trả lại ngôi vị cho họ Lưu. Nhưng nếu là cho người khác, Võ Hoàng chỉ còn cách giết ta trước!” Tà Đế cất lời vô cùng bình hòa.
Lưu Chính chợt ngẩn ra, đoạn bực tức nói: “Ngươi biết rõ là ta không thích chính sự, và cũng đã thề không bao giờ làm Hoàng đế!”
“Đó là chuyện của Võ Hoàng. Võ Hoàng đã khiến cho trăm họ thành Trường An rơi vào khổ nạn, việc chém giết mãi không ngừng chỉ khiến lòng dân nguội lạnh, tuyệt không có lợi cho thanh uy họ Lưu. Hơn nữa, hôm nay Võ Hoàng đang bị thương, nếu muốn đánh, kết quả chỉ có thể là cả hai cùng chết. Như vậy hy vọng cuối cùng của họ Lưu sẽ mất, Võ Hoàng nên suy nghĩ cho kỹ!” Tà Đế nói với giọng thành khẩn.
Chân mày của Lưu Chính khẽ nhếch lên, quả thật Tà Đế đã nói tường tận đáy lòng ông. Nếu như Tà Đế không xuất hiện, Lưu Chính có thể sẽ không để ý đến chuyện đó, khi không ai có thể ngăn cản ông giết Vương Mãng. Thế nhưng Tà Đế lại xuất hiện vào lúc lão tuyệt đối không nên xuất hiện, làm loạn kế hoạch của Lưu Chính.
Tà Đế là bạn của Lưu Chính, lại là bạn kết giao nhiều năm. Lưu Chính không lạ gì võ công của Tà Đế. Vì vậy, Lưu Chính biết rõ lúc này thực lực của Tà Đế so với ông chỉ hơn chứ không kém. Nếu như ông chưa từng giao chiến với Thiên Địa thập nhị tà, ông sẽ không sợ Tà Đế. Cho dù phải đến trên dưới năm trăm chiêu mới có thể thắng đối phương, ông vẫn còn sức lực để giết Vương Mãng, nhưng lúc này ông đã bị thương.
Thiên Tuyệt Tà Sát trận của Thiên Địa thập nhị tà mặc dù thiếu Quy Hồng Tích, sinh ra nhược điểm, nhưng vẫn có uy lực giết chóc vô cùng đáng sợ, tuyệt không thua gì sức mạnh của Tà Đế.
Tà Đế biết Lưu Chính bị thương, nên mới nói như vậy. Lưu Chính bị thương, Vương Mãng lẽ nào không biết? Chẳng qua y tuyệt nhiên không có bản lĩnh đàm phán điều kiện với Lưu Chính.
Vương Mãng nhìn Tà Đế, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở xuống. Hắn không muốn thả Lưu Chính đi. Nếu lần này Lưu Chính thoát đi rồi cũng sẽ quay lại lần thứ tám. Đến lúc đó ai có thể cản trở
Lưu Chính? Ai có thể giống như Thiên Địa thập nhị tà làm Lưu Chính bị thương? Thế nhưng Vương Mãng vẫn lựa chọn không nói. Hắn biết rõ, Tà Đế có chủ trương và đạo lý riêng của lão, mà lão lại càng không vì hắn mà thay đổi. Hơn nữa, Tà Đế cũng không bao giờ không quan tâm đến gã sư đệ là hắn, thế nên hắn cho rằng lên tiếng cũng bằng thừa.
Lưu Chính lạnh lùng cười một tiếng, đoạn nói: “Ánh mắt của Tà Đế thật sắc bén. Không sai, Lưu Chính ta đã bị thương, nhưng tuyệt không phải là hạng tham sống sợ chết. Nếu hôm nay ta chết trong tay ngươi, cũng không uổng kiếp này! Đừng nói lời thừa nữa, ra tay đi!”
Sắc mặt Tà Đế hơi thay đổi, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Võ Hoàng quả thật quyết định vậy sao?”
Lưu Chính tỏ vẻ khinh thường, cười nói: “Ta bảy lần vào Trường An, căn bản không hề nghĩ sẽ sống sót. Nếu không thể kết thúc chuyện này, ta sống còn ý nghĩa gì nữa? Tà Đế nói đúng, sự xuất hiện của ta đã đem lại kiếp nạn vô biên cho thành Trường An, nếu không kết thúc chuyện này kịp thời, bọn họ sẽ càng rơi vào kiếp nạn nghiêm trọng hơn! Ta không muốn mình còn cớ để đến Trường An lần thứ tám!”
“Võ Hoàng tâm ý đã quyết, vậy ra tay đi, không cần niệm tình ngày xưa của chúng ta, hươu chết về tay ai cứ để cho ông Trời quyết định.”
“Roẹt...” Tà Đế chưa dứt lời, chợt có tiếng sấm lớn nổi lên bên ngoài, một luồng điện xuyên giữa hai khoảng không đỏ và tím, đánh thẳng vào tâm bát quái trong cung Kiến Chương, phát ra một cột khí như khói như sương bay lên không trung. Mưa đã tạm dừng, nhưng ở chỗ luồng điện phóng ra lại xuất hiện một chùm hào quang kỳ lạ làm cho hai khoảng trời màu máu và màu tím phân tách, lộ ra một khoảng không tráng lệ nhưng kỳ dị, tựa như chùm hào quang đó cảm ứng được luồng khí trong cơ thể của Tà Đế và Lưu Chính nên mới chiếu xuống giữa hai người.
Tà Đế và Lưu Chính đều kinh ngạc, thiên tượng kỳ quái này khiến bọn họ giật mình.
“Tử Huy đế tinh!” Vương Mãng đột nhiên khẽ hô.
Tà Đe và Lưu Chính cùng ngẩng đầu nhìn trời. Trong luồng ánh sáng đó, bọn họ nhìn thấy mặt trời ảm đạm, còn có một mảnh trăng khuyết bàng bạc. Giữa mặt trời và mặt trăng là một ngôi sao sáng lấp lánh. Tại chân trời, chỗ mặt trăng và mặt trời cùng chiếu sáng, dường như ngôi sao này sáng thêm một phần.
“Tử Huy đế tinh!” Lưu Chính và Tà Đế đồng thời hô khẽ, vì cũng thấy ngôi sao kỳ lạ ở giữa mặt trời lúc hoàng hôn và vầng trăng bạc mới lên.
Luồng ánh sáng trên trời không phát ra từ những tinh tú đẹp đẽ ấy mà phát ra từ chân trời phía đông nam. Phía đó dường như có một vật chất kỳ lạ phát tán một luồng hào quang quái dị mông lung ra không gian.
Luồng hào quang đó chia đôi hai đám mây màu đỏ và màu tím, ánh sáng Lưu chuyển, quét qua chỗ có sao Tử Huy, sao Tử Huy cùng với mặt trời và mặt trăng lập tức biến mất. Ánh sáng quét qua, bầu trời một lần nữa ảm đạm. Mặt trời, vầng trăng bạc cùng với sao Tử Huy đều mất đi ánh sáng; bầu trời sâu thẳm bị che phủ bởi màu đen của màn đêm. Thế nhưng trên bầu trời phía đông nam lại xuất hiện một ngôi sao khác, tựa như sao Mai buổi sớm, chiếu sáng rực rỡ, lấp lánh như chứa đựng sinh cơ và linh khí vô hạn.
Khi mọi người vẫn còn bị chấn động mãnh liệt thì hai tầng mây màu đỏ và màu tím hợp lại, bầu trời trở nên tĩnh lặng vô cùng, mây đen trĩu xuống càng lúc càng thấp, không phân biệt được là đêm hay ngày.
“Ngôi sao lạ độc chiếm bầu trời, hoàng đế xuất hiện ở phía đông nam, thu lấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng và sao Tử Huy, tập hợp thiên, địa, nhân hoàn thành...” Tà Đế lẩm nhẩm một mình, bấm ngón tay tính toán, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thần sắc Lưu Chính chuyển biến mấy lần, trong mắt lại lóe lên một thoáng vui vẻ, song cũng xuất hiện một chút lo âu.
Vương Mãng cũng hơi ngẩn ra, thần sắc thay đổi, nhìn lại Lưu Chính thì thấy Lưu cũng đang nhìn mình, sát cơ lạnh lùng khiến hắn cóng cả tim gan. Hắn biết rõ, chủ tâm giết người của Lưu Chính vẫn không đổi.
Tà Đế cũng cảm thấy sát khí của Lưu Chính dâng cao, lập tức đưa mắt nhìn sang. Ba luồng ánh mắt giao nhau trong không trung.
Ba người đều khẽ giật mình, tựa như cùng bị đánh một đòn, khẽ hự lên một tiếng.
Trong cung Kiến Chương lập tức có gió nổi lên, hơi lạnh bốc dày đặc, hai khoảng không đỏ và tím cũng bắt đầu chuyển động, tựa như có dị vật ở giữa khiến nó dâng trào mãnh liệt.
“Bình...” Cánh cửa sắt cực lớn của cung Kiến Chương đột nhiên mở ra, trong ánh sáng mờ ảo, một bóng người đặc biệt cao đến mức mất cân đối đang đứng giữa khung cửa rộng lớn, ảm đạm và bí hiểm.
Trời đất cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng gió thổi kiếm rung; tiếng sấm càng trở nên kinh tâm động phách hơn bao giờ hết. Cung Kiến Chương chính là như vậy, cung điện cực lớn chỉ có ba người đứng thành ba góc, thế nên âm thanh khi cánh cửa sắt bị mở ra lại càng vang động.
Không ai nhìn về hướng cánh cửa lấy một lần, như thể chẳng đáng phải nhìn, hoặc là không cần phải nhìn, hoặc giả không ai dám di chuyến ánh mắt của mình.
Ba luồng ánh mắt dùng những phương thức kỳ dị xoắn xuýt vào nhau, lại dùng những phương thức kỳ dị phong tỏa tâm thần và tư tưởng của đối phương.
Bóng người đó không hề lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn ba người trong đại điện, nhẹ nhàng cất bước, từ trên bậc thềm từ từ bước xuống, như không hề biết trong đại điện đang đầy rẫy những thứ vô cùng quái dị.
Đúng vậy, trong cung Kiến Chương mỗi tấc không gian đều chứa đầy những lực lượng kỳ dị, quấn chặt vào nhau, xoay chuyển, bành trướng, xé nát không gian, tạo ra gió mạnh; những luồng sóng ngầm đó tựa như gió bão, đủ để phá tan một thân thể cường tráng.
Người đó không hề sợ, bước chân vẫn nhẹ nhàng như đang du sơn ngoạn thủy, chỉ thấy áo bào tung bay, tựa như cưỡi gió đạp mây, tiêu sái tự tại.
Trong điện, ba người hiển nhiên cảm ứng được có kẻ đang bước vào trong. Khi cửa mở ra, trường khí cơ thể của bọn họ đã cảm nhận được tư tưởng sâu thẳm trong lòng người đó, cảm thụ được một luồng sức sống ngoại lai cuồn cuộn mạnh mẽ. Bọn họ biết rõ người đang đến không có ý định thù địch, không có chút sát cơ nào.
Một người không có chút sát cơ lại có thể tiến vào một thế giới tràn đầy sát ý mà không hề hoảng sợ hay bất an.
Mỗi người đều cảm nhận được nội tâm thản nhiên và bình tĩnh của người đó, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng ôn hòa. Vì vậy không ai để ý đến một người hoàn toàn không có ý thù địch, nhưng người đó lại hướng về trung tâm, nơi ánh mắt ba người giao nhau, mà bước tới...
“Uỳnh...” Người đó khua chưởng như đao, chém thẳng lên trời, một luồng khí màu trắng sữa phóng thẳng lên chín tầng mây, tiến vào đám mây dày, rồi dẫn xuống một luồng sét mạnh mẽ đánh thẳng vào chỗ ánh mắt ba người giao nhau.
Trong khoảnh khắc đó trời đất như rung chuyển. Lưu Chính, Tà Đế và Vương Mãng đều chấn động, như từ một thế giới huyền diệu nào đó trở về với hiện thực.
‘Thiên Cơ Thần Toán...
“Đông Phương Vịnh!”
“Đông Phương huynh!”
Vương Mãng, Tà Đế và Lưu Chính đồng thời kinh hãi hô lớn, lúc đó bọn họ mới nhận ra diện mạo của người đã mở toang cánh cửa sắt lớn, ung dung bước vào.
Không ngờ có người có thể giải khai sự phong tỏa tâm thần, kiềm chế lẫn nhau của ba siêu cao thủ, khiến cả ba người đều kinh hãi. Nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Vịnh thì nỗi lo lắng trong lòng mọi người đều giảm đi.
Người đến chính là Đông Phương Vịnh, người kỳ lạ nhất trong võ lâm, có thể tính toán được hết thiên cơ, mà sự thần bí và truyền kỳ so với Hoàng đế Võ Lâm và Tà Đế còn hấp dẫn hơn.
Trên giang hồ không ai biết võ công của Thiên Cơ Thần Toán thế nào, nhưng ai cũng biết Thiên Cơ Thần Toán có toán pháp thần kỳ có thể tính được mọi thiên cơ, được truyền tụng là nhân vật thần thoại không gì không biết, không gì không hiểu, thông hiểu quá khứ, biết được tương lai.
Hoàng đế Võ lâm là thần thoại trong võ học, Đông Phương Vịnh là một thần thoại khác; cả hai đều nhận được sự tôn sùng và ủng hộ của mọi người trong võ lâm thiên hạ, bất luận là chính đạo hay tà đạo.
Số người biết được Thiên Cơ Thần Toán có võ công cực cao không nhiều, số người biết Thiên Cơ Thần Toán võ công cao tới mức nào lại càng ít.
Tà Đế là một người trong số đó, Lưu Chính cũng là một, Vương Mãng chỉ mới nghe nói nhưng lúc này hắn đã tin rồi.
Thiên Cơ Thần Toán vì sao lại đến chỗ này? Không ai biết. Nhưng chỉ cần Thiên Cơ Thần Toán Đông Phương Vịnh xuất hiện, tất sẽ có lý do, chí ít ông ấy cũng tự biết mình đang làm gì. Trên thế gian này không ai tỉnh táo hơn Thiên Cơ Thần Toán.
“Có tội, có tội rồi!” Thiên Cơ Thần Toán không hề chào hỏi mọi người, cũng không đáp lại lời của ba người, chỉ thở dài nói với vẻ tiếc nuối.
Lời của Đông Phương Vịnh khiến cả ba ngẩn ra, bọn họ không biết ông ấy đang nói gì, hoặc trong lời nói có ẩn ý gì; nhưng ba người đều không hành động, bọn họ không muốn vô lễ với Thiên Cơ Thần Toán. Chí ít Đông Phương Vịnh cũng là bạn tốt nhất của Lưu Chính, lại là nhân vật mà Tà Đế tôn trọng, cũng là người mà Vương Mãng cầu mong nhất.
“Đông Phương huynh vì sao lại hiện thân ở đây?” Lưu Chính ngạc nhiên hỏi.
Ông đã hỏi điều ai cũng muốn biết.
Đông Phương Vịnh thở dài một hơi, đoạn nói: “Ta đã đến muộn rồi! Đến muộn rồi... có lẽ, đây là ý trời!” Nói xong, ông ta đưa mắt nhìn về phía Lưu Chính, lãnh đạm hít một hơi, nói: “Đây không phải là đột nhiên đến, ta sớm đã phải tới đây rồi!”
Mọi người đều ngẩn ra, không biết những lời này của Đông Phương Vịnh có ý gì, nhưng không làm giảm đi địch ý của họ đối với đối phương. Họ chỉ thấy bất ngờ vì Đông Phương Vịnh xuất hiện. “Ta tin rằng ba vị đã nghe qua một truyền thuyết vô cùng cổ xưa!” Đông Phương Vịnh hít một hơi, nói.
“Một truyền thuyết?” Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu vì sao vào lúc này mà Đông Phương Vịnh còn rảnh rỗi nói chuyện truyền thuyết.
“Theo truyền thuyết, vào thời thượng cổ, khi Hoàng đế Hiên Viên đại chiến với Ma đế Xi Vưu, Ma đế Xi Vưu đã dẫn lực lượng trên trời, ở ngoài thế giới, gây ra đại họa cho chúng sinh, về sau Vũ thần[2[ trị thủy một trăm năm mới dứt được họa đó. Tương truyền khi Hoàng đế Hiên Viên giết chết Ma đế Xi Vưu, trời đã đổ mưa máu, mây máu che trời. Sau khi Hoàng đế Hiên Viên đem vong hồn Xi Vưu giam ở một kết giới trên trời, bên ngoài thế giới, thì mây máu mới tan đi. Đây chính là truyền thuyết Vũ thần trị thủy!” Nói đến đây, Đông Phương Vịnh lại thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời.
Lưu Chính, Tà Đế và Vương Mãng chấn động tâm thần mãnh liệt; bọn họ quả là có nghe qua truyền thuyết này, tuy nhiên cũng chỉ cho rằng đó là một truyền thuyết thần thoại mà thôi, chưa tin tưởng nó bao giờ. Thế nhưng những sự việc phát sinh hôm nay rất giống với truyền thuyết. Trời đổ mưa máu, mây máu đầy trời, những hiện tượng này như những lời nguyền kỳ quái khiến người ta hoảng sợ. Bọn người Lưu Chính cũng ngẩng đầu nhìn đám mây máu trên trời, im lặng không nói.
Đông Phương Vịnh hít vào một hơi, nói tiếp: “Vài ngày trước, ta đã cảm ứng được có hiện tượng ma khí từ trời ngoài thế giới, tiết ra. Theo điển pháp tương truyền của môn phái ta, ma hồn của Xi Vưu cứ cách hơn hai ngàn năm lại có khả năng tái sinh một lần; bởi vì hắn ở trên trời, bên ngoài thế giới, không ngừng ngưng tụ ma lực, chờ một ngày nào đó có thể phá kết giới mà trở lại nhân gian. Nếu quả thật để cho ma khí của hắn tiết ra ngoài, trăm họ trong thiên hạ sẽ lại một lần nữa rơi vào khổ nạn. Hôm nay xem ra ma khí từ trời, bên ngoài thế giới, đã xâm nhập vào thế giới của chúng ta, kiếp nạn e là khó tránh khỏi!”
“Không lẽ truyền thuyết đó là thật?” Lưu Chính cảm thấy hơi kinh hoảng, hỏi.
“Bất kỳ truyền thuyết nào đều không phải là không có nguyên nhân, mà truyền thuyết này đúng là sự thật. Việc này không những được ghi trong pháp điển của môn phái ta mà còn được tìm thấy trong pháp điển của Vô Ưu lâm. Vài ngày trước, ta đã tính ra được, nếu như Trường An có kiếp nạn lần thứ bảy, sẽ dẫn đến hiện tượng lạ phát sinh trên bầu trời, khuấy động lực lượng vô cùng thần bí trong đất trời, sẽ rất có khả năng tạo cơ hội cho ma khí từ trong kết giới xâm nhập vào thế giới. Đáng tiếc ta đã tới muộn mất rồi!” Đông Phương Vịnh thở dài than.
Vương Mãng và Tà Đế cũng ngẩn ra. Vương Mãng suy nghĩ rồi hỏi: “Phải chăng vì cơn mưa máu đó?”
“Có lẽ, cơn mưa máu này chứa ma khí nhiều vô hạn, gặm nhấm mỗi tấc đất của Trường An. Chưa đến hai mươi năm, nơi vốn đầy long khí này sẽ không còn chỗ cho rồng sinh sống nữa, mà sẽ trở thành chỗ của tai họa. Những ngày tháng mà ma khí từ trên trời ngoài thế giới xâm nhập, thiên hạ sẽ gặp nhiều tai họa, trăm họ cũng sẽ phải chịu khổ chịu nạn, còn các người chính là tội nhân!” Đông Phương Vịnh thống thiết nói.
Lưu Chính không nói gì, ông không hề tin tưởng những lời nói quỷ thần đó. Nhưng ông tin Đông Phương Vịnh, bởi vì ông hiểu rõ con người của Đông Phương Vịnh, lại càng biết rõ con người này không bao giờ khoác lác để dọa người khác.
Vương Mãng liếc nhìn Lưu Chính, có chút căm hận, nhưng hắn quan tâm đến vấn đề của Trường An hơn, nên không nhịn được, bèn hỏi: “Có cách nào cứu Trường An và thiên hạ không?”
“Có lẽ mọi việc đều là ý trời, thiên mệnh không thể cãi, không có biện pháp gì có thể thay đổi, trừ phi thánh chủ đời sau trưởng thành mới có thể thanh lọc hết ma khí trong thiên hạ. Ông Trời đã an bài mệnh vận thế nào, nếu hạng phàm phu tục tử như chúng ta muốn cưỡng cầu, chỉ chuốc lấy thiên kiếp mà thôi! Ta chỉ hy vọng mọi người không nên sai rồi lại sai, nếu để ma hồn trở lại nhân gian thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này. Vì trăm họ thiên hạ, ta hy vọng Võ Hoàng và Tà Đế có thể bỏ qua hiềm khích cá nhân, cùng nhau ứng phó với kiếp nạn tương lai thì mới đúng!” Đông Phương Vịnh nói.
“Không lẽ Đông Phương huynh cũng muốn ta đem cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà Hán hai tay dâng cho người khác sao?” Lưu Chính hỏi ngược lại.
“Chuyện nước chuyện nhà sớm đã do trời định, với sức lực của một người mà cản trở thiên mệnh, hậu quả sẽ ảnh hưởng đến cả trăm họ. Nếu như trời không muốn diệt nhà Hán, tự nhiên sẽ có cơ hội hưng thịnh trở lại. Nếu Võ Hoàng muốn nghịch thiên hành sự, sẽ chỉ có kết quả ngược lại mà thôi. Xin Võ Hoàng hãy xem thử trong ngoài thành Trường An, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, những việc này đều do Võ Hoàng một tay tạo ra. Không lẽ Võ Hoàng cho rằng mình làm đúng sao? Hàng vạn sinh mệnh đó không phải cỏ cây, Võ Hoàng cũng nên xét lại mình đi!” Đông Phương Vịnh chân thành than thở.
Vẻ mặt Lứu Chính có chút khó coi, mắt nhìn trời, tâm tư dường như đã rơi vào một thế giới khác; trên trời tựa như có vô số cô hồn trôi nổi. Sau khi bình tĩnh lại, ông mới cảm thấy mình đã giết người quá nhiều, nhiều đến mức bản thân mình cũng phải lạnh người. Nhưng trước đó ông bị thù hận chiếm hết tâm trí, chìm ngập trong sát cơ không thể tỉnh lại. Cho đến lúc này, những lời của Đông Phương Vịnh như tiếng chuông cảnh báo, làm cho Lưu Chính trở nên tỉnh táo, khiến cho ông nghĩ đến những chuyện khác ngoài việc chém giết.
Lưu Chính biết rõ mình đã hành sự quá cảm tính, cho dù giết được Vương Mãng, sẽ để ai đăng cơ đây? Trong lòng ông cho đến nay vẫn chưa chọn được người thích hợp. Nếu để trống ngôi vua thì không phải là hoạt kê lắm sao? Còn ông, căn bản không thích hợp để xưng đế. Cho dù có xem trọng lợi ích của giang sơn nhà Hán thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể không quan tâm gì đến trăm họ trong thiên hạ. Sâu tận đáy lòng mình, Lưu Chính cảm thấy rất thương xót cho trăm họ, cũng chính vì vậy mà ông không thích hợp với những thủ đoạn trên quan trường và chính trị. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông thân là Hoàng thúc mà lại ở trong giang hồ.
Đương nhiên điều khiến Lưu Chính suy tư không chỉ là những lời của Đông Phương Vịnh, mà còn vì thiên tượng kỳ dị khi ngôi sao lạ kia xuất hiện. Việc đó đã khiến cho sát tâm của ông có chỗ gửi gắm.
“Kiếp nạn của trăm họ, Đông Phương huynh, xin hãy chỉ điểm bến mê. Lưu Chính biết mình đã phạm sai lầm, nếu đúng là như vậy, Lưu Chính ta đành phải dừng tay!” Lưu Chính ngẩn người một lúc lâu mới thở dài một hơi, nói với vẻ chán nản.
“Kiếp nạn của muôn dân là do ý Trời định sẵn, chúng ta chỉ có thể tận tâm tận lực, cái gì đến sẽ đến, lúc nào ngừng sẽ ngừng, sai thì cũng đã sai rồi, đành nghe theo thiên mệnh thôi! Phía đông nam có sao lạ xuất hiện, đúng là ứng với thiên kiếp mà sinh ra, chỉ cần tìm được người này, tự nhiên có thể ngăn cản thiên kiếp.” Đông Phương Vịnh ung dung nói.
“Ngôi sao lạ đó?”
Ánh mắt Vương Mãng, Tà Đế và Lưu Chính đều sáng lên.
***
Lưu Chính đã bỏ đi, dẫn theo cả năm phó tướng, cũng đem theo cả nỗi sợ hãi chết chóc của cấm quân và các vị đại thần.
Vương Mãng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Lưu Chính lại vì những lời của Đông Phương Vịnh mà bỏ qua cho hắn, lại còn nói chỉ cần sau này hắn không hoang dâm vô đạo thì sẽ không vào Trường An nữa. Vấn đề này Vương Mãng có thể yên tâm, vì dù Lưu Chính là một kẻ địch cực kỳ đáng sợ, nhưng lời của ông nhất định có thể tin tưởng, huống chi ông lại là Hoàng đế Võ lâm, là võ lâm chí tôn.
Những đại thần còn sống sót sau tai kiếp đối với Thiên Cơ Thần Toán Đông Phương Vịnh lại càng cảm thấy thần bí khó dò. Tất cả cao thủ và đại quân của thành Trường An đều không ngăn cản được quyết tâm giết chết Vương Mãng của Lưu Chính, nhưng Đông Phương Vịnh lại có thể khuyên được Lưu Chính, sao không khiến người ta kinh ngạc và khó hiểu?
Tà Đế cũng thở phào một hơi, ngay sau khi Lưu Chính bỏ đi, Tà Đế bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
“sư huynh!” Vương Mãng kinh hãi kêu lên một tiếng.
Tà Đế xua xua tay, lẳng lặng ngồi vào giữa bát quái đồ, một lúc lâu sau mới từ từ thở dài, nói: “Không ngờ trên đời này ngoài Lưu Chính còn có người khiến ta bị thương! Xem ra ta phải bế quan
khổ luyện ‘Quán Thiên Chú Địa’ đại pháp rồi!”
“sư huynh muốn luyện Quán Thiên Chú Địa đại pháp?” Vương Mãng giật mình hỏi.
“Không sai, trừ cách đó ra, ta không nghĩ được cách nào khác có thể thắng võ học của Lưu Chính và Tần Minh!” Tà Đe hít sâu một hơi nói.
“Tần Minh thật sự trở nên đáng sợ vậy sao?” Vương Mãng có chút nghi hoặc hỏi.
“Hắn là người có võ công tiến bộ nhanh nhất trong số những người mà ta biết. Chỉ sợ hắn đã không còn ở dưới Võ Hoàng Lưu Chính nữa. Ta nghi ngờ võ công của hắn chính là ‘Bá Vương Quyết’ trong truyền thuyết!” Tà Đế hít một hơi nói.
Vương Mãng trầm mặc một lúc, bởi hắn rất mẫn cảm với danh tự này. Tất nhiên hắn biết Tần Minh, lại càng biết rõ năm xưa Tây sở Bá Vương Hạng Vũ đã nhờ vào loại võ học này mà trở thành vô địch. Nếu không phải Hàn Tín đã dùng hết mọi mưu kế, Hạng Vũ chỉ bằng võ học của mình cũng đã là thiên hạ vô địch rồi. Nếu như Tần Minh quả thực có được loại tuyệt học đó, hắn có thực lực đáng sợ như vậy cũng không có gì lạ.
“Thế nhưng Quán Thiên Chú Địa bất diệt đại pháp chưa có ai dám thử, đó chẳng qua chỉ là võ học do tổ sư của bản môn tưởng tượng ra mà thôi, sư huynh nắm chắc được sao?” Vương Mãng lo lắng hỏi.
“Nếu như bảo ta vĩnh viễn ở dưới người ta, ta còn mặt mũi nào ngồi vào vị trí môn chủ của Tà tông?” Tà Đế trầm giọng đáp.
“Lần này Lưu Chính và Tần Minh bí mật quyết đấu ở đỉnh Thái Sơn, chỉ cần chúng ta có thể nhân lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương mà trừ diệt luôn. Lúc đó còn ai có thể là đối thủ của sư huynh chứ?” Vương Mãng đảo mắt nói.
Tà Đế đưa mắt lườm Vương Mãng rồi thản nhiên cất giọng: “Ngươi tốt nhất không nên có ý tưởng đó, không ai có thể đồng thời đối phó với hai người bọn họ; nếu như khéo quá thành vụng, giang sơn của ngươi sẽ sụp đổ vĩnh viễn. Ta muốn thắng bọn họ bằng võ công chân chính.”
Trong lòng Vương Mãng chợt phát lạnh, nghĩ lại thì đúng như vậy. Chỉ một Lưu Chính mà đã khiến hắn mười tháng không hề được an tâm ngủ yên giấc, lại suýt chết ở cung Kiến Chương. Nếu như Đông Phương Vịnh không kịp thời xuất hiện, chỉ cần Tà Đế để lộ sơ hở, khiến cho Lưu Chính biết lão đang bị thương trong người, thì hôm nay đã là ngày chết của hắn. Nấu lại thêm một người võ công hơn Tà Đế, Vương Mãng căn bản không dám nghĩ hậu quả sẽ thế nào.
Vương Mãng chỉ đành gượng cười hỏi: “Vậy sư huynh chuẩn bị bế quan bao lâu?”
“Nhanh thì khoảng năm năm, chậm chỉ sợ mười năm, hai mươi năm cũng không chừng!” Tà Đế khẽ thở dài đáp. sự thật trong lòng lão cũng không nắm rõ chút nào. Dù Quán Thiên Chú Địa bất diệt đại pháp này chính là võ học tối cao của Tà tông, nhưng từ trước tới nay chưa có ai luyện thành. Đó cũng là thứ môn đồ của Tà tông không dám đụng đến, lão liệu có thể luyện thành không? Tà Đế cũng không biết chắc.
Trong lòng Vương Mãng cảm thấy có chút bất an. Hắn cũng hiểu đạo lý này, nhưng đó là sự thật không thể thay đổi.
Tà Đế nhìn Vương Mãng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi phải chăng muốn tìm ra ngôi sao đó ứng với ai?”
Mắt Vương Mãng sáng lên, gật đầu đáp: “Có lẽ người đó quả thật là ứng số kiếp mà sinh ra!”
“Ngươi muốn giết người này?” Tà Đế lại hỏi.
Vương Mãng ngẩn người, một lúc sau mới đáp: “Nếu người đó thật sự tồn tại, như vậy mạng hắn đã phạm vào sao Tử Huy, tương lai rất có khả năng sẽ gây nguy hại cho giang sơn của đệ, nên phải giết hắn thôi!”
Tà Đế thở dài không nói gì nữa. Lão biết rõ tính cách của Vương Mãng, tất nhiên cũng biết rõ ngôi sao lạ thực sự đã phạm vào mạng sao Tử Huy, ngay cả ánh sáng của nhật nguyệt cũng bị nó hấp thụ. Nếu người này thực sự xuất hiện, tất không phải người thường.
“sư huynh không muốn đệ giết người đó?” Vương Mãng nghi hoặc hỏi.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, người đó ứng số kiếp mà sinh ra, có thiên mệnh bảo hộ, tuyệt đối không dễ đối phó. Ngươi phải cẩn thận mới được. Chí ít có ba người ngươi không được chọc vào!”
“Lưu Chính, Tần Minh, còn ai nữa?” Vương Mãng ngạc nhiên hỏi.
“Đông Phương Vịnh. Người này ngươi tuyệt đối không được đụng đến. Lão ta có quan hệ cực kỳ mật thiết với Vô Ưu lâm, lại là bạn tốt nhất của Lưu Chính. Nếu ngươi đắc tội với lão, tức là đắc tội với Lưu Chính và Vô Ưu lâm!” Tà Đế nghiêm nghị nói.
Vương Mãng khẽ chau mày. Tà Đế đã nhìn ra tâm ý của hắn nên mới nhắc nhở. Hắn vốn muốn bắt Đông Phương Vịnh, buộc ông ấy phải tính toán ra lai lịch của ngôi sao lạ cho mình. Giờ nghe Tà Đế nói vậy, Vương Mãng đành bỏ đi ý định.
“Vài ngày sau ta sẽ đi đến đỉnh Thái Bạch, chưa xuất quan ta sẽ không đến tìm ngươi, ngươi hãy tự mình lo liệu lấy!” Tà Đe lạnh lùng nói.
“Đệ biết rồi, sư huynh yên tâm đi đi, đệ biết nên làm thế nào! Không có Đông Phương Vịnh, đệ cũng không lo lắng, còn có Cơ Mạc Nhiên và Tư Mã Kế mà. Hai người này đối với thiên văn tướng số cũng có nghiên cứu không kém gì Đông Phương Vịnh, đệ không tin mình không tìm được kẻ ứng kiếp mà sinh ra kia!” Vương Mãng tự tin nói.
Tà Đế không còn cách nào khác đành lắc đầu, lão biết không ai có thể thay đổi tư tưởng của Vương Mãng.
***
“Đông Phương huynh có biết ngôi sao lạ đó ở đâu không?” Lưu Chính từ từ hít vào một hơi, ngắm nhìn cảnh sắc hiu quạnh của mùa thu, khoan thai hỏi.
“Võ Hoàng không cần hỏi ta, ngươi ắt phải rõ hơn ta. Khí số họ Lưu chưa tận, tuy có kiếp nạn, nhưng long khí vẫn thuộc về nhà Hán, ngôi sao lạ xuất hiện ở đất Nam Dương!” Đông Phương Vịnh ung dung nhìn lên khoảng trời có chút quái dị ban nãy, lãnh đạm nói.
Thần sắc Lưu Chính thoáng một nét vui. Đúng vậy, ông quả là biết rõ chuyện này hơn cả Đông Phương Vịnh.
“Chỉ có điều, ta muốn nhắc nhở Võ Hoàng, ngôi sao lạ đột nhiên hiện ra, sao Tử Huy lu mờ, nhưng đế tinh vẫn phụ thuộc vào sao Tử Huy. Chỉ khi đế tinh vào một lúc đặc biệt nào đó chuyển sang ngôi sao lạ thì mới có thể khôi phục giang sơn nhà Hán, nếu không ứng vận sinh ra, cũng sẽ chịu tai kiếp diệt vong!” Đông Phương Vịnh lại nói.
“Vậy Đông Phương huynh nói nên làm thế nào?” Lưu Chính nghiêm trang hỏi.
“Ngôi sao lạ đó là sao mới, nên sinh cơ còn nhỏ, cho dù có thể được sao Tử Huy bảo hộ thì cũng là chuyện của mười mấy năm nữa. Thế nhưng lúc này do Võ Hoàng dẫn động ma khí của trời ngoài thế giới làm cho ngôi sao lạ tỏa sáng quá sớm, chỉ có thể mang đến kiếp nạn mà thôi. Ngoài ra, ngôi sao lạ lại thu hút ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và cả sao Tử Huy, nếu không khắc chế được thì sẽ chết trong vòng ba năm. Cũng như bắt một đứa trẻ phải cõng một vật mà đến khi trưởng thành mới cõng nổi, việc đó chẳng những không thể chứng tỏ sức lực của nó mà chỉ khiến nó bị tổn thương gân cốt.”
Ngừng một chút Đông Phương Vịnh lại nói tiếp: “Cách duy nhất để giải hạn là phải làm ẩn đi hào quang của nó trước khi nó có đủ năng lực để tiếp nhận tất cả, tuyệt không thể để người ta biết được mệnh cách của nó!”
“Ân đi hào quang của nó ư? Việc này nên làm thế nào?” Lưu Chính ngạc nhiên hỏi.
“Đe khí chất vô lại âm ám nhất thế gian che đi vẻ ngoài của nó, khiến cho ánh sáng của nó bị tục khí làm mờ đi!”
“Lấy khí chất vô lại làm nhạt đi khí chất Hoàng đế ư?” Lưu Chính lại ngạc nhiên hỏi.
“Đúng! Chỉ có cách để nó sống trong một chỗ đen tối nhất, thô tục nhất mới có thể ẩn đi hào quang của nó, giúp nó vượt qua kiếp nạn, an toàn trưởng thành! Nếu không, nhất định sẽ phải ứng chịu tai kiếp, dù sao Vương Mãng cũng không tha cho nó!” Đông Phương Vịnh hít một hơi đáp.
“Ta biết nên làm thế nào. Nếu ta giao nó cho Đông Phương huynh thì sao?” Lưu Chính hỏi.
Đông Phương Vịnh ung dung cười đáp: “Ta đã tiết lộ thiên cơ, không muốn nhúng tay vào chuyện trần tục nữa, sau chuyện hôm nay ta sẽ quy ẩn lánh đời để tránh thiên kiếp. Vì vậy e là phải để Võ Hoàng thất vọng rồi!”
Lưu Chính quả có chút thất vọng, nhưng tuyệt đối không cưỡng cầu Đông Phương Vịnh vì mình làm bất kỳ chuyện gì, vì đã hiểu rõ tính tình của Đông Phương Vịnh.
“Vậy ta không làm phiền Đông Phương huynh nữa.”
“Thủ hạ của Võ Hoàng có nhiều bậc kỳ tài, tin rằng bất cứ vị nào cũng có thể làm việc này cho ngài, đâu cần ta phải phí công?” Đông Phương Vịnh mỉm cười nói.
Lưu Chính cũng cười, quay đầu nhìn năm thủ hạ đang đứng nghiêm trang, rồi gọi:“Kế Chi!”
“Chủ nhân có gì căn dặn?” Một nho sinh trạc ba mươi chầm chậm bước ra, cung kính hỏi.
“Ngươi đem tín vật của ta nhanh chóng đến Thung Lăng gặp em ta Lưu Lương và cháu ta Lưu Dần!” Lưu Chính nói đến đó, đoạn lấy từ trong bọc ra một lệnh bài bằng ngọc màu tím, sáng lấp lánh trao cho nho sinh.
Nho sinh nhận lấy lệnh bài, thì bị Lưu Chính nắm lấy tay; lập tức y thấy có một cảm giác kỳ dị dâng lên óc, tựa như có vô số ý niệm và âm thanh chạy vào đầu mình. Trong chớp mắt y đã biết rõ mọi lời Lưu Chính muốn truyền đạt, kể cả mọi ý nghĩ trong đầu Lưu Chính. Đó là vì Lưu Chính trong lúc nắm tay y đã nối kết cảm giác và tinh thần của hai người với nhau.
“Đi đi, nếu có thể trở về sớm từ cuộc chiến ở Thái Sơn, ta sẽ tìm ngươi! Ta mong rằng ngươi không khiến ta thất vọng!” Lưu Chính thở dài một hơi.
“Xin chủ nhân yên tâm, Kế Chi nhất định không để chủ nhân thất vọng!” Nho sinh đó kiên quyết khẳng định.
Lưu Chính ung dung mỉm cười, hướng về phía khoảng trời vẫn kỳ dị như cũ đó, thở dài một tiếng, một lúc sau mới nhìn sang Đông Phương Vịnh, nói: “Ta hy vọng có ngày gặp lại Đông Phương huynh!”
Đông Phương Vịnh mỉm cười, cũng đưa mắt nhìn khoảng không quái dị đó, trên bình nguyên mênh mông, ông chậm rãi nói: “Thế sự vô thường, thiên mệnh khó cưỡng, nếu có duyên, tương lai nhất định sẽ có ngày gặp mặt!”
“Chỉ e đến lúc đó ta và huynh tóc đã bạc phơ!” Lưu Chính nói xong không khỏi cười cay đắng.
Đông Phương Vịnh cũng chua chát cười đáp lại.
Trong mắt Âm Phong Đạo có chút buồn bã, đứng trước y là hai nhân vật truyền kỳ nhất trong thiên hạ, tựa như hai cây phong cổ trên đỉnh núi hoang vu, trong gió thu vô cùng buồn tẻ như tăng thêm mấy phần thê lương.
***
Năm thứ mười bốn sau Công nguyên, Vương Mãng cải chế thất bại. Cuối thời Tây Hán các cuộc khởi nghĩa của nông dân vốn đã liên tiếp bùng nổ, sau khi Vương Mãng lên nắm quyền, quân khởi
nghĩa chỉ tăng không giảm.
Thiên Phượng nguyên niên (tức năm thứ mười bốn sau Công nguyên), vì Vương Mãng dùng binh, không kể đến khổ nạn của trăm họ khiến cho “ba mặt tạo phản”.
Năm sau, ở phương Bắc trăm họ bị nạn nên “nổi lên làm đạo tặc”.
Năm Thiên Phượng thứ tư (tức năm thứ mười bảy sau Công nguyên), Lã Đan khởi nghĩa ở Sơn Đông, từ đó, bốn phương không ngừng xuất hiện khởi nghĩa với quy mô lớn.
Cùng năm, lại có khởi nghĩa Qua Điền Nghĩa, khởi nghĩa Lục Lâm. Tháng tám, Vương Mãng đích thân đến Nam Giao trông coi việc kiến tạo Uy Đẩu. Cái gọi là Uy Đẩu chính là dùng đồng và các nguyên liệu khác đúc thành hình dạng giống sao Bắc Đẩu, Vương Mãng mong muốn dùng nó để áp chế các thế lực phản nghịch.
Năm đó, Phàn Sùng khởi nghĩa ở Lang Tà, đánh du kích ở nhiều nơi, khi tác chiến thì vẽ lông mày màu đỏ làm ký hiệu, sử gọi là “quân Xích My”.
Mùa xuân năm Thiên Phượng thứ sáu (tức năm thứ mười chín sau Công nguyên), Vương Mãng thấy nghĩa quân quá nhiều, lại mê tín tin các trò bói toán lừa bịp, hạ lệnh đổi niên hiệu, bố cáo thiên hạ, tuyên truyền là để ứng hợp với số mệnh, lại đổi Ninh Thủy tướng quân thành Canh Thủy tướng quân để thuận theo số mệnh.
Năm Địa Hoàng đầu tiên (tức năm thứ hai mươi sau Công nguyên), Vương Mãng thấy bốn phương “đạo tặc” quá đông; một mặt, để trấn áp đạo tặc, hắn đã khuếch đại biên chế quân sự, triều đình có tiền, hậu, tả, hữu Đại tư mã, các châu mục được xưng hiệu là Đại tướng quân, quận huyện trưởng là Thiên tướng quân, Tỳ tướng quân, Hiệu úy. Mặt khác lại muốn như các Hoàng đế khác, hy vọng cơ nghiệp do mình sáng tạo nên được Lưu truyền muôn đời, Vương Mãng hạ lệnh cho xây cửu miếu với kiến trúc hùng vĩ, dùng hết thợ giỏi trong thiên hạ, “công phí lên đến hàng trăm vạn, binh lính chết đến hàng vạn”.
Năm Địa Hoàng thứ hai (tức năm thứ hai mươi mốt sau Công nguyên), Vương Mãng trưng thu lương thảo, điều binh với số lượng lớn, muốn chinh phạt Hung Nô. Các quan quân trấn áp khởi nghĩa nông dân không có năng lực tác chiến, lại thỏa sức cướp đoạt, khiến dân chúng không được sống yên ôn.
Khắp Trung nguyên hoàn toàn rơi vào tình thế hỗn loạn...
***
Lầu Lục Phúc ở Uyển Thành cũng thuộc hạng nhất nhì, tuy không lộng lẫy bằng lầu Vạn Hưng, nhưng lại có món ăn ngon nhất Uyển Thành.
Hôm nay lầu Lục Phúc trông vô cùng bận rộn, là vì có một vị được xưng là Kinh tế Đại tổng quản trong triều đình, tên gọi Tính Vĩ, giá lâm Uyển Thành. Thế nên Lý Huy đã chọn lầu Lục Phúc làm nơi chiêu đãi một trong những vị Kinh tế đại thần được Vương Mãng sủng ái nhất này.
Đây chính là việc trọng đại của lầu Lục Phúc, những nhà buôn và phú thương của Uyển Thành đều sẽ vì chuyện này mà chiếu cố đến quán.
Ngô Hán ngồi trong quán của Thiết Ngũ uống trà,