Chương 33 NHỮNG TÊN CƯỚP THÀNH ROME
Sáng hôm sau, Franz thức giấc trước tiên và kéo chuông gọi. Ông chủ khách sạn đích thân vào gặp vị khách sộp, và không chờ được hỏi, ông đã thông báo có vẻ đắc thắng:
- Như tôi đã nói mà! Có trả gấp đôi cũng không sao kiếm được một cỗ xe ngựa trong ba ngày hội.
- Khỉ thật - Franz bực mình nói - Lại đúng ba ngày quan trọng nhất.
Albert vừa bước vào phòng cũng lên tiếng:
- Sao, không có xe à? Cái thành phố cổ kính này của ông thật là kỳ quặc.
Ông chủ khách sạn muốn bào chữa cho thủ đô tôn giáo của thế giới trước con mắt các vị khách nước ngoài, bèn nói:
- Dạ, thưa hai ông, tôi nói là chỉ không sao kiếm được ngựa xe trong ba ngày hội lớn, còn từ nay đến lúc đó thì tha hồ. Các ông nên hiểu cho, mỗi ngày có hàng vạn khách từ bốn phương trời đổ về đây.
Hai chàng thanh niên nhìn nhau sửng sốt. Albert nói châm biếm:
- Thế ông định để chúng tôi cuốc bộ trên các đường phố Rome như những anh mõ tòa ư? Tôi đã nói là chúng tôi đến đây để dự hội hóa trang. Mà đã dự hội thì phải có xe chứ, phải có, nhất thiết phải có!
- Thôi được - Franz nói - việc đó ta sẽ giải quyết sau. Bây giờ ông hãy thuê cho chúng tôi một cỗ xe để đi thăm Saint Peter’s và đến đấu trường Colosseum. Một giờ nữa yêu cầu phải có.
- Các ông đã phác họa cuộc hành trình đi thăm đấu trường đó chưa?
- Rồi - Franz ra vẻ thông thạo nói - Tôi sẽ bảo người đánh xe đi ra cửa ô Porta del Popolo, vòng qua đường thành rồi trở về qua cửa ô Porta San Giovanni.
- Thưa ông, lối đó không đi được đâu, nguy hiểm lắm.
- Sao vậy?
- Vì gã Luigi Vampa khét tiếng.
- Này ông chủ thân mến - Albert nói - Luigi Vampa chỉ nổi danh ở Rome các ông, chứ ở Paris có ai biết hắn là cái quái gì đâu.
- Các ông không biết đấy thôi, Vampa là một tướng cướp mà những tên cừ khôi như Decesaris và Gasparones cũng chỉ đáng xách dép!
- Tôi chả tin chút nào. Ông lấy gì làm bằng chứng nào?
- Thưa các ông, không ai biết rõ bằng tôi vì tôi biết Vampa từ thuở nhỏ và một hôm chính tôi lại rơi vào tay hắn. May sao hắn lại nhận ra tôi là chỗ quen biết cũ, hắn liền cho thả tôi ra. Tôi không mất tiền chuộc mà lại còn được tặng một cái đồng hồ bỏ túi sau khi hắn đã kể cho tôi nghe về hắn.
Francs liền kéo một chiếc ghế bành, ra hiệu cho ông chủ ngồi xuống, rồi bảo:
- Chuyện ra sao, ông kể chúng tôi nghe đi!
Ông chủ khách sạn nhìn Albert bằng cặp mắt khó tả rồi ngồi xuống ghế, bắt đầu kể:
- Hồi nhỏ, Luigi Vampa là một thằng bé chăn cừu. Mới năm tuổi, nó đã đi chăn cừu cho một vị bá tước ở Pampirana. Nó là một đứa trẻ có tính tình kỳ lạ. Một hôm, khi vừa tròn bảy tuổi, nó đến nhờ vị linh mục Palestrina dạy nó học. Thật là khó xử vì nó phải đi chăn cừu suốt ngày, còn ông linh mục thì bận đi làm lễ. Nhưng ông linh mục vốn là người hảo tâm nên cũng chiều nó. Ông bảo nó ngồi chờ ở vệ đường. Mỗi lúc ông đi làm lễ về qua, sẽ dạy nó học. Những bài học ngoài trời chỉ rất cô đọng, nó phải cố gắng tận dụng. Thằng bé vui vẻ tuân lời.
Ba tháng sau nữa nó lại biết viết. Ông linh mục nói chuyện đó với ông bá tước chủ của Vampa. Bá tước bảo nó đọc và viết cho ông xem rồi thưởng cho nó bằng cách tăng lương mỗi tháng hai đồng nữa. Với số tiền này nó mua sách để học thêm.
Một cô bé chăn cừu lên sáu tuổi, tên là Teresa, vốn là bạn chăn cừu của Vampa. Hàng ngày, hai đứa gặp nhau, chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Ngày tháng trôi qua, Vampa càng cần cù chịu khó bao nhiêu thì Teresa lại càng hồn nhiên, xinh đẹp thêm bấy nhiêu. Hai đồng bạc bá tước cho thêm Vampa, bây giờ được dùng để mua những đôi hoa tai, vòng cổ và trâm cài đầu cho cô bạn gái. Vampa mơ ước sẽ trở thành một vị chỉ huy chiến hạm hoặc phó tướng cầm quân. Còn Teresa muốn trở thành một vị phu nhân giàu có và nhiều quần áo đẹp.
༺༒༻
Hai đứa trẻ tiếp tục lớn lên. Hàng ngày chúng vẫn tha thẩn bên nhau. Chính nhờ sự giúp đỡ của người bạn trai đó mà Teresa đã trở thành một cô thôn nữ xinh đẹp và siêng năng nhất vùng.
Một hôm, chàng thanh niên chăn cừu nói với người quản lý điền trang của bá tước là anh ta thấy một con sói lảng vảng ở sườn núi Sabine. Người ta liền cấp cho Vampa một khẩu súng săn cũ và anh ta cũng chỉ mong có thế. Anh sửa lại súng, mua thêm đạn và hàng ngày tập bắn. Một buổi chiều, con sói vừa ló đầu ra, liền bị Vampa bắn chết tươi. Chỉ ít lâu sau Vampa đã nổi tiếng là tay thiện xạ nhất vùng.
Cặp thiếu niên tiếp tục lớn lên bên nhau, Vampa mười bảy tuổi và Teresa mười sáu. Nhưng cô cậu chưa hề nói với nhau một lời tình tự nào. Họ như hai cái cây bên cạnh nhau, cùng chung rễ dưới đất, cùng chung cành lá quấn lấy nhau trên cành, mùi hương quyện nhau trong không gian, và cùng chung một nguyện vọng: được luôn gặp nhau. Họ hiểu rằng thà chết còn hơn là phải xa nhau, dù chỉ một ngày.
Hồi đó, người ta bắt đầu nói đến một bọn cướp trên dãy núi Lepini, gần thành Rome. Tướng cướp trên núi đó tên là Cucumetto. Hắn đang bị các nhà chức trách truy nã. Hắn nổi tiếng về những hành động liều lĩnh và tàn bạo. Có chuyện kể về hắn như sau:
Một hôm, hắn bắt được một cô gái, con nhà địa chất Frosinone. Luật lệ của bọn cướp là người con gái trước hết sẽ thuộc về tên nào bắt được. Sau đó, lần lượt những đứa khác rút thăm cho đến khi hoặc chúng bỏ hoặc cô gái đó chết.
Cô gái con ông địa chất lại có một người yêu là đồng đảng của Cucumetto tên là Carlini. Trông thấy người yêu, cô gái mừng quá, giơ tay ra, cho là mình thoát nạn. Nhưng khi nhận ra người yêu, Carlini thay tim mình thắt lại vì hắn hiểu rõ luật lệ của bọn cướp. Tuy nhiên hắn cũng có hy vọng vì hắn là tay chân đắc lực của chủ tướng, đã phục vụ chủ tướng ba năm và đã có lần cứu được chủ tướng thoát chết từ tay cảnh binh. Hắn hy vọng chủ tướng sẽ chiếu cố hắn.
Carlini đến gặp chủ tướng, nói hết chuyện tình duyên của mình với cô gái Rita và đề nghị chiếu cố hắn mà không làm nhục cô gái. Bố cô ta lại giàu có, ắt sẽ trả một món tiền chuộc rất hậu. Tên Cucumetto có vẻ đồng ý và giao nhiệm vụ cho Carlini đến báo tin cho ông bố cô gái Rita mang tiền đến chuộc, hạn cuối cùng là chín giờ sáng hôm sau.
Carlini hớn hở ra đi. Một giờ sau, hắn quay lại thì thấy bọn cướp đang vui vẻ chè chén với nhau. Hắn tìm quanh quẩn không thấy Cucumetto và cô gái đâu. Hắn hỏi đồng bọn thì chúng rộ lên cười. Vừa lúc ấy, hắn nghe có tiếng phụ nữ thét lên. Thế là hắn đoán ra hết. Hắn lao người về phía có tiếng kêu. Đi được một trăm bước, hắn thấy sau một bụi rậm, Rita nằm chết ngất trong tay Cucumetto. Thấy Carlini tới, Cucumetto đứng lên, hai tay cầm hai khẩu súng ngắn. Hai tên cướp nhìn nhau một lúc, một đứa với nụ cười dâm ô trên môi, một đứa với cái trán tái ngắt của tử thần. Người ta tưởng sẽ xảy ra cuộc chiến dữ dội giữa hai đứa. Nhưng dần dần nét mặt Carlini giãn ra, bàn tay hắn đã để ở bao súng của hắn rơi thẳng xuống chân.
Rita nằm ngửa giữa hai đứa. Ánh trăng rọi chiếu cảnh tượng đó. Cucumetto lên tiếng trước:
- Thế nào, mày đã làm xong việc tao giao chưa?
- Thưa chủ tướng, xong rồi - Carlini đáp - Trước chín giờ sáng mai, cha cô Rita sẽ mang tiền đến chuộc.
- Tốt lắm. Trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ được qua một đêm thú vị. Con bé này kháu quá, mày tinh lắm Carlini ạ. Tao không ích kỷ đâu, rồi sẽ đến lượt từng đứa một rút thăm.
- Thế chủ tướng vẫn thực hiện luật lệ chung mà không chiếu cố đến tôi ư?
- Mày là cái thá gì mà tao phải chiếu cố. Nhưng thôi, cứ bình tĩnh, rồi cũng sẽ đến lượt mày. - Nói xong, Cucumetto bỏ về vừa đi vừa đề phòng Carlini bắn lén. Carlini khoanh hai tay lại đứng cạnh Rita.
Một lát sau, Carlini cũng quay về. Thấy hắn, Cucumetto liền tuyên bố:
- Rút thăm đi nào! Rút thăm đi nào!
Mọi người ngạc nhiên thấy Carlini cũng tham gia rút thăm, và ngạc nhiên hơn thấy hắn rút trượt thăm mà vẫn cứ bình tĩnh hơn ai hết, rót rượu uống một mình.
Tên cướp rút trúng thăm đã hớn hở bước đi. Một lát sau, người ta nghe thấy tiếng những bước chân nặng nề. Hắn đã quay về, tay ôm cô gái. Đầu cô ta ngả sang một bên, tóc xõa ra chấm đất. Hắn bế cô gái vào, đặt cô nằm xuống chân chủ tướng. Bấy giờ bọn chúng mới nhận ra cô gái đã bị một con dao găm cắm sâu vào vú bên trái. Tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Carlini: bao dao của hắn rỗng không.
- Úi chà - Tên chủ tướng nói - Bây giờ ta mới hiểu tại sao thằng Carlini còn nán lại ngoài đó một lúc.
Carlini liền đứng lên, tiến đến bên xác cô gái, tay để vào bao súng, hỏi:
- Thế nào? Còn kẻ nào tranh với ta cô gái này nữa không?
- Không - Tên chủ tướng nói - Nó là của mày đấy.
Thế là Carlini bế xác cô gái lên, đem ra ngoài rừng. Cucumetto bố trí canh phòng như thường lệ, rồi cả bọn cướp nằm ngủ, người chúng cuộn tròn trong những chiếc áo choàng bên cạnh đống lửa. Đến nửa đêm tên lính canh đánh thức bọn chúng dậy. Người cha của Rita bước vào và nói:
- Đây, ba trăm piastres đây, hãy cầm lấy và trả con gái cho tôi.
Nhưng tên cướp không cầm tiền, hắn ra hiệu cho ông già đi theo hắn. Một lát sau, hắn chỉ tay vào hai người có mặt dưới gốc cây, bảo:
- Đây, ông đòi con gái ông đi. Carlini sẽ cho ông biết sự thật.
Nói xong, hắn quay về với đồng bọn. Ông già tiến đến chỗ hai người, Carlini ngẩng mặt lên. Ông già thấy con gái mình nằm dưới đất, đầu gối vào đầu gối một người mà ông đã nhận ra là Carlini.
- Con đang đợi cha - Carlini nói.
- Thằng khốn nạn - ông già thét lên - Mày đã làm gì con tao?
Ông kinh hãi nhìn. Dưới ánh trăng, Rita xanh xao, bất động, máu me đầy người và một con dao cắm ở ngực.
- Cucumetto đã hiếp con gái ông - Carlini nói - Con yêu Rita. Con đã giết cô, vì sau tên khốn khiếp ấy, cô sẽ là vật tiêu khiển cho cả bọn. Nếu con có tội... thì đây, xin cha trả thù cho cô ấy đi.
Hắn rút con dao găm ở ngực cô gái, đứng lên đưa cho ông già, rồi phanh ngực ra.
- Con đã làm đúng, hôn ta đi con.
Hai người ôm lấy nhau khóc nức nở. Sau đó, ông già cùng Carlini đào đất chôn xác Rita. Khi hố đã đào xong, người cha ôm hôn xác chết trước, rồi đến Carlini sau. Rồi người cầm chân, người cầm vai đặt cô gái xuống hố. Sau khi lấp đất, ông già nói:
- Cám ơn con trai ta, bây giờ ta muốn được một mình.
Carlini tuân theo ý cha, quay trở về chỗ đồng bọn. Một giờ trước khi trời sáng, Cucumetto đánh thức bọn cướp dậy chuẩn bị đi. Carlini trở lại ngôi mộ để xem ông già ra sao. Hắn thấy ông đã thắt cổ tự tử ở một cành cây tỏa bóng xuống mộ con gái ông. Hắn thề trước xác chết và ngôi mộ là hắn sẽ báo thù cho cả hai. Nhưng hắn không giữ được lời thề, vì hai ngày sau, hắn đã bị Cucumetto hạ sát.
༺༒༻
Người ta còn kể về tên tướng cướp ghê gớm này hàng chục chuyện đại loại như vậy. Do đó, chỉ nghe thấy tên hắn, dân vung xung quanh đã thấy run sợ.
Những câu chuyện đó thường là đề tài bàn luận của cặp Teresa và Vampa. Cô thiếu nữ rất sợ, nhưng Vampa an ủi cô hãy tin vào anh và cây súng của anh.
Thời gian trôi đi, đôi bạn trẻ quyết định làm lễ thành hôn khi Vampa hai mươi và Teresa mười chín tuổi. Hai người đều mồ côi, họ chỉ cần xin phép chủ và ông chủ đã đồng ý.
Một hôm, hai anh chị đang bàn tán với nhau về tương lai thì bỗng có hai ba tiếng súng nổ, rồi một người từ trong rừng lao vọt ra, chạy lại chỗ đôi bạn trẻ ngồi chăn cừu, nói:
- Tôi đang bị lùng bắt, anh chị có chỗ nào giấu được tôi không?
Cặp thanh niên cũng đoán ngay được đó là một tên cướp, nhưng giữa những người nông dân và bọn cướp, thường không có mối ác cảm. Vampa không nói câu nào, chạy đến chỗ một viên đá, cậy ra để lộ một cửa hang bí mật, bảo tên cướp nấp vào đó rồi đậy viên đá lại. Vừa lúc đó, bốn cảnh binh phóng ngựa tới. Họ hỏi Vampa có nom thấy ai không, Vampa lắc đầu.
- Tiếc quá! - Một cảnh binh nói - Lần này lại để xổng mất thằng Cucumetto, nếu không bọn ta sẽ được lĩnh món tiền thưởng một nghìn đồng crowns. Hai anh chị mà chỉ cho tôi chỗ hắn nấp thì sẽ được chia năm trăm.
Cặp thanh niên đưa mắt nhìn nhau. Năm trăm đồng crowns bằng ba nghìn lire, và ba nghìn lire là cả một gia tài cho cặp mồ côi nghèo khổ sắp cưới nhau, Vampa liền đáp:
- Vâng, đáng tiếc thật! Nhưng chúng tôi chẳng thấy ai cả.
Sau khi bọn cảnh binh đã đi xa, Vampa đến lôi viên đá lên để Cucumetto đi ra. Ở trong hang hắn đã nghe thấy hết, hắn rút trong túi ra một bọc tiền vàng để tặng hai người. Nhưng Vampa kiêu hãnh quay mặt đi, còn Teresa vừa thấy, cặp mắt đã sáng lên. Cô nghĩ đến những đồ trang sức và quần áo đẹp mà túi tiền đó có thể mua được.
Cucumetto là con quỷ tinh đời, bắt gặp ánh mắt đó. Hắn thấy ngay ở Teresa một cô gái xứng đáng là thần Vệ Nữ. Hắn liền chuồn thẳng vào rừng, đôi lúc còn ngoái lại nhìn cô gái.
Ngày tháng trôi qua chẳng có tăm hơi gì của Cucumetto nữa. Một hôm, trong làng tổ chức một ngày hội khiêu vũ trá hình để mừng sinh nhật cô gái yêu của bá tước, chủ của Vampa, Teresa rất mong ngày hội đó để diện quần áo, chơi bời và nhảy múa. Vì Teresa xinh đẹp lại ăn mặc rất diện nên cô được mời vào vị trí danh dự. Cô hỏi ý kiến Vampa, anh con trai không có lý do gì để từ chối.
Đứng ở vòng ngoài, Vampa nhìn Teresa say sưa khiêu vũ trong tay một thanh niên quý tộc sang trọng, thỉnh thoảng hai người lại thì thầm vào tai nhau những điều thú vị làm cả hai cùng cười rúc rích. Cảnh tượng đó không thể không làm Vampa đau lòng. Đã đôi ba lần, trong lúc đang nhảy, Teresa đưa mắt nhìn anh, thấy anh đặt tay vào chuôi con dao găm. Nét mặt anh nhăn nhó và tái xanh, có lần cô thấy lưỡi dao đã rút ra nửa chừng.
Vampa đã ghen, sang bài nhảy tiếp theo, anh không thể chịu được nữa. Anh liền nhảy vào giữa đám khiêu vũ lôi tuột người yêu đi. Ra đến ngoài, Vampa hỏi cô gái:
- Teresa em, em nghĩ gì lúc em đang nhảy với người thanh niên ấy?
- Em nghĩ đến cái áo đẹp của cô con gái bá tước - Teresa đáp với tất cả thành thực của tâm hồn - Được nó em phải mất nửa đời em cũng vui lòng.
- Thế anh thanh niên cùng nhảy nói gì với em?
- Anh ấy nói nếu em muốn cái áo ấy, chỉ cần nói với anh ấy một câu là em sẽ có ngay.
- Hắn nói đúng đấy. Rồi em cũng sẽ có.
Teresa ngạc nhiên, ngẩng mặt lên toan hỏi thì thấy bộ mặt anh tối sầm lại rất dễ sợ làm cô không dám hỏi nữa.
Ngay đêm hôm đó nhà bá tước bị cháy, cháy ngay ở trong buồng cô gái yêu con bá tước. Bị lửa bao vây tứ phía, cô gái chạy ra không được, cô ra cửa sổ kêu cứu ầm ĩ. Bỗng nhiên một thanh niên nông dân nhảy qua đám lửa vào bế thốc cô gái lên. Bằng sức mạnh và sự khéo léo phi thường, anh đưa được cô gái, con ông bá tước, ra ngoài để cô nằm ngất trên bãi cỏ. Khi cô được người nhà cứu tỉnh, tìm đến vị cứu tinh thì không thấy đâu và cũng không biết là ai nữa. Ông bá tước vốn giàu có thấy con gái yêu thoát nạn ông mừng lắm và cho là một điều may mắn rồi, nên chẳng còn nghĩ đến của cải bị cháy những gì.
Hôm sau, vào giờ thường lệ, đôi bạn trẻ lại gặp nhau ở bìa rừng. Vampa đến trước, anh vui vẻ chạy lại đón Teresa. Anh có vẻ như quên hẳn câu chuyện ngày hôm qua. Anh nắm tay Teresa dẫn đến cửa hang. Anh dừng lại ở ngoài rồi nói với người yêu:
- Hôm qua em nói với anh, em sẽ đổi tất cả để lấy cái áo như cái áo của cô con gái ông chủ phải không?
- Vâng, nhưng em chắc là chỉ nói để làm vui lòng em thôi.
- Anh không bao giờ hứa suông với em. Em vào trong hang và mặc thử nó xem!
Nói xong anh cạy hòn đá ra: trong hang đã có hai ngọn nến thắp sáng soi tỏ một cái gương, một cái vòng ngọc, những trâm cài tóc bằng kim cương và một cái áo. Tất cả để trên một cái ghế. Cô gái kêu lên một tiếng, nhảy bổ vào. Vampa vội lấy hòn đá lấp cửa hang lại, vì anh vừa phát hiện thấy trên một ngọn đồi nhỏ trước mặt, có một kỵ sĩ đang đi tới, thỉnh thoảng lại dừng lại như lạc đường.
Nhìn thấy Vampa, người kỵ sĩ phóng ngựa đến. Vampa đã không nhầm, người đó muốn đi về Tivoli nhưng lại không biết đường. Vampa liền chỉ đường, nhưng cách đó chừng một phần tư dặm là một ngã ba rất khó phân biệt đường đi, nên ông khách nhờ Vampa đưa ông ta đi. Vampa vui vẻ nhận lời.
Mười phút sau, đến chỗ ngã ba, Vampa giơ tay chỉ vào một con đường bảo:
- Thưa ngài, con đường của ngài đây, ngài không còn sợ lạc nữa.
- Còn đây là phần thưởng của anh - Người khách nói và đưa ra mấy đồng bạc lẻ cho Vampa.
- Xin cám ơn, - Vampa rụt tay lại - Tôi chỉ đường chứ có bán đường cho ngài đâu!
Người khách như đã quen thuộc các kiểu khác nhau giữa sự giúp đỡ của người thành thị với người nông thôn, ông nói:
- Nếu anh từ chối tiền công thì ít ra anh cũng nhận một món quà chứ?
- À vâng, cái đó thì khác.
- Vậy anh hãy cầm lấy hai hòn ngọc này để tặng người yêu làm đôi hoa tai.
- Còn ngài, xin ngài cầm lấy con dao găm này, nó có một cái chuôi chạm trổ kỳ công.
- Tôi xin nhận, nhưng như vậy thì tôi mắc nợ anh mất vì con dao này đáng giá hơn hai viên ngọc kia.
- Đối với một người buôn thì có thể là như thế. Còn tôi, chính tay tôi chạm trổ nên nó, nó chỉ đáng giá một đồng.
- Tên anh là gì?
- Luigi Vampa, thế còn ngàì?
- Thủy thủ Sinbad.
Franz kêu lên một tiếng ngạc nhiên:
- Thủy thủ Sinbad!
- Vâng - ông chủ khách sạn nói - Đó là tên của người khách hỏi đường Vampa.
Franz không nài thêm. Cái tên thủy thủ Sinbad đã dấy lên trong tâm trí anh cả một chuỗi kỷ niệm hồi anh ở đảo Monte Cristo. Anh nói với ông chủ khách sạn:
- Xin ông tiếp tục nữa đi.
Vampa bỏ hai viên ngọc vào túi, lững thững đi về. Cách hang đá hai ba trăm bước, anh chợt nghe thấy hình như có tiếng kêu.
Anh dừng lại, lắng nghe xem tiếng kêu từ đâu tới. Một giây đồng hồ sau, anh lại nghe thấy tiếng kêu, lần này rõ là gọi tên anh. Tiếng kêu từ phía hang. Anh chồm lên như một con hươu, vừa chạy vừa nạp đạn vào súng. Chỉ một lát sau anh đã lên đến đỉnh ngọn đồi. Anh nom thấy một người đang vác Teresa chạy và sắp vào đến rừng. Anh đưa khẩu súng lên vai, một tiếng nổ, tên gian đứng sững lại, khuỵu hai đầu gối xuống, rồi lăn kềnh ra, kéo theo cả Teresa. Nhưng Teresa đứng dậy được ngay, còn tên gian đang giẫy chết dưới đất.
༺༒༻
Vampa lao đến, Teresa không việc gì. Tên gian chính là Cucumetto. Vampa nhìn hắn một lúc lâu không chút xúc động. Anh quay lại nhìn người yêu rồi nói:
- Ái chà! Em diện quá nhỉ, đến lượt anh cũng phải diện mới được.
Teresa đang mặc bộ quần áo của con gái ông chủ, trông như nàng công chúa. Một lát sau, Vampa từ trong rừng đi ra, cũng mặc quần áo như một ông hoàng. Anh đã lột quần áo của Cucumetto mặc vào. Vampa hỏi:
- Bây giờ em có bằng lòng theo anh không?
- Có chứ.
- Bất cứ ở đâu mà anh đến chứ?
- Dù là góc bể chân trời!
- Nếu vậy hãy nắm vào cánh tay của anh đây, và chúng ta phải đi ngay tức khắc.
Cô gái luồn tay mình vào tay người yêu, không cần hỏi đi đâu cả vì lúc này trông anh đẹp, kiêu hãnh và dũng mãnh như một thiên thần. Cả hai tiến sâu vào trong rừng. Đi mãi, đi mãi, cho đến một lúc, bỗng nhiên có một người nhảy xổ ra chĩa khẩu súng vào mặt Vampa quát:
- Tiến thêm một bước nữa, mi sẽ toi mạng.
Vampa đưa một cánh tay lên và nói một cách khinh bỉ.
- Thôi mày, chó sói có bao giờ thịt nhau đâu!
- Mi là ai? Muốn gì?
- Tao là Luigi Vampa muốn nói chuyện với các người hiện đang ở trong khu rừng Rocca Bianca.
- Được, đi theo tao. À, không, mày biết chỗ rồi thì đi trước đi!
Nửa giờ sau, họ đến Rocca Bianca. Rocca Bianca là đỉnh một ngọn núi, trước đây vốn là núi lửa. Họ gặp đến hai mươi tên cướp. Tên đưa đường đến nói với một tên có vẻ là phó tướng:
- Thằng thanh niên này muốn tìm ông đấy.
- Nó muốn gì?
Vampa tiến lên bảo:
- Tôi muốn nói rằng tôi đã chán ngấy cái nghề chăn cừu của tôi rồi.
- À ta đã hiểu - Tên phó tướng dò xét - Muốn xin nhập bọn ta chứ gì?
- Hoan nghênh hắn đi - Nhiều tên cướp đã biết tiếng Vampa, reo lên.
- Phải - Vampa nói - Nhưng tôi yêu cầu các anh một việc ngoài việc nhập bọn với các anh.
- Cứ nói đi - Bọn cướp đáp.
- Tôi muốn làm thủ lĩnh các anh.
Bọn cướp phá lên cười rồi hỏi.
- Mi đã có những thành tích gì mà đòi leo cao như vậy?
- Ta đã giết chết thủ lĩnh của các ngươi, ta đang mặc quần áo của hắn đây, và ta đã đốt nhà bá tước chủ đồn điền để tặng vợ chưa cưới của ta một cái áo cưới.
Một giờ sau, Luigi Vampa được suy tôn là thủ lĩnh thay Cucumetto.
༺༒༻
Nghe xong câu chuyện kể về Luigi Vampa, Franz hỏi Albert:
- Thế nào, cậu nghĩ thế nào về Vampa?
- Chỉ là câu chuyện thần thoại. Có thế thôi!
- Thần thoại hay không thì tôi không biết - ông chủ khách sạn nói - Tôi chỉ biết hiện nay Vampa là tên cướp can trường nhất ở ngoại thành Rome và bọn cảnh sát phải bó tay đấy.
- Albert - Francs hỏi - cậu vẫn còn ý định đi thăm đấu trường Colosseum đấy chứ?
- Sao lại không? Tôi nghe nói cảnh vật ở đấy đẹp như tranh vẽ.
- Thưa hai ông - Một người hầu phòng đi vào nói - Xe đã đỗ ở trước cửa khách sạn.
- Nào thì đi - Albert đứng dậy bảo Franz - Tôi tưởng cậu vẫn là con người can đảm kia đấy.
༺༒༻