Chương 1622 Vương Lệnh
Trong đội ngũ hơn ba nghìn người này còn có gần một nghìn Giới ChủĐa số tu vi của các võ giả ở đây đều là Thần Biến Cảnh, trong đó tu vi thấp nhất là Lưu Vũ bên cạnh La Chinh, ngoài ra còn có Thiên Lăng và một vị Đại Giới Chủ nữa…
Dĩ nhiên, tu vi cao nhất chính là người dẫn đầu, Thần Tiễn Thiên Tôn!
Bọn họ càng lúc càng đến gần, các trưởng lão của thánh địa Tử Vân này cũng bắt đầu thấy được rõ ràng, ánh mắt của đám người càng lúc càng kinh hãi.
Cho dù đối với cả Yêu Dạ tộc thì hơn một nghìn vị Giới Chủ tuyệt đối không phải là một thế lực nhỏ!
Mỗi một vị Giới Chủ đều có tư cách trở thành một Thánh chủ của một thánh địa thập phẩm nào đó. Ở trước mặt những người này, thánh địa Tử Vân bọn họ căn bản không đáng nhắc tới, thế nên trong lòng mọi người càng lo sợ bất an hơn.
“Vèo vèo vèo…”
Không lâu sau, ba nghìn người này cũng từ từ hạ xuống thánh địa Tử Vân.
Thánh chủ Lưu Sa của thánh địa Tử Vân bước lên trước vài bước, hành lễ với mọi người: “Tại hạ là Lưu Sa, Thánh chủ của thánh địa Tử Vân, các vị đồng tộc đến thăm, không kịp tiếp đón từ xa!”
Các trưởng lão phía sau Lưu Sa cũng tiến lên hành lễ. Còn những người trong tộc ở phía sau thì bắt đầu thầm thì nói nhỏ…
“Khí thế của những người này thật mạnh!”
“Nói thừa, các nàng đều là Giới Chủ!”
“Ông lão dẫn đầu kia có tu vi gì? Hình như là thủ lĩnh của bọn họ? Chẳng lẽ cũng là một Đại Giới Chủ?”
Những chiến sĩ Yêu Dạ tộc này đã hạ giọng, nhưng tai mắt của những người ở đây nhạy bén tới mức nào? Cho dù là tiếng côn trùng kêu ở ngoài mười dặm cũng nghe được rõ ràng ấy chứ. Lưu Sa nghe được những tiếng này, trên mặt cũng lộ ra vẻ lúng túng. Nàng quay đầu lại quát lớn: “Yên lặng!”
Bị Thánh chủ quát lớn như vậy, bọn họ liền im lặng, chỉ nghe được tiếng những bông tuyết màu tím lớn chừng bàn tay rơi xuống đất, phát ra những tiếng vang.
Lưu Sa quay đầu lại một lần nữa, nhìn về phía Thần Tiễn Thiên Tôn, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc…
Người của Yêu Dạ tộc đều rất quen thuộc với ba vị Vương. Cho dù là Huân, Dao, hay là Doanh thì chỉ trong nháy mắt xuất hiện người trong tộc sẽ nhận ra ngay. Bởi vì bọn họ đã sùng bái tín ngưỡng ba vị Vương từ nhỏ, nên đã vô cùng quen thuộc với vẻ ngoài và khí tức của Vương.
Nhưng Thiên Tôn thì khác. Rất nhiều Thiên Tôn bọn họ đều chỉ nghe đến tên mà thôi. Phần lớn người Yêu Dạ tộc cả đời cũng không thể có cơ hội được gặp mặt Thiên Tôn một lần.
Huống hồ sự chênh lệch giữa Thiên Tôn và Đại Giới Chủ không phải chỉ trên phương diện về tu vi mà là phần số trời…
Hơn nữa, Thần Tiễn Thiên Tôn đã ẩn náu nhiều năm như vậy, Lưu Sa không nhận ra cũng là bình thường. Cho nên lúc này Lưu Sa cho rằng Thần Tiễn Thiên Tôn là vị Đại Giới Chủ thứ ba.
Ngoài Thần Tiễn Thiên Tôn ra, ánh mắt của người Yêu Dạ tộc ở đây còn không ngừng lướt đến La Chinh. Bọn họ đang không hiểu làm sao lại có một Nhân tộc lẫn vào đây? Hiện tại, không phải Yêu Dạ tộc đang muốn đánh dẹp Nhân tộc sao? Chẳng lẽ người này là tù binh? Nhưng nhìn thần sắc này thì hình như lại không giống.
Thần Tiễn Thiên Tôn cũng không lãng phí thời gian, ông thản nhiên nhìn chằm chằm vào mọi người trước mặt, sau đó mở miệng nói: “Ta muốn mượn pho tượng vương giả của các ngươi”
Nghe vậy, nét mặt của Lưu Sa và các trưởng lão ở đây hơi thay đổi. Pho tượng vương giả là trung tâm của các khu vực tập trung người Yêu Dạ tộc, hơn nữa tất cả các pho tượng vương giả đều được liên kết với nhau. Nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì sẽ không được sử dụng pho tượng vương giả. Huống hồ thực lực của nhóm người này mạnh như thế, không biết bọn họ có mục đích gì?
Lưu sa không thể từ chối được, cho nên chỉ có thể hỏi rõ lai lịch của đối phương: “Xin hỏi các hạ là vị nào trong tộc ta? Thuộc phái nào trong sáu phái lớn?”
Với kiến thức của Lưu Sa, chỉ có sáu phái lớn mới có thể triệu tập được nhiều cường giả như vậy. Nhưng sáu phái lớn đều đang chinh chiến cùng hai vị Vương, tiến vào Đại Giới của Ma tộc, sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Thần Tiễn Thiên Tôn thản nhiên đáp lại: “Phái Thánh Thương”
“Phái Thánh Thương?” Lưu Sa hơi sững sờ. Mặc dù thực lực của nàng không mạnh, nhưng thân là Thánh chủ nên vẫn có thể nhận được một ít tin tức. Chẳng phải phái Thánh Thương đã sụp đổ rồi sao…
Ngay sau đó, Thần Tiễn Thiên Tôn nói thêm: “Mộng Thần Tiễn”
Phái Thánh Thương, Mộng Thần Tiễn…
“A…” Nét mặt và cả người Lưu Sa đều cứng lại.
Trên mặt không ít các trưởng lão ở đây cũng như gặp quỷ, còn một vài người thì vẻ mặt mông lung mờ mịt. Mộng Thần Tiễn ẩn náu đã lâu nên mấy vị trưởng lão kia tự nhiên lại quên mất rằng trong Yêu Dạ tộc còn có một Thiên Tôn có tên như vậy. Đến lúc người bên cạnh chọc vào eo, nhỏ giọng nhắc nhở: “Là Thiên Tôn đại nhân” thì ấy vị trưởng lão kia mới như tỉnh khỏi cơn mê.
“Thiên Tôn đại nhân!”
Lưu Sa bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, hành lễ với Mộng Thần Tiễn.
Đương nhiên các trưởng lão phía sau cũng học theo, quỳ xuống đất…
Trong Yêu Dạ tộc, không cần biết chức vị cao thấp thế nào, đối mặt với Thánh chủ chỉ cần hành lễ bình thường là được. Nhưng người có thể khiến bọn họ hành lễ lớn như vậy lại chỉ có ba vị Vương và các Thiên Tôn trong tộc!
Mộng Thần Tiễn gật đầu: “Đứng lên đi, dẫn chúng ta tới pho tượng vương giả!”
Lưu Sa bỗng đứng dậy, chắp tay với Mộng Thần Tiễn: “Mời Thiên Tôn đại nhân theo ta!”
Nói xong, Lưu Sa liền dẫn đường, La Chinh, Lưu Vũ và đám người Thiên Lăng theo sát phía sau. Ba nghìn người Yêu Dạ tộc kia cũng chậm rãi đi theo…
Trên con đường này, Lưu Sa cũng hết sức thấp thỏm.
Tuy biết trong tộc nói là bởi hai Vương tranh chấp với nhau nên Mộng Thần Tiễn mới ẩn náu nhiều năm như vậy. Nhưng dưới sự thống trị của Dao, Thần Tiễn Thiên Tôn lại được miêu tả là người phản bội. Lúc này Thần Tiễn Thiên Tôn bỗng xuất hiện, không biết là muốn như thế nào!
Nếu thánh địa Tử Vân nhỏ bé này của các nàng bị cuốn vào cuộc tranh đấu của nhân vật tầng đỉnh, sợ rằng kết quả sẽ khá khó coi.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại một lúc, ý nghĩ này bỗng tiêu tan. Dù kết quả có là gì thì cũng không phải là điều mà một thánh địa thánh địa bát phẩm của nàng có thể chi phối…
Chẳng mấy chốc, Lưu Sa đã dẫn đám Thần Tiễn Thiên Tôn lên trên cây thánh của thánh địa Tử Vân.
Cây thánh này rất giống với cái cây năm đó La Chinh nhìn thấy trên đại lục Hải Thần, nhưng cái cây lúc này to lớn hơn nhiều!
Trong đại sảnh rộng lớn, ba pho tượng vương giả khổng lồ lặng lẽ đứng sừng sừng ở bên trong. Ba pho tượng vương giả này có màu vàng kim hơi trong, như thể được chạm khắc từ một loại hổ phách quý giá nào đó. Trong Yêu Dạ tộc có hàng nghìn vạn pho tượng vương giả, vật liệu của các pho tượng đều khác nhau, nhưng nhìn chung đều là vật liệu tốt nhất mà các nàng có thể thu thập được.
Sau khi Lưu Sa dẫn đoàn người Mộng Thần Tiễn vào nơi này thì đứng sang một bên, không rời đi.
Ánh mắt của La Chinh chú ý tới pho tượng của Huân. Giờ phút này, pho tượng của Huân cũng không có gì khác thường. Lần này mài mòn châm phong linh hồn, linh hồn của Huân cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng ký ức lại bị xóa sạch toàn bộ. Đây mới là phiền phức lớn.
Dù sao linh hồn bị tổn thương, La Chinh còn có thể tìm phương pháp để bù đắp. Mượn phương pháp của Thiên Vị tộc thì chuyện này cũng không quá khó.
Nhưng mấy thứ như trí nhớ quá mơ hồ, quả thật không nghĩ ra cách gì để có thể tu bổ…
Thần Tiễn Thiên Tôn cũng thản nhiên nhìn chăm chú một hồi, sau đó lập tức quay đầu lại nói với La Chinh: “Chuẩn bị đi. Bước tiếp theo sẽ gây nên chấn động lớn trong Yêu Dạ tộc”
La Chinh khẽ gật đầu: “Ta đã chuẩn bị tốt”
Dù nhằm vào hành động của Yêu Dạ tộc hay quyết chiến với Thánh tộc thì cuối cùng vẫn sẽ đi tới bước này.
Những gì La Chinh phải làm chính là đối mặt đón đầu, thế nên giờ phút này lại không hề cảm thấy căng thẳng.
“Gây nên chấn động lớn? Thần Tiễn Thiên Tôn muốn làm gì…” Lưu Sa nghe được câu này, trong lòng cũng chấn động mạnh mẽ.
Ngay sau đó Thần Tiễn Thiên Tôn vươn tay về phía pho tượng vương giả của Huân, đưa tay phủ trên trán của pho tượng!
“Vù vù…”
Bỗng nhiên ở giữa pho tượng vương giả này, bắt đầu tỏa ra một luồng ánh sáng màu đỏ quỷ dị, giống như sống lại trong nháy mắt.
Mà cùng lúc đó…
Trong tất cả các thánh địa lớn nhỏ trong Yêu Dạ tộc, từ Thượng Giới đến Hạ Giới, tất cả các pho tượng của Sát Lục Vương đều bắt đầu rung động không thôi.
Vật liệu đơn sơ nhất của những pho tượng này cũng là điêu khắc từ nham thạch, hoặc vàng luyện, ngoài ra còn có thủy tinh, gỗ, tượng đồng… Chất liệu gì cũng có. Vào giờ phút này, tất cả đều dồn dập tỏa ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
Ngoại trừ pho tượng trong thánh địa, trong hai đội ngũ Doanh và Dao dẫn đầu cũng có người phụ trách mang những pho tượng vương giả này theo. Dù sao mỗi ngày cũng phải cầu nguyện với các pho tượng. Đây gần như là việc bắt buộc trong toàn bộ Yêu Dạ tộc. Những pho tượng vương giả này cũng có thay đổi!
“Nhờ ngươi vậy” Thần Tiễn thiên Tôn mở miệng nói.
La Chinh gật đầu, tiến lên hai bước, đối mặt với pho tượng vương giả này.
Hắn chuyển linh hồn của Huân ra khỏi tâm trí một lần nữa. Thân thể Huân vốn cuộn tròn nhanh chóng hợp nhất với pho tượng vương giả. Pho tượng vương giả của Huân lại tỏa ra ánh sáng mạnh hơn vài phần!
Sau khi làm xong những việc này, La Chinh cũng lùi ra hai bước, bây giờ lại đến lượt Thần Tiễn Thiên Tôn.
Giờ phút này, Thần Tiễn Thiên Tôn sẽ đại diện Huân, phát Vương Lệnh tối cao đến tất cả những người Yêu Dạ tộc. Muốn phát Vương Lệnh, chỉ ba vị Vương mới có tư cách.
Linh hồn của Huân có thể kích hoạt pho tượng vương giả, nhưng bản thân nàng không thể mở miệng tuyên bố. Còn La Chinh, bản thân là Nhân tộc nên không có tư cách. Mà người có tư cách, đồng thời đồng ý tuyên bố Vương Lệnh này cũng chỉ có Thần Tiễn Thiên Tôn là thích hợp nhất.