← Quay lại trang sách

Chương 1666 Tượng băng vỡ vụn

Với ngọn băng diễm màu xanh trong tay, La Chinh cứ thế đi đến thành Thiết Nguyệt, vừa đi vừa chém giếtBất cứ võ giả Thánh tộc nào có gan ra mặt ngăn cản hắn thì đều trúng phải một luồng băng diễm không thể cản nổi này.

Chỉ có một vài võ giả Thánh tộc sử dụng quy tắc hệ Hỏa mạnh mẽ thì mới có thể kháng cự được một khoảng thời gian ngắn. Dù sao Băng Phách Ma Diễm cũng là ý nghĩa sâu xa mà thánh nhân lĩnh ngộ được, và cũng là tuyệt học đã làm nên tên tuổi của Cưu Thánh, sao các Giới Chủ Thánh tộc kia có thể đỡ được?

Một võ giả Thánh tộc dùng quy tắc hệ Hỏa để phóng ra một ngọn lửa màu vàng kim, nhưng cũng chỉ có thể cầm cự được một lúc. Chân hỏa trong cơ thể gã đã bị Băng Phách Ma Diễm nuốt chửng. Sau khi thế giới trong cơ thể ở đan điền bị đóng băng toàn diện thì gã cũng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào La Chinh ở trước mặt mà thôi.

Động tác của La Chinh chậm lại, thản nhiên liếc nhìn võ giả Thánh tộc kia. Dưới cái nhìn đầy chăm chú của hắn, võ giả kia dần bị Băng Phách Ma Diễm chôn vùi, nhanh chóng biến thành một bức tượng băng hình người, khí tức dần lặng lẽ tan biến.

Ngay sau đó, ngón tay của La Chinh chợt gõ nhẹ vào bức tượng bằng băng. Toàn thân võ giả Thánh tộc kia lập tức xuất hiện vô số vết nứt rồi vỡ thành một đống vụn băng rơi khắp nơi trên mặt đất.

“Tên nhóc Nhân tộc to gan!”

“Vậy mà hắn lại dám ra tay trong thành Thiết Nguyệt!”

“Giết hắn!”

Cuối cùng hành động của La Chinh cũng đã thu hút sự chú ý của một nửa số võ giả Thánh tộc trong thành Thiết Nguyệt này. Từng võ giả Thánh tộc bay vọt về phía đường đi, bao vây thành từng lớp quanh người La Chinh.

“Là La Chinh!”

“La Chinh đến thành Thiết Nguyệt rồi!”

“Bây giờ hắn mạnh lắm. Mấy năm trước chẳng qua mới chỉ là Thần Hải Cảnh, vậy mà bây giờ vừa ra tay hắn đã có thể đánh chết Giới Chủ đấy!”

Có một đám võ giả Nhân tộc và các chủng tộc khác cũng đã nhận ra La Chinh. Một vài Giới Chủ chứng kiến thực lực của La Chinh bây giờ thì trong lòng cũng rất xúc động. Trước kia, lúc La Chinh ở chiến trường mộng ảo, hắn vẫn chỉ là một võ giả Thần Hải Cảnh, còn họ đã sớm bước vào Giới Chủ Cảnh từ hàng trăm, hàng nghìn năm trước. Nhưng chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, La Chinh đã trở nên đáng sợ như thế này đây!

Có khoảng hơn bảy, tám mươi võ giả Thánh tộc đang bao vây trước mặt La Chinh, hơn nữa những người này đều có tu vi Giới Chủ. Nhưng khi họ thấy những võ giả Thánh tộc biến thành tượng băng sau lưng hắn thì nhất thời lại không dám xông lên nữa.

Sau khi nghe thấy cái tên “La Chinh”, lòng họ lại càng hoảng loạn hơn.

Dù sao hắn cũng được biết đến là Đạo Tử đứng đầu vũ trụ Đại Diễn. Có thể thực lực của hắn không bằng Ma Ha, nhưng có lẽ lại quá mạnh so với những Giới Chủ bình thường!

Vẻ mặt La Chinh vẫn rất bình thản khi đối mặt với những võ giả Thánh tộc kia. Tay phải của hắn hơi đưa lên, ngọn Băng Phách Ma Diễm vốn chỉ lớn bằng nắm tay bỗng hơi nảy lên. Một ngọn lửa màu xanh băng vọt thẳng về phía chân trời, khiến nhiệt độ khắp thành Thiết Nguyệt đều lập tức giảm mạnh!

Còn những võ giả Thánh tộc thì đồng loạt lùi về sau một bước…

“Hóa ra… võ giả Thánh tộc cũng sợ chết như vậy” La Chinh thản nhiên nói.

Nghe vậy, những võ giả kia bèn không vui. Một võ giả Thánh tộc có dáng vẻ cao lớn trong đó bước ra rồi cố chấp nói: “La Chinh, nếu ngươi muốn khiêu chiến thì chúng ta cứ lên núi, ta muốn một mình khiêu chiến với ngươi. Thế nào?”

La Chinh đưa mắt bình thản nhìn lướt qua võ giả kia. Với tính cách của hắn bây giờ, hắn vốn không muốn nói chuyện quy tắc với võ giả Thánh tộc!

“Khiêu chiến thì được” La Chinh hơi cười: “Nhưng đó là một mình ta, khiêu chiến tất cả các ngươi…”

Ngay khi La Chinh nói xong, đôi mắt hắn phóng ra ánh sáng vàng rực. Con dấu Đế Hồn trong Hoàng Kim Chiến Hồn của hắn tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ độc nhất. Luồng khí thế này không phù hợp với tính cách của La Chinh, nhưng khi giải phóng ra thì nó vẫn đủ để tạo cho các võ giả Giới Chủ Cảnh một áp lực cực lớn, không khác thuật Đại Thống Trị của Ma Ha là mấy!

Khi khí thế oai hùng này tỏa ra, các võ giả Thánh tộc chợt thấy linh hồn của mình phải chịu một áp lực mạnh mẽ. Một vài võ giả có lực linh hồn yếu thì cảm thấy đầu đau như búa bổ, thậm chí hai mắt còn tối sầm lại, không thể nhìn thấy gì!

Cùng lúc đó, bóng dáng La Chinh chợt biến mất. Hắn tóm lấy ngọn Băng Phách Ma Diễm rồi vọt nhanh về phía những võ giả Thánh tộc kia!

“Vù!”

Hắn không hề dừng lại cạnh những võ giả Thánh tộc kia, trong khoảnh khắc tới gần họ, hắn đã nhẹ nhàng thả Băng Phách Ma Diễm lên người họ rồi. Một đốm lửa rơi xuống người những võ giả kia, sau đó Băng Phách Ma Diễm đột nhiên bốc cháy dữ dội!

Tất cả chỉ diễn ra trong vài nhịp thở…

Gần như mọi võ giả Thánh tộc ở đây đều trúng phải Băng Phách Ma Diễm, chỉ vài ba võ giả cực kỳ nhạy bén và có lực linh hồn khá mạnh thì còn có thể cắn răng, sử dụng thuật dịch chuyển không gian rồi bỏ chạy mất dạng.

“Vù vù vù…”

Băng Phách Ma Diễm màu xanh băng chậm rãi lan rộng trên người những võ giả kia, tỏa ra ánh sáng vô cùng đẹp đẽ.

Nhiệt độ trong thành Thiết Nguyệt lại tiếp tục giảm mạnh…

Vốn dĩ Quỳ Thủy giới quanh năm đều như mùa xuân, nhưng lúc này thành Thiết Nguyệt lại như rơi vào một không gian vô cùng lạnh giá. Bây giờ, những võ giả cấp thấp trong thành Thiết Nguyệt và người thường đều lạnh run bần bật.

Ngay cả những Giới Chủ Nhân tộc ở sau lưng La Chinh lúc này cũng đều há hốc mồm, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Vừa nãy, khi các Giới Chủ Thánh tộc bao vây, tấn công La Chinh, bọn họ cũng định ra giúp một tay. Nhưng không ngờ chỉ mới một chiêu trong vài nhịp thở ngắn ngủi mà các võ giả Thánh tộc đã biến thành những bức tượng băng.

“Đây… Có khi sức mạnh của tên này đã vượt ngoài sức tưởng tượng rồi!”

“Thật sự quá mạnh. Đây là thực lực của Thiên Tôn luôn rồi. Nhưng hắn làm gì có số trời?”

“Ngươi ngốc à? La Chinh là Đạo Tử, nếu hắn đã lĩnh ngộ thần đạo đến mức sâu nhất thì còn mạnh hơn số trời nhiều!”

“Ha ha ha, tên Ma Ha kia không định cụp đuôi chạy trốn chứ?”

Sau khi khiếp sợ thì chính là niềm vui sướng tột độ. Những võ giả có gan bước vào Quỳ Thủy giới để khiêu chiến với Thánh tộc đều có lòng gan dạ thấy chết không sờn. Họ không sợ chết, họ chỉ sợ phải chết trong uất ức và yếu đuối. Bị Thánh tộc áp bức lâu như vậy, cuối cùng bọn họ cũng có thể giải phóng cảm xúc, vì La Chinh đã cho họ thấy được hy vọng!

Sau khi biến những võ giả Thánh tộc kia thành từng bức tượng băng, La Chinh chợt giẫm chân xuống. Một luồng sức mạnh cực lớn truyền ra, khiến cả thành Thiết Nguyệt đều rung chuyển dữ dội như có một ngọn núi lớn đập xuống thành vậy!

Lần rung động này lan ra như những con sóng lớn, chạm đến những bức tượng băng. Trên người những Giới Chủ Thánh tộc bị đóng băng liền xuất hiện vô số vết nứt, sau đó đổ sụp chỉ trong chớp mắt, hóa thành một đống vụn băng…

Lúc này La Chinh mới nhẹ hít sâu một hơi rồi hỏi thăm một võ giả Nhân tộc ở đây: “Thi thể của Hiên Viên Thần Phong đang nằm ở đâu?”

Võ giả Nhân tộc kia nghe La Chinh hỏi thì cố kiềm chế sự phấn khích trong lòng rồi chỉ về phía một ngọn đồi lớn bên cạnh thành Thiết Nguyệt: “Ở đó! Tuy nhiên… chắc thi thể của hắn đã bị những con sói kia cấu xé gần hết rồi!”

Chân mày La Chinh chợt nhíu lại, hắn đạp mũi chân. Trong chớp mắt, hắn đã chạy ra khỏi thành Thiết Nguyệt, dừng lại trên đỉnh ngọn đồi kia. Tầm mắt hắn hơi ngưng lại, quả nhiên hắn phát hiện có bốn con sói bạc ở bên sườn đồi!

Như người kia nói, thi thể của Hiên Viên Thần Phong đã bị mấy con sói bạc đó gặm nhấm đến mức gần như chẳng còn gì!

Thấy vậy, đôi mắt hắn hiện lên vẻ phẫn nộ!

Ban đầu, Hiên Viên Thần Phong là kẻ địch của hắn, nhưng đó là vì hắn và Hiên Viên Thần Phong đang phải cạnh tranh với nhau. Tuy tính cách của Hiên Viên Thần Phong không tốt đẹp gì mấy, nhưng dù sao cũng được coi là chiến hữu của La Chinh.

Lúc này, khi thấy thi thể của Hiên Viên Thần Phong lại phải làm mồi cho những con súc sinh kia thì khó kìm nén được nỗi giận trong lòng!

La Chinh đang đứng trên trời cao, bất chợt hắn biến thành một ngôi sao băng rồi lao thẳng về phía những con sói bạc Thánh Nguyệt kia!

Dù sao những con sói bạc Thánh Nguyệt này cũng là thần thú siêu cấp. Tuy chúng không phải thần thú siêu cấp đã trưởng thành, nhưng thực lực cũng không yếu. Ngay khi La Chinh xuất hiện trên bầu trời thì chúng đã phát hiện ra. Chúng phủ phục cả thân thể, đầu lại càng hạ sát mặt đất, từng đôi mắt sói nhìn chằm chằm vào La Chinh…

“Grào!”

Cứ như đã bàn bạc kỹ càng với nhau, không đợi La Chinh đến gần thì mấy con sói bạc Thánh Nguyệt này đã phóng lên từ các hướng khác nhau, cắn vào cổ, cánh tay và phần chân của hắn.

Hàm răng của những con sói bạc Thánh Nguyệt này lóe ra ánh sáng như kim loại, răng chúng rất sắc nhọn, có thể cắn đứt cả thần khí. Chỉ cần chiến đấu theo bản năng thôi thì những Giới Chủ bình thường cũng đã chẳng phải đối thủ của chúng!

Chúng cho rằng, nếu kết hợp với nhau thì có thể xé xác võ giả Nhân tộc này!

Trí tuệ của sói bạc Thánh Nguyệt cũng không thua kém loài người bao nhiêu, nhưng chúng vẫn quá coi thường thực lực của La Chinh.

“Keng keng keng keng…”

Vài tiếng giòn vang truyền đến, La Chinh để mặc cho những con sói bạc Thánh Nguyệt này cắn vào người mình. Nhưng những chiếc răng sắc nhọn đó lại không thể cắn nổi thân thể La Chinh. Thậm chí còn có một con sói bạc Thánh Nguyệt trong số đó còn bị gãy mất hai cái răng nanh.