← Quay lại trang sách

Chương 1938 Chênh lệch

Lúc La Chinh điều khiển bốn thanh kiếm lớn tấn công về phía Mục Huyết Dung thì cuối cùng hắn cũng lên tiếngHắn lạnh giọng quát: “Cơ hội hay là thăm dò, còn không phải là do một mình ngươi nói sao? Ai chẳng biết Mục Huyết Dung nhà ngươi không biết đúng sai? Ngày đó ta đánh bại muội muội ngươi ở đấu trường của các vị thần, nên tất nhiên là ngươi muốn ra mặt thay nàng ta rồi. Hôm nay ngươi muốn giết ta, ngoài việc liều mạng với ngươi ra thì ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

Đây là thời khắc nguy hiểm nhất kể từ khi La Chinh bước vào Thần Vực!

Lúc đó, vô số suy nghĩ lướt qua đầu hắn, cuối cùng chỉ có thể chọn phương án này.

Nếu hắn chống lại thì thực sự sẽ gây ra nghi ngờ, còn nếu hắn tranh luận với Mục Huyết Dung thì kết quả vẫn không khá hơn, vì nàng ta vẫn sẽ ra tay.

Nhưng nếu vừa phản kháng vừa tranh luận, nó lại có thể làm rối thế trận!

“Muội muội ta?” Mục Huyết Dung ngớ người, hoàn toàn không hiểu La Chinh đang nói cái quái gì. Sao tự nhiên lại liên quan đến Mục Ngưng vậy?

“Ngày ấy ta đánh bại Mục Ngưng rồi hạ nhục nàng ta, sao loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như ngươi lại có thể bỏ qua cho ta được?” La Chinh tiếp tục nói.

Bây giờ, La Chinh chính là điển hình của kẻ ngậm máu phun người, nhưng hắn càng làm vậy thì lại càng có sức thuyết phục…

Tính cách tệ hại của Mục Huyết Dung khá nổi tiếng trên đảo nổi, có thể nói là lòng dạ hẹp hòi cũng không quá. Nhưng tính cách này của nàng chẳng hề liên quan gì đến chuyện của La Chinh. Tuy nhiên, khi hắn nói ra trong tình huống này thì thực sự giống như hơi có lý.

Quan trọng hơn là hắn đã đánh với Mục Huyết Dung…

Tất cả mọi người ở đây không có quá nhiều thời gian suy ngẫm, nên họ gần như đứng về phía La Chinh theo bản năng.

Nếu nghĩ thật kỹ thì sẽ thấy La Chinh đang nói nhảm, nhưng lúc này chẳng ai kịp ngẫm nghĩ gì. Đa số họ đều cho rằng Mục Huyết Dung vội vàng đi giết hắn thì nhất định có nguyên do.

Mục Ngưng cũng không hiểu đầu đuôi. Tuy nàng đúng là còn bận tâm việc bị La Chinh đánh bại, nhưng nàng cũng giống như tỷ tỷ Mục Huyết Dung, tính cách mạnh bạo song lại cực kỳ kiêu ngạo. Nàng sẽ không để tỷ tỷ ra mặt thay nàng vì loại chuyện này.

“Cha! Rốt cuộc thì La Thiên Hành là người của Hàm gia chúng ta, cũng là thiên tài của chúng ta. Mục Huyết Dung định giết hắn chỉ vì chút chuyện này, người cứu hắn đi!” Hàm Bích La vội vàng nói.

Hàm Bích La không biết chân tướng nên tất nhiên là tin lời La Chinh một cách vô điều kiện.

Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt là những người biết rõ về La Chinh nhất. Hai tỷ muội đều biết hắn đang nói lung tung, nhưng bây giờ họ chỉ có thể thuận theo. Hàm Lưu Tô cũng lên tiếng: “Tộc trưởng, dù sao La Thiên Hành cũng đến từ Hàm gia, hắn còn lập công lớn cho chúng ta! Người là tộc trưởng mà lỡ nhìn hắn bị Mục Huyết Dung giết chết vì chút chuyện nhỏ này ư?”

“Đúng đó, thứ hạng của Hàm gia chúng ta tăng lên đều là công sức của một mình La Thiên Hành. Người là tộc trưởng, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?” Hàm Sơ Nguyệt cũng đệm vào.

Nhưng mấy lời này lại ngăn Hàm Thiên Tiếu ở đây.

Nếu bỏ qua tất cả, La Thiên Hành đến từ đảo nổi Hàm gia thì đúng là người của Hàm gia, ba cô bé này nói không phải là không có lý.

Nhưng Hàm Thiên Tiếu không muốn đụng vào vũng nước đục này, ông ta lộ vẻ ngần ngại, không nói gì…

“Choang!”

Thanh kiếm lớn vô hình lúc nãy đã chém ngay trên đầu Mục Huyết Dung.

Sức mạnh chứa đựng trong nó tuyệt đối không phải thứ mà thần đại viên mãn có thể phớt lờ!

Nhưng Mục Huyết Dung vẫn tỏ ra không hề quan tâm.

Kiếm ảo kết hợp với nguồn sức mạnh mạnh mẽ đúng là rất nguy hiểm, nhưng phải xem là ai sử dụng nó.

Nếu Hàm Cửu Di điều khiển bốn thanh kiếm lớn này thì gần như Mục Huyết Dung không thể đánh trả được. Nhưng sau khi La Chinh điều khiển nhiều nguồn sức mạnh đến vậy thì chỉ có thể thô thiển biến nó thành bốn thanh kiếm lớn, thậm chí hắn còn khó giữ nổi hình dạng của Phật Hoàng Kiếm.

Có lẽ cách tấn công mạnh mẽ trực tiếp này có hiệu quả bất ngờ với thần cấp cao, nhưng lại thực sự quá non nớt với các đại viên mãn.

Mục Huyết Dung nghiêng nhẹ người sang một bên, thong thả tránh nhát chém vào đầu này!

Tuy nhiên, phản ứng của Mục Huyết Dung cũng nằm trong dự đoán của La Chinh. Trong chớp mắt khi nàng tránh khỏi nhát chém này, một thanh kiếm lớn khác đã đuổi kịp, chém ngang về phía nàng từ hướng bên cạnh.

Nhưng Mục Huyết Dung lại giậm chân ngay trên trời, bóng dáng bay vút lên phía trên!

“Xoẹt xoẹt!”

La Chinh nhìn chăm chú, rồi điều khiển hai thanh kiếm lớn cuối cùng lao về phía Mục Huyết Dung. Lúc này, chúng dồn nàng vào góc chết, nếu nàng không thể thoát khỏi thì thật sự có thể bị hắn giết chết!

“Ý tưởng của nhóc con không tệ” Mục Huyết Dung cười nói.

Nàng cuộn người đến mức tối đa, cả người đều bị vây hãm bởi những thanh kiếm lớn.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại biến mất tại chỗ rồi xuất hiện sau lưng La Chinh.

Vì là thần đại viên mãn nên nàng có thể tự do dịch chuyển không gian.

Tuy khuôn mặt nàng hiện lên nét cười, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sát khí lạnh lùng.

Sự chênh lệch thực lực giữa hai người là quá lớn.

Nếu không có bốn thanh kiếm lớn kia, La Chinh bây giờ mà chạm trán với thần cấp cao hàng đầu như Đông Phương Ninh thì đã có chênh lệch khá lớn rồi, nói gì đến bậc kiệt xuất trong các thần đại viên mãn như Mục Huyết Dung?

Trận chiến của hai người như mèo vờn chuột. Vốn dĩ, La Chinh không hề có cửa chống cự. Cho dù là nhát kiếm nàng tùy tay chém ra thì cũng không phải thứ mà hắn bây giờ có thể cản nổi!

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”

Bốn thanh kiếm lớn quay ngược rồi lại chém về phía sau lưng La Chinh.

Nhưng nguồn sức mạnh trong bốn thanh kiếm lớn đó lại giảm đi quá nhanh. Sức mạnh đó đã không còn đủ một nửa, lúc này chém xuống chẳng qua chỉ là có lệ mà thôi, không hề có tính uy hiếp với Mục Huyết Dung!

“Đừng giãy giụa nữa” Mục Huyết Dung thản nhiên nói. Nàng không cần phải tránh, kiếm ngắn màu máu trong tay nàng bay múa một hồi.

“Keng keng keng keng!”

Bốn nhát kiếm được chém ra trong nháy mắt.

Mỗi nhát kiếm chém ra đều đánh tan một thanh kiếm lớn của La Chinh.

Sau khi bốn thanh kiếm lớn tan biến, nàng lại thuận tay chém ra nhát kiếm thứ năm…

Nhát kiếm đó vô cùng qua loa, nhưng lại dư sức cướp đi sinh mạng của La Chinh.

Ngay vào lúc nàng tùy tiện chém ra một nhát kiếm này, một người đàn ông trung niên mặc đồ gấm lại xuất hiện bên cạnh nàng rồi vươn một bàn tay ra.

Đó là một bàn tay sắt lóe lên ánh sáng kim loại.

Bàn tay sắt này chỉ bóp nhẹ một cái, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa để cầm lấy thân kiếm của nàng.

Tuy bàn tay sắt đã cản được kiếm của Mục Huyết Dung, nhưng lại không giữ nổi ánh kiếm. Ánh kiếm màu máu lan ra, tàn nhẫn chém vào lòng bàn tay sắt.

“Keng!”

Theo âm thanh vang dội đó, bàn tay kia không hề bị thương, thậm chí còn chẳng để lại một dấu vết nào.

“Dừng lại đi, Mục Huyết Dung” Đôi mắt bình tĩnh của Đông Phương Thái Thanh kia nhìn chằm chằm vào Mục Huyết Dung rồi nói.

“Tại sao lại ngăn cản ta?” Nàng lạnh giọng hỏi ngược lại.

Cùng lúc đó, Hàm Thiên Tiếu lặng lẽ xuất hiện phía sau nàng rồi lên tiếng: “Dù La Thiên Hành có đến từ đâu đi nữa thì hắn vẫn là người Hàm gia chúng ta. Đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ thì quyết định cũng không muộn!”

Dù ba cô gái của Hàm gia thuyết phục nhưng Hàm Thiên Tiếu vẫn luôn do dự không ra tay ngăn cản. Bản thân ông ta vốn đã không thích tên nhóc La Thiên Hành này, nên cũng lười để ý đến việc sống chết của hắn.

Nhưng khi thấy Đông Phương Thái Thanh ra mặt, nếu tộc trưởng Hàm gia như ông ta mà không xuất hiện thì không thể tha thứ được!

Đông Phương Thái Thanh thờ ơ liếc ông ta bằng ánh mắt có vẻ khinh thường, đồng thời bình tĩnh nói: “Như ngươi nói thì gốc gác của tên nhóc này thực sự có vấn đề, nhưng dù sao hắn cũng là người mà Thánh Hoàng của Đông Phương gia chúng ta coi trọng. Kiểm tra kỹ đầu đuôi ngọn nguồn rồi xử lý cũng không muộn. Dừng tay đi, không cần phải giết hắn vội!”

Trong mắt Đông Phương Thái Thanh, La Chinh chỉ là cá nằm trên thớt. Dù có chuyện gì thì hắn cũng không chạy được, đâu cần phải nôn nóng đến thế?

“Ha” Mục Huyết Dung vô cảm trả lời một tiếng rồi rút thanh kiếm ngắn màu máu ra khỏi bàn tay sắt của ông ta.

Nhưng trong khoảnh khắc rút kiếm, đôi mắt nàng lại lóe lên sự độc ác. Quầng sáng màu máu điên cuồng xoay tròn trên thanh kiếm ngắn, rồi hóa thành một mũi dùi máu đâm về phía đầu La Chinh!