← Quay lại trang sách

Chương 1965 Mâu Tuế Nguyệt

Ởbiên giới vùng thời không nàyCó một thác nước như dải lụa treo trên vách núi, nước chảy xuống phía dưới bắn tung tóe.

Bốn phía được bao phủ bởi rừng rậm xanh bạt ngàn, phía bên vách núi lại có một khoảng sân tự nhiên hình bán nguyệt, cảnh vật khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhờ sự chỉ dẫn của Mục Ngưng mà La Chinh mới tìm được nơi này.

Lúc trước, sau khi Mục Ngưng mượn được con chim ưng vua kia, nàng đã bay lượn khắp bầu trời, cũng đi đến không ít nơi.

Trên vách núi, một cây bách cổ mọc nghiêng ra.

Mục Ngưng ngồi trên cây, nàng cởi giày, để lộ đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Nàng nhẹ nhàng đá chân vào dòng nước chảy xiết trong thác nước, những giọt nước lấp lánh bắn lên đôi chân nàng, giống như được tô điểm thêm ngọc trai vậy.

Nàng thấy La Chinh đang ngồi xếp bằng trên sân thượng, đôi mắt to tròn ngẩn ngơ nhìn La Chinh.

Có một khắc nàng nghĩ rằng, cứ ở lại đây mãi như vậy cũng không tệ.

Trong thế giới nhỏ bé này không có phân tranh.

Những đấu đá, lục đục trong giới hào môn, tất cả đều cách xa nàng, tháo xuống lớp phòng vệ, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Những ngày như vậy khiến nàng rất lưu luyến.

Một khi rời khỏi thế giới trong ấn ngọc này, e rằng lại phải đối mặt với phiền não vô tận.

La Chinh phân ra một luồng linh hồn chui vào trong ấn ngọc.

Tất nhiên, hắn không biết tâm tư nho nhỏ kia của Mục Ngưng.

Ngược lại, việc La Chinh cần phải làm bây giờ là chuẩn bị thật tốt.

Một khi rời khỏi ấn ngọc thì phải trở về cấm địa của biển Thời Gian, mà sau khi trở về đó, hắn phải đối mặt với một đám thánh nhân.

Hiện tại thân phận của hắn đã bị lộ, vì vậy vấn đề đầu tiên hắn phải suy nghĩ là làm thế nào để có thể trốn thoát ngay trước mắt đám thánh nhân kia!

Lúc trước, hắn vội vã thao túng ấn ngọc này, nên cũng không có thời gian cẩn thận tìm tòi.

Những con sâu lớn nằm trên ánh sáng kia có thể nuốt vào một đến ba nhịp thở thời gian, năng lực này thực sự rất đặc biệt.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, năng lực này cũng không phải mạnh lắm.

Tác dụng của nó với La Chinh trong giai đoạn hiện tại, chỉ đơn giản là khiến hắn sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn gì trong khoảng thời gian ngắn.

Nếu hắn dốc toàn lực thúc giục thì những sâu kia có thể cướp đi ba nhịp thở, và trong thời gian này, bản thân hắn sẽ không bị thương chút nào. Dĩ nhiên, những người khác cũng như vậy.

Nhưng nếu như những vị thần cấp cao kia, thậm chí là những thần đại viên mãn kia kéo dài thời gian đánh giết hắn, vượt qua ba nhịp thở, họ vẫn có thể đánh chết hắn. Bởi vì thời gian ấn ngọc tác động được đã nhỏ hơn thời gian hắn bị thương.

Nói cách khác, hắn liên tục xé ba trang trong quyển sách thời gian, nhưng lại bị đánh chết ở trang thứ tư, như vậy hắn vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Ấn ngọc này có thể thao túng biển sâu khổng lồ như thế, chắc hẳn không chỉ có một tác dụng như vậy.

La Chinh nhắm mắt suy tư, linh hồn không ngừng tìm tòi trong ấn ngọc.

Trước đây, khi linh hồn La Chinh chui vào trong ấn ngọc, hắn nhanh chóng khuếch tán ra, liên kết với đám côn trùng kia.

Nhưng lần này, La Chinh muốn thử tìm hiểu những thứ bên trong ấn ngọc này.

Hắn nhanh chóng phát hiện thấy hình như ở trung tâm ấn ngọc có một màn sáng nhỏ.

“Tiến lên!”

Vừa mới nghĩ đến, một luồng linh hồn La Chinh đã nhanh chóng đâm mạnh về phía màn sáng kia.

“Đùng!”

Nhưng trong lần va chạm này, linh hồn hắn lại bị cản lại một cách dễ dàng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, La Chinh thay đổi cách làm, linh hồn không ngừng biến đổi, hóa thành một mũi khoan sắc nhọn, bắn về phía màn sáng kia lần nữa!

“Phốc!”

Trong nháy mắt, màn sáng kia đã bị phá ra.

Sau khi đánh vỡ màn sáng, La Chinh phát hiện bên trong có ba đốm sáng nhỏ, mỗi đốm sáng lại ẩn chứa một ký hiệu rất đặc biệt.

Vốn dĩ, ấn ngọc này đã rất nhỏ, mà những ký hiệu kia lại càng nhỏ như tro bụi.

Sau khi linh hồn chìm vào đốm sáng và hoàn toàn dung hợp với nhau, bỗng nhiên La Chinh có một cảm ứng mới.

“Hóa ra những chiếc mâu dài màu đen kia gọi là mâu Tuế Nguyệt”

Bỗng dưng, xung quanh tòa thần điện Thiên Luân trong sa mạc hiện ra một màn sáng, trên màn sáng đó hiện ra toàn bộ trường mâu màu đen.

Theo ý nghĩ trong đầu La Chinh, toàn bộ trường mâu màu đen đồng loạt dựng thẳng lên trong nháy mắt!

Nhìn qua, màn sáng kia giống như một con nhím khổng lồ!

Hàm Thiên Tiếu không thể truy lùng được La Chinh, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm xung quanh thần điện, nhất thời ông ta cũng không tìm được cơ hội tiến vào thần điện Thiên Luân.

Sau khi vòng qua đàn tế, bỗng nhiên ông ta thấy màn sáng xuất hiện, từng trường mâu màu đen dựng thẳng, lập tức khiến ông ta giật mình.

Hàm Thiên Tiếu từng nghe nói qua về sự lợi hại của những trường mâu màu đen này.

Bởi vì hắn đã từng đi qua Bàng tộc.

Hàm Thiên Tiếu không thể học được ngôn ngữ của Bàng tộc trong thời gian ngắn, đúng lúc ông ta đang phiền não, lại phát hiện Đông Phương Thái Thanh đang bị thương nặng.

Thực lực của Đông Phương Thái Thanh trong đại viên mãn sâu không lường được, cho dù là Mục Huyết Dung cũng hết sức kiêng kỵ, không ngờ lại bị thương nặng trong thế giới này, Hàm Thiên Tiếu cũng phải khiếp sợ.

Ông ta thấy da thịt trên ngực Đông Phương Thái Thanh đã sớm thối rữa, lộ ra màu trắng xám, vết thương kia giống như đã thối rữa vô số năm, thực sự rất kỳ lạ, muốn hồi phục cũng hết sức phiền toái.

Sau khi hỏi thăm Đông Phương Thái Thanh một phen, ông ta mới biết Đông Phương Thái Thanh bị thương là do một loại trường mâu màu đen gây ra.

Chỉ có điều, sau khi chạy tới thần điện Thiên Luân, ông ta lại chưa thấy được những trường mâu màu đen kia, bởi vì Vương xà Thiên Luân đã rời đi, màn sáng kia cũng theo đó ẩn đi rồi.

Không ngờ lúc này nó lại bỗng nhiên hiện ra, hơn nữa số lượng còn nhiều như vậy!

Khóe miệng La Chinh hơi cong lên, lại di chuyển mâu lần nữa, một thanh trường mâu màu đen liền bắt đầu không ngừng điều chỉnh góc độ.

Hàm Thiên Tiếu hơi buồn bực, ông ta cau mày nhìn theo chuyển động của trường mâu màu đen kia.

Bỗng, trường mâu màu đen nhắm thẳng vào Hàm Thiên Tiếu, nổ bắn về phía ông ta!

“Vèo!”

“Chết tiệt!”

Thấy trường mâu màu đen kia bắn tới, Hàm Thiên Tiếu cũng bị dọa giật mình, vội vội vàng vàng tránh sang bên cạnh.

Trường mâu màu đen kia gần như dán sát qua người ông ta mà bay đi, rạch một nhát lên áo gấm trên người ông ta. Chờ đến khi ông ta bò dậy, áo gấm được làm từ sợi tơ vàng đã hóa thành một đám tro bụi.

Tuy bản thân trường mâu không có uy lực gì.

Nhưng sau khi bị trường mâu bắn trúng, trong chớp mắt thời gian như trôi qua năm tháng vô tận, áo gấm này không chịu nổi, tất nhiên sẽ bị thời gian làm mục nát.

“Phập!”

Cuối cùng, trường mâu màu đen bắn lên một vách tường. Trong nháy mắt, bức tường kia cũng phủ đầy vết nứt, sau đó liền biến thành tro bụi.

Cát bụi lại trở về với cát bụi, dưới dòng chảy thời gian, mọi thứ đều hóa thành bụi trần.

Thấy cảnh này, Hàm Thiên Tiếu cũng thấy lạnh sống lưng.

Trên lý thuyết, tuổi thọ của thần là vô hạn.

Bởi vì thân thể sẽ không bị mục nát theo năm tháng, nói cách khác, sự đổi mới của thân thể đủ để triệt tiêu thời gian trôi qua. Dưới sự cân bằng này, thần có thể tồn tại vĩnh viễn.

Nhưng trong nháy mắt mà phải trải qua năm tháng vô cùng vô tận như vậy, ai có thể làm được?

Khó trách sau khi Đông Phương Thái Thanh trúng một mâu, lại bị thương nghiêm trọng đến vậy.

Xem ra Đông Phương Thái Thanh đã giới hạn ảnh hưởng của trường mâu kia trong phạm vi nhỏ, nếu không e là Đông Phương Thái Thanh đã không chịu nổi rồi.

Hàm Thiên Tiếu đang suy nghĩ vấn đề này, liền thấy trường mâu màu đen bên trên lại bắt đầu không ngừng điều chỉnh phương hướng, nhắm về phía ông ta.

“Quỷ tha ma bắt!”

Ông ta chửi một câu sau, sau đó cắn răng bắt đầu chạy như điên về phía sa mạc đằng xa.

Còn La Chinh ở một bên, trên mặt nở một nụ cười lạnh nhạt.

Muốn giết Hàm Thiên Tiếu không khó, nhưng giết ông ta không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, La Chinh cũng cần dựa vào những đại viên mãn này để rời khỏi biển Thời Gian.