← Quay lại trang sách

Chương 1982 Chính nghĩa có hạn

Chỉ chốc lát sau, Thiên Kiếm đã ăn sạch bảng đá kia, phủi tay đứng lênNhìn xác chết của vị thần cấp trung kia, vẻ bất đắc dĩ hiện lên trong đôi mắt khí khái bức người của hắn…

Mọi chuyện xảy ra lúc này đều trái ngược với bản tính của hắn.

Nhưng nếu hắn đã bước lên con đường này, niềm tin cũng đã kiên cố vững chắc, không thể năng dao động được. Mọi việc hắn làm đều vì mục tiêu muốn tiến về phía trước. Để làm được điều đó, hắn sẽ không do dự mà tiêu diệt mọi chướng ngại vật trên đường!

“Xét về mặt tổng thể, các ngươi… coi như hy sinh vì con thuyền rách nát này đi” Hắn thì thào.

Khi hắn chuẩn bị rời đi, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói yếu ớt vô cùng nhỏ.

“Cứu, cứu ta với…”

Nghe thấy âm thanh ấy, ánh mắt Thiên Kiếm lóe lên, nhướng mày.

Khi hắn đột nhiên quay lại thì thấy trên vách tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ, âm thanh kia đúng là được truyền ra từ cái lỗ này.

“Thuật giấu khí tức cấp cao? Hay là có pháp bảo giấu khí tức đặc biệt?”

Với sức quan sát nhạy bén của hắn, nếu trên cửa sổ vách tường có một người sống, chắc chắn hắn sẽ không bỏ sót, trừ khi thủ đoạn ẩn nấp của người nọ quá tài tình.

Trong lúc xoay người, ánh mắt hắn lóe lên sát khí, thuận tay khẽ vỗ lên vách tường.

Vách tường sụp xuống…

Trên vách tường kép có một không gian cao cỡ nửa người, một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi cuộn mình trong đó.

Cô gái này khoác một miếng voan mỏng trên người, ôm đôi chân lạnh run, trên cánh tay, hai chân đều có không ít vết trầy da, còn dính rất nhiều bụi, gương mặt cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to lạ thường. Nhưng mắt nàng lại không có thần, giống như vừa trải qua nỗi sợ hãi cùng cực, bộ dạng ỉu xìu như một đứa trẻ bị vứt bỏ.

“Cái áo mỏng này…”

Hắn giơ tay kéo tấm áo mỏng phủ trên người nàng xuống, nhẹ nhàng sờ thử: “Đúng là chí bảo hiếm thấy, gia tộc chi thứ nhất cũng chưa chắc có được…”

“Cứu ta với, xin ngươi…”

Cô gái lại năn nỉ lần nữa.

“Ngươi nhìn thấy?” Thiên Kiếm nhìn chằm chằm cô gái hỏi.

Cô gái hé miệng, nàng ý thức được điều gì đó nên vội lắc đầu: “Ta không thấy gì hết!”

Nghe vậy, Thiên Kiếm nhìn nàng chăm chú rồi cười, sau đó cầm tấm voan mỏng đang phủ trên người nàng đi: “Ngươi nói dối, ta không cứu ngươi được, tạm biệt”

Tiếp đó, Thiên Kiếm nhẹ nhàng lùi về phía sau, nhảy xuống, sau đó thuận thế bò lên cửa sổ, biến mất trước mắt nàng…

Cơ thể cô gái càng cứng ngắc hơn, hai tay nàng ôm lấy đầu gối, đôi chân dài đầy bụi khép chặt lại, trong mắt đầy vẻ bất lực. Nàng mím chặt miệng, sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng.

Nàng không nên cầu cứu người này…

Không ngờ hắn lại ăn được bảng đá bách giới, nhưng lại không có lòng cứu người, Rõ ràng hắn có thể cứu người áo choàng kia.

Giờ hắn lại lấy đi tấm lụa Huyền Vũ khiến mình không thể giấu đi hơi thở được nữa. Đám sâu đáng sợ kia…

“Soạt soạt soạt…”

Cửa sổ phía trên truyền đến một loạt âm thanh khiến tim nàng đập nhanh.

Âm thanh kia như bước chân của thần chết, dần dần đến gần nàng.

“Hoắc đại sư đã chết, Giản hộ vệ cũng đã chết, ta cũng sẽ chết…”

Nàng đang rất sợ hãi.

Ba ngày trước là ngày gia đình nàng tụ họp, nàng vẫn là hòn ngọc quý trên tay, được mọi người hầu hạ xung quanh. Nhưng giờ lại lẻ loi một mình đối mặt với nỗi sợ thế này.

“Soạt…”

Những con du diên đen đỏ đan xen với nhau theo cái lỗ lớn trên vách tường bị Thiên Kiếm đánh nát ra, chầm chậm bò về phía nàng.

Nàng nhắm đôi mắt như biết nói kia lại, thầm an ủi mình: Có lẽ chết cũng không đáng sợ như mình nghĩ…

Đúng lúc này.

“Bộp bộp…”

Có thứ gì đó nhỏ xíu rơi xuống sàn.

“Tách bùng…”

Cô gái mở mắt. Nàng thấy ánh lửa le lói. Nó giống như pháo bông, liên tục có những tiếng nổ nhỏ phát ra.

“Soạt soạt soạt…”

Khoảnh khắc ống thổi lửa bị ném vào đó, đám du diên kia giống như kiến bò trên chảo nóng, giẫm đạp lên nhau mà rút lui, điên cuồng chạy trốn ra khắp xung quanh. Đám du diên chi chít trên vách tường lập tức chạy sạch.

Cô gái hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm ống thổi lửa nhỏ kia mà ngẩn người.

“Bịch…”

Thiên Kiếm lại xuất hiện ở trước mặt nàng, khẽ thở dài một hơi, vươn tay về phía cô gái.

“Ngươi, ngươi cứu ta?”

Thấy hắn đã đi rồi nhưng giờ quay lại, nàng vô cùng bất ngờ.

“Ngươi không muốn sống?” Thiên Kiếm hỏi.

“Nhưng ta thấy…” Nàng thật sự rất khiếp sợ khi thấy Thiên Kiếm ăn bảng đá bách giới. Rốt cuộc hắn là ai mà ngay cả bảng đá không gì phá nổi kia cũng có thể ăn được?

“Rất thành thật” Thiên Kiếm vươn tay, kéo nàng lên, vứt nàng lên lưng, cõng nàng. Sau đó, hắn dùng mũi chân hất nhẹ ống thổi lửa kia. Ống thổi lửa bay lên, bị hắn ngậm trong miệng.

Tiếp theo, cô gái thấy cảnh vật xung quanh lùi lại một cách nhanh chóng. Hắn dùng tốc độ cực nhanh mà xuyên qua tòa thành bị lún xuống này, cặp chân dài nhỏ trên khuỷu tay hắn đung đưa theo gió.

“Ngươi tên gì?” Thiên Kiếm ngậm ống thổi lửa hỏi.

“Ta là Đông Phương Nghênh Thanh” Nàng nói.

Thiên Kiếm sửng sốt, tốc độ chạy chậm lại: “Ngươi là người của Đông Phương gia? Dòng chính hay chi thứ?”

Dòng chính của Đông Phương gia cũng giống Hàm gia, tất cả đều đã chuyển đến đảo nổi.

Chẳng qua, hai gia tộc vẫn có điểm khác nhau.

Đông Phương gia dựa vào thần mộc Phù Tang nên các chi, nhánh của gia tộc khá khổng lồ.

Dòng chính mà Đông Phương Thuần Quân dẫn dắt đúng là chi lớn nhất, nhưng sau khi dòng chính tiến vào đảo nổi, chi của Đông Phương gia ở lại thần mộc Phù Tang đa số đều là nhà quyền thế. Trong thần mộc Phù Tang có ba vị thánh nhân của Đông Phương gia, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ vượt xa các nhà quyền thế khác.

“Chi thứ…” Đông Phương Nghênh Thanh trả lời.

Đôi mắt Thiên Kiếm hơi híp lại, trên mặt có chút hối hận, trong lòng lại dấy lên sát khí.

Hắn vốn cho rằng nàng là con gái Hà gia, không ngờ lại là người trực thuộc Đông Phương gia.

Hắn không nên cứu cô gái này, nhất định phải giết nàng ta.

Hắn cõng Đông Phương Nghênh Thanh rời khỏi thần thành Cốt Ngọc, đi đến bên cạnh cái hố ở lối vào rồi thả nàng xuống…

Đông Phương Nghênh Thanh như cảm nhận được gì đó, đôi mắt to chớp chớp, hiện lên vẻ buồn bã, nhút nhát nhìn Thiên Kiếm: “Ngươi muốn giết ta, đúng không?”

“Đúng vậy” Thiên Kiếm bình tĩnh trả lời.

Nếu là người của gia tộc nhỏ, có lẽ Thiên Kiếm còn có thể cứu một mạng.

Nhưng người của Đông Phương gia thì lại khác.

Trên mặt Đông Phương Nghênh Thanh là vẻ đau thương buồn bã, đôi mắt biết nói kia cứ như vậy nhìn Thiên Kiếm. Mắt thấy hắn giơ tay đặt lên trán mình, nàng có thể cảm nhận được sự mát lạnh nơi đầu ngón tay Thiên Kiếm.

“Ta, ta dùng tâm ma thề…”

“Ta sẽ luôn đi theo ngươi được không?”

“Ta sẽ không chống cự, cũng sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi”

Nàng không ngừng năn nỉ.

Hắn tu luyện thần đạo Chính Nghĩa, theo đuổi lòng tin vào chính nghĩa cao thượng. Nhưng chỉ riêng hai chữ “chính nghĩa” thôi cũng có Chính Nghĩa tuyệt đối và Chính Nghĩa có hạn. Dù là ở trong “Đạo Tranh” cũng không có kết luận chính xác là loại nào.

Là Chính Nghĩa có hạn thì hắn phải giết nàng, bởi vì nếu không giết, khả năng hắn sẽ cứu thêm càng nhiều người hơn.

Còn Chính Nghĩa hoàn toàn thì hắn lại không có lý do giết nàng…

Thiên Kiếm nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng hơi rối rắm.

Nàng không nói nữa, chỉ ra vẻ đáng thương mà nhìn hắn.

“Haiz…”

Thiên Kiếm thở dài một tiếng, buồn rầu vì nàng đã đưa ra một cái vấn đề khó khăn cho hắn, cuối cùng hắn nói: “Đi theo ta đi. Lấy tâm ma ra thề thì ta sẽ không giết ngươi”

Đông Phương Nghênh Thanh như một đứa trẻ, ngoan ngoãn gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!