← Quay lại trang sách

Chương 2003 Sàng lọc

Trước khi đến Nhược Mộc vực, Tịnh Vô Huyễn đã từng nói quy trình cụ thể của Đạo Tranh cho La Chinh biếtSố lượng chân thần tại Thần vực đến tham gia Đạo Tranh rất đông.

Phần lớn chân thần hoàn toàn không có cơ hội đến Nhược Mộc vực vì đường xá xa xôi.

Một số người bụng dạ kiên định thì lặn lội đến được, nhưng cũng vì thế mà tiêu sạch gia tài bạc triệu.

Dù vậy, những chân thần ấy vẫn không có tư cách tham gia Đạo Tranh…

Gần chín phần mười chân thần sẽ dừng lại tại thần thành, không có tư cách đi đến Nhược Mộc!

Ngay cả khi leo được lên Nhược Mộc, bọn họ vẫn phải đối mặt với vài cuộc kiểm tra của Kiếm tộc.

Cuối cùng chỉ còn vài trăm chân thần đạt tư cách tham gia Đạo Tranh, phần lớn trong đó đều xuất thân từ gia tộc giàu có.

Cho nên số chân thần không có xuất thân cao có thể ngồi lý luận tại Nhược Mộc là vô cùng ít ỏi!

Cây Nhược Mộc này mọc ra vô số sợi rễ và cắm trong biển khơi, trong đó có tám mươi bảy sợi rễ bò lên trên bờ.

Kiếm tộc xây dựng tám mươi bảy tòa thần thành bên cạnh số rễ ấy, thần thành Danh Kiếm chính là một trong số các tòa được xây.

Mỗi khi Đạo Tranh được tổ chức, những thần thành này sẽ trở thành khu vực sàng lọc tuyển thủ Đạo Tranh tạm thời, sau đó đưa những người có tiềm lực nhất lên Nhược Mộc.

Đây là một trong các nhiệm vụ của thành chủ đương nhiệm.

Mặc Phách Nhi vừa mới đảm nhiệm chức quyền thành chủ thần thành Danh Kiếm nên vô cùng hy vọng có thể củng cố vị trí bằng cách lập một số thành tích.

Hắn ta mong có thể tìm một, hai người đạt tư cách tham gia Đạo Tranh tại thần thành Danh Kiếm…

Chuyện này không dễ tí nào.

Rất ít chân thần thấp kém có bản lĩnh, tính theo tỉ lệ như năm trước thì số người được tám mươi bảy tòa Thần thành đề cử tham gia Đạo Tranh chỉ khoảng năm, sáu chục mà thôi, chia đều ra thì trung bình mỗi thần thành còn chưa đến một người!

Thực ra thần thành Danh Kiếm là một trong những góc vắng vẻ nên Mặc Phách Nhi đã tự mình ra mặt.

Không ngờ hắn ta và Mặc Điển lại phát hiện hành vi yêu nghiệt của La Chinh khi đang quan sát ở cửa thành.

Chưa nói đến việc La Chinh có một miếng Phạn văn gốc màu vàng, chỉ nói việc hắn có thể nói ra ý nghĩa của hai miếng Phạn văn một cách chính xác đã đủ làm bọn họ ngạc nhiên rồi.

Nhưng mà biểu hiện của La Chinh sau khi vào thành lại như tay mơ, điều đó khiến Mặc Phách Nhi khó hiểu.

“Hiểu đại khái” La Chinh gật đầu đáp.

Mặc Điển nhìn La Chinh rồi hỏi ngay: “Nếu La huynh đã đến vì Đạo Tranh thì chắc hẳn cũng có chuẩn bị. Ta đã nghe thấy những lời của La huynh trước cửa thành nên cũng khá kính nể, nhưng tại sao La huynh lại không biết những loại Phạn văn bình thường như thế? Cứ như thể La huynh không biết gì về nó vậy?”

Không nói đến bảy chữ Phạn Lạc Thủy, mà rất nhiều những Phạn văn nổi danh, có thể thấy được ở khắp nơi La Chinh cũng hoàn toàn không biết. Đây chính là điều mà bọn họ cảm thấy khó hiểu nhất.

La Chinh chỉ cười nhạt: “Ta nghĩ Phạn văn chỉ là một loại chữ viết của những sinh linh vượt cấp kia mà thôi, biết là biết, không biết chính là không biết, nhưng mà những chân thần trong Thần vực lại áp đặt sự hiểu biết của mình vào đó và phân chúng thành đủ loại khó hiểu, thử hỏi bọn họ thật sự biết Phạn văn sao?”

Câu hỏi của La Chinh làm Mặc Điển ngẩn ngơ.

Mặc Phách Nhi ngồi đối diện vỗ tay và cười nói: “Không sai! Có thể nói, cách nhìn nhận vấn đề này đã thoát ra khỏi sự trói buộc! Có lẽ Phạn văn không có nhiều cách kiến giải ly kỳ đến vậy, đây quả thật đã đi sai hướng rồi!”

Thông thường, những đại sư nghiên cứu Phạn văn chân chính mới có thể nói như La Chinh.

Suy cho cùng, các đại sư đều có kiến giải độc đáo, thậm chí có người còn khá có kinh nghiệm giải mã Phạn văn. Tuy nhiên, người như thế vô cùng hiếm hoi nên họ thường không quan tâm đến phe phái và xưng hô của các chân thần bình thường.

Dĩ nhiên Mặc Phách Nhi và Mặc Điển đều không hề biết.

La Chinh đã tiếp xúc với Phạn văn màu vàng từ khi mới trở thành sinh linh Tiên Thiên.

Hắn không tiến hành nghiên cứu Phạn văn theo hệ thống như chân thần tại Thần vực này.

Mặc dù Cố Bắc đã để lại không ít lời giải thích về Phạn văn nhưng La Chinh cũng không có thời gian tiêu hóa nó vì hắn dành thời gian tu luyện nhiều hơn.

Sau đó, La Niệm mới hơn mười tuổi bỗng dưng bắt đầu giải mã đống Phạn văn này như được mở ra năng khiếu, từ đó khiến La Chinh hiểu sai rằng Phạn văn không khó để giải cho lắm.

Sau khi đến thần thành Danh Kiếm, La Chinh mới biết Phạn văn không dễ giải mã, do tên nhóc La Niệm quá yêu nghiệt thôi.

Bởi thế, trong lúc La Chinh vẫn còn không biết gì thì hắn đã được đối phương xem như nhân vật “cấp đại sư”…

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

La Chinh nhận lời mời nhiệt tình của Mặc Phách Nhi và ngủ lại trong phủ một đêm.

Ngày hôm sau, Mặc Phách Nhi tự mình dẫn La Chinh đến cửa tây.

Cửa tây của thần thành Danh Kiếm nằm ở sát mép biển, bước ra cánh cửa này là có thể đứng trên một sợi rễ của Nhược Mộc.

Bình thường cánh cửa này luôn đóng, chỉ đệ tử Kiếm tộc mới có tư cách bước vào.

Sau khi Đạo Tranh bắt đầu, tất cả thần thành cũng sẽ tiến hành cuộc sàng lọc đầu tiên để loại bỏ tất cả chân thần không đạt tư cách. Những chân thần đạt tư cách trong đợt đầu sẽ thuận lợi leo lên Nhược Mộc.

Mặc Phách Nhi dẫn La Chinh đến phía tây thần thành Danh Kiếm thì thấy một hàng dài!

Vô số chân thần xếp thành hàng chờ thần thành Danh Kiếm tiến hành sàng lọc, trong đó có trên trăm thủ vệ đang giữ trật tự.

“Nhiều người vậy ư…” La Chinh cũng hơi sững sờ trước hàng dài ấy.

E rằng đội ngũ xếp hàng tại cửa tây phải dài đến hơn mười dặm, thế thì phải sàng lọc đến bao giờ?

Mặc Phách Nhi thấy La Chinh ngạc nhiên bèn lộ vẻ thấy mãi thành quen: “Đợt sàng lọc đầu tiên của Đạo Tranh phải kéo dài ít nhất là nửa năm, hiện giờ vẫn còn ít, một thời gian nữa sẽ tăng thêm nhiều nữa. Hàng này sẽ xếp từ trong đến ngoài thành…”

La Chinh vô cùng khó tin với lời nói của Mặc Phách Nhi.

“Vậy chẳng phải những người này phải xếp hàng mấy tháng lận à?” La Chinh hỏi.

Mặc Phách Nhi cười khà khà: “Đâu chỉ mấy tháng, tính từ lúc Đạo Tranh bắt đầu thì những chân thần xếp phía trước đã đến đây từ hai, ba năm trước. Mấy người đứng ở trước nhất đã bắt đầu xếp hàng từ lần Đạo Tranh trước kết thúc… Đại khái đã hơn mười năm rồi”

La Chinh hoàn toàn câm nín.

“Không còn cách nào khác, một số người không xếp hàng vì tham gia Đạo Tranh mà là vì chuyển nó cho chân thần cần. Vị trí phía trước sẽ chuyển cho một số con cháu gia tộc lớn, bình thường có thể kiếm mấy trăm Thần Vũ tệ!” Mặc Phách Nhi bất đắc dĩ nói.

Rất nhiều chân thần cố gắng phấn đấu nhiều năm cũng không kiếm được bao nhiêu Thần Vũ tệ.

Đối với các chân thần, thời gian là thứ không đáng tiền nhất, dù sao xếp hàng ở đây cũng tiện cho việc tu luyện nên sẽ có một số tên kỳ lạ lợi dụng sơ hở…

Mặc Phách Nhi mỉm cười với La Chinh: “La huynh là người ta tự đề cử nên tất nhiên không cần xếp hàng”

Dứt lời, hắn ta dẫn La Chinh đi ngang qua hàng dài…

Trước cửa tây, ba vị chân thần mặc áo bào trắng đang ngồi thẳng trước cửa, trên mặt đất có khắc một pháp trận hình tròn vô cùng kỳ quái.

Pháp trận có đường kính một trăm mét và được tạo thành bởi những thanh kiếm dài. Chúng được đặt cùng một chỗ và chỉ chừa lại đúng một con đường nhỏ.

Trung tâm pháp trận đang tỏa ra những luồng uy thế kỳ lạ.

Một trong ba vị chân thần trước cửa vẫy tay với chân thần đứng đầu hàng, ra hiệu bước vào đó.

Chân thần kia chuẩn bị một lát, hít sâu một hơi rồi bước vào trong pháp trận.

Ngay khi chân thần đó bước vào, tất cả những thanh kiếm trong pháp trận cũng bắt đầu phát ra tiếng động. Bên cạnh đó, cơ thể của chân thần ấy cũng không ngừng run rẩy như đã rơi vào trạng thái nào đó vậy.

Chân thần ấy chỉ tiến một bước, dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm bước thứ hai.

Chỉ chốc lát sau, chân thần ấy bỗng mở bừng mắt, vội vàng lui ra khỏi pháp trận với vẻ hơi sợ hãi rồi ngồi phịch xuống đất, trông vô cùng chật vật.