Chương 2038 Bách Xúc Thiên Xà
“Dừng lại”Kiếm Ngao ở phía trước bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm về một hướng.
Mọi người đều dừng bước và hướng mắt theo Kiếm Ngao.
Trong đám sương mù mờ mịt chẳng có gì cả.
Lúc trước bọn họ còn nhìn thấy những cái bóng lớn bên trong sương mù, nhưng giờ phút này chúng đều biến mất như thể đã lùi về tận sâu trong làn sương vậy.
“Tại sao lại dừng?”
“Hình như không có gì cả!”
“Ta không thấy gì hết”
Các chân thần nhìn nhau.
Kiếm Ngao cũng nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ cảm giác của mình đã sai?
Nghĩ đến đây, hắn ta búng ngón tay.
“Xoẹt!”
Tiếng kiếm rời vỏ phát ra từ ống tay áo của hắn ta.
Một thanh kiếm nhỏ đột nhiên bắn ra từ đó và xoay tròn trước mắt hắn ta.
Nó chỉ to cỡ bàn tay nhưng phần thân, chuôi và các chi tiết khác đều được chế tạo vô cùng tinh vi.
“Kiếm lệnh như núi, ác nghiệp như báo, nếu nguy phải rõ!”
“Vù…”
Kiếm nhỏ trước mặt Kiếm Ngao không ngừng kêu lên.
Thế nhưng mũi kiếm không hướng về một phía cố định mà liên tục quay xung quanh.
Chỉ chốc lát sau, nó lại chỉ thẳng xuống đất!
“Dưới đất?”
Các đệ tử Kiếm tộc nhìn nhau, Kiếm Ngao cau chặt mày: “Đúng là dưới đất, mọi người chú ý dưới chân của mình đi!”
Thanh kiếm nhỏ này là kiếm Hóa Kiếp quý báu của Kiếm tộc, có khả năng suy đoán hướng nguy hiểm khá chính xác.
Chui xuống đất à?
Hai mắt La Chinh hơi lóe sáng, hỏi ngay: “Hóa thân đáng sợ này có trí khôn không?”
Đây là một vấn đề rất quan trọng.
Nếu hóa thân không có trí tuệ thì dù mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng sẽ không quá khó để đối phó. Đối thủ là máy móc và ngu ngốc luôn để lộ rất nhiều sơ hở và nhược điểm.
Chỉ khi nào nó có trí tuệ rất cao thì mới phiền phức.
Bọn họ giỏi che giấu khuyết điểm của mình và phát huy năng lực đến mức tột cùng.
“Có! Bọn chúng đều có trí tuệ tương đương với bản thể, thậm chí là ký ức!” Kiếm Ngao trả lời.
“Có cả ký ức của mình ư?” La Chinh sửng sốt.
Kiếm Ngao gật đầu, cười khổ: “Thần kỳ lắm đúng không?”
“Sao có thể thế được!” La Chinh thở dài.
“Có thể được đấy. Nếu như ngươi sợ hãi một sinh linh trong Thần vực thì sinh linh đó sẽ sở hữu tất cả ký ức, những thứ như tính cách, bản tính, thói quen… đều được sao chép lại y hệt. Kiếm tộc bọn ta đã xác định điều đó lâu rồi” Kiếm Ngao bình tĩnh giải thích.
Hắn ta thấy La Chinh vẫn tỏ ra khó tin bèn nói tiếp: “Ngươi nên biết người tạo ra vùng đất Đạo Tranh là đại năng Bỉ Ngạn cảnh vượt trên những sinh linh như chúng ta một bậc. Thứ bọn họ thấy, điều bọn họ làm đều vượt trên cả sức tưởng tượng của chúng ta!”
“Ừ”
La Chinh gật đầu.
Hắn còn chưa có nhận thức rõ về cường giả Bỉ Ngạn cảnh, nhưng chắc chắc đó là sự tồn tại trên cả thánh nhân.
Có lẽ những sinh linh ấy đã vượt qua cấp bậc sinh linh bình thường, như vậy việc bộ hài cốt kia có thể bố trí cấm chế khó tin cũng trở nên hợp lý.
Ngay khi La Chinh gật đầu…
“Răng rắc!”
Mọi người chợt nghe thấy một tiếng động phát ra từ dưới đất.
Thanh kiếm nhỏ đang trôi lơ lửng trước mặt Kiếm Ngao đột nhiên lệch mũi!
“Đến rồi! Hướng phải, sau, dưới!” Kiếm Ngao vội la lên.
Tuy rằng hắn ta đã báo động trước nhưng phương hướng chung chung lại làm không ít chân thần ngơ ngác.
“A! Dưới chân, dưới kìa!”
“Dưới đất! Mau kéo Đường Kiệt ra!”
Mọi người vừa nhìn sang thì thấy nửa người dưới của Đường Kiệt đều bị vùi xuống đất, chỉ còn nửa trên lộ ra ngoài.
Mặc dù Đường Kiệt liều mạng giãy giụa nhưng thứ không biết tên ở bên dưới vẫn lôi kéo với tốc độ rất nhanh.
“Hừ!”
Đông Phương Quỷ đứng cách đó không xa chợt suy nghĩ, một phân thân màu vàng đất ở bên cạnh lập tức lao ra ngoài.
Phân thân đó khiêng một thanh đao bầu, hơi thấp người và vung đao tạo thành hình trăng non về phía mặt đất ngay tức khắc.
Phân thân của Đông Phương Quỷ là một thánh nhân của Đông Phương gia tên Đông Phương Trượng Đạo.
“Bụp!”
Nhát đao ấy đã lật ra một hố đất to.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Hơn nửa người của Đường Kiệt đã bị chôn xuống đất, do đó nhát chém ấy cũng cắt luôn phần bụng dưới của hắn ta!
“Đông Phương Quỷ, sao ngươi có thể ra tay với Đường Kiệt hả?!” Đường Húc phẫn nộ.
Nhờ nhát chém ấy, Đường Húc đã có thể lôi nửa người trên của Đường Kiệt lên, còn phần chân và mông của hắn ta thì bị phân thân do Đông Phương Quỷ điều khiển chém đứt ngang, tất nhiên là Đường Húc phải tức giận rồi.
“Không tổn thương đan điền và linh hồn, đứt chân còn đỡ hơn bị kéo đi mất” Đông Phương Quỷ lạnh lùng đáp.
Chỉ cần đan điền của chân thần không bị hủy diệt thì linh hồn sẽ trường tồn, những phần bị thương khác cũng có thể khắc phục sau.
Thân thể của Kiếm Ngao chợt lóe lên rồi xông qua đó, kiếm trong tay hắn ta nhẹ nhàng đâm xuống đất rồi bới thứ giấu bên dưới lên. Đó là một cái vòi không ngừng ngọ nguậy, nhát chém vừa rồi của Đông Phương Quỷ cũng đã cắt đứt một khúc vòi của sinh linh không biết tên kia.
“Đây là sinh linh gì? Ai từng gặp rồi?” Kiếm Ngao hỏi.
Sinh linh xuất hiện trong sương mù đều là thứ bọn họ sợ hãi nên chắc chắn sẽ có người nhận ra nó.
Các chân thần nhìn khúc vòi đó rồi lắc đầu.
Thế nhưng sắc mặt của Nam Lang Hoa ở cách đó không xa bỗng trở nên khó coi cực kỳ: “Đó… Chẳng lẽ đó là Bách Xúc Thiên Xà thời thượng cổ?”
“Sao có thể thế được?”
“Bách Xúc Thiên Xà là mãnh thú thượng cổ đã biến mất cùng lúc với các thánh nhân mà, ai mẹ nó từng thấy cái thứ này?”
Các chân thần đều kêu to.
Nam Lang Hoa nghẹn một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta… Ta từng thấy rồi”
Cá chân thần đều nhìn Nam Lang Hoa bằng ánh mắt quái lạ.
Nam Lang Hoa thấy không ai chịu tin mình bèn giải thích: “Ban nãy ta thấy rất nhiều xúc tu trong sương mù nên đã nghĩ phải nó hay không. Nam Lang gia của ta có một bí cảnh tu luyện từ thời thượng cổ, cha ta đã phục hồi nó để cho con cháu Nam Lang tu luyện. Trong bí cảnh đó có Bách Xúc Thiên Xà thượng cổ, ta đã từng gặp nó hồi còn nhỏ rồi gặp ác mộng suốt ba năm trời”
Nam Lang Hoa vừa dứt lời, các chân thần đều trở nên nóng nảy.
“Mẹ nó! Phục hồi di tích thượng cổ làm gì? Đúng là bị ngươi hại chết rồi!”
“Bách Xúc Thiên Xà là mãnh thú thượng cổ, phen này phiền toái rồi đây!”
“Theo ghi chép trong sách cổ, Bách Xúc Thiên Xà giỏi di chuyển dưới đất, mà phần đất dưới đây đã trở nên xốp mềm do chứa vỏ và rễ cây mục nát trong vô số năm tháng, rất tiện cho việc di chuyển của nó”
Các chân thần có mặt tại đây đều hung hăng trợn mắt nhìn Nam Lang Hoa.
Thế nhưng chuyện này không thể trách Nam Lang Hoa, ai cũng sợ hãi thứ gì đó. Nam Lang Hoa từng gặp Bách Xúc Thiên Xà khi còn nhỏ rồi gần như quên mất khi trưởng thành, có điều loại ký ức ấy thường giấu kín trong lòng và giờ đã được vùng đất Đạo Tranh này đánh thức.