← Quay lại trang sách

Chương 2120 Thu hoạch

“Tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc tên kia là ai?” Phù Sơ tò mò hỏi, tay vẫn cầm quyển trụcTiểu Vân trầm ngâm một lát mới thản nhiên đáp: “Hình như hắn không phải là người của thế giới chúng ta”

“Không phải người của thế giới chúng ta?” Phù Sơ tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ còn có thế giới khác nữa hả?”

Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài nhà tranh: “Tất nhiên là có. Nghe bảo tổ tiên của chúng ta đều đến từ một nơi rất rất cao trên không trung với tên gọi thế giới mẹ… Những người bị trục xuất khỏi thế giới đó như chúng ta chính là hậu duệ của bọn họ…”

Từ góc độ của nàng mà nhìn lên trời thì chỉ thấy từng cụm mây mù màu nâu tụ lại, đặc quánh đến mức không thể tan ra. Ấy chính là những cụm khí hỗn độn.

“Hắn là người đến từ thế giới mẹ ư?” Đôi mắt Phù Sơ sáng đến lạ.

Tiểu Vân mỉm cười: “Ta chỉ đoán mò thôi! Đệ tu luyện cho tốt… Đệ xem, La Chinh chỉ tu luyện chân thần mà còn có bản lĩnh lớn đến vậy, nếu sau này đệ có cơ hội quay về gia tộc thì biết đâu cũng nổi tiếng với cái danh chân thần thì sao?”

Phù Sơ bĩu môi, tiếp tục nghiên cứu quyển trục trên tay. Cậu ta muốn thử một số năng lực được ghi lại trong quyển trục và mở ra thần hải của riêng mình.

Đúng lúc này, tiếng động đột ngột truyền tới từ bên ngoài nhà tranh làm hai tỷ đệ cùng nhìn qua, kế đó trông thấy La Chinh.

“Về rồi à” Tiểu Vân mỉm cười dịu dàng.

“Thu hoạch thế nào? Có phải là không lấy được miếng hoang cốt nào không?” Phù Sơ hơi bất mãn. Tuy rằng cậu ta không phải là hoang thần nhưng cũng có nhiều kinh nghiệm giúp phân rõ phương hướng hoang cốt. Cậu ta cảm thấy La Chinh sẽ không có thu hoạch gì khi vào đồng hoang Vạn Cổ.

La Chinh chú ý thấy vẻ mặt của Phù Sơ nhưng chỉ im lặng bước vào trong nhà.

“Bề ngoài của hoang cốt không khác xương bình thường là mấy nên mới khó tìm. Mấy trăm người trong bộ tộc cùng tìm trong một tháng mà cũng chỉ may mắn thấy vài miếng thôi, thật ra không cần phải gấp đâu” Tiểu Vân nói không nhanh không chậm.

“Nếu chịu dẫn ta theo thì đâu đến mức không thu hoạch được gì” Phù Sơ bĩu môi.

La Chinh khoanh chân ngồi xuống, mỉm cười với hai tỷ đệ rồi nhẹ nhàng vung tay.

Một đống hoang cốt xếp ngay ngắn trước mặt hắn!

Tiểu Vân và Phù Sơ đều sửng sốt.

Phù Sơ còn trợn mắt nhìn La Chinh rồi lại nhìn hoang cốt: “Một, hai, ba, bốn,… Mười hai miếng! Hơn nữa còn có ba miếng rất lớn!”

Lần trước Phù Sơ cố lắm mới tìm ra được ba miếng hoang cốt, vả lại còn suýt chết trong đồng hoang Vạn Cổ, không ngờ La Chinh chỉ đi một ngày mà đã tìm thấy nhiều hoang cốt như vậy. Điều này làm cậu ta hơi khó chấp nhận.

Ngay cả Tiểu Vân luôn bình tĩnh cũng nóng cả mắt khi nhìn đống hoang cốt này.

Tuy tháng nào bộ tộc cũng có thêm vài miếng hoang cốt nhưng đó là tài sản chung, Tiểu Vân không thể sử dụng riêng nên vẫn luôn thiếu hoang cốt.

Lần này Phù Sơ đã mạo hiểm tính mạng để lấy hai miếng hoang cốt cho Tiểu Vân. Tuy rằng nàng mắng đệ đệ mình một trận nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ vì nó quá quý báu với nàng.

Ngay lúc hai tỷ đệ trợn tròn mắt, La Chinh lại nhẹ nhàng gạt tay biến ra thêm mười hai miếng hoang cốt nữa trước mắt bọn họ.

“…”

Tiểu Vân và Phù Sơ nhìn đăm đăm vào chúng.

Rồi bọn họ lại thấy tay của La Chinh nhúc nhích, theo đó mười hai miếng hoang cốt nữa lại xuất hiện.

La Chinh lần lượt phất tay làm từng hàng hoang cốt hiện ra trước mắt hai tỷ đệ.

Tiểu Vân và Phù Sơ đi từ cảm giác kinh ngạc, khó tin đến gần như chết lặng!

“Đây, đây… Tổng cộng có tám mươi chín miếng” Tiểu Vân ngơ ngác nhìn hoang cốt, sức mạnh hoang thần tỏa ra từ chúng có sức hấp dẫn rất lớn với nàng.

Phù Sơ cũng ngơ ngẩn nhìn La Chinh: “Ngươi lật hết cả đồng hoang Vạn Cổ lên luôn à?”

Nên biết, khu vực của bọn họ là nơi cằn cỗi nhất trong đồng hoang Vạn Cổ, những bộ xương tại đây đã bị lục tìm vô số lần nhưng số lượng hoang cốt vẫn rất ít ỏi.

Các hoang thần mạnh mẽ cảm thấy khu vực này không xứng đáng để tìm kiếm hoang cốt nên mới đến lượt những bộ tộc như thế này đi nhặt mót.

Thi thoảng may mắn lắm thì có thể tìm ra một hai miếng hoang cốt.

Ấy thế mà La Chinh lại tìm thấy gần trăm miếng trong vòng một ngày, đúng là khó có thể tưởng tượng được!

Nếu các tông môn lớn biết chuyện này thì e rằng sẽ giành khu vực này lại mất.

“Ngươi làm cách nào vậy?” Tiểu Vân chỉ khiếp sợ trong một thời gian ngắn.

Nàng không phải là thiếu nữ chưa từng thấy thành lớn.

Nếu nàng không lưu lạc đến nơi này thì đừng nói là trăm miếng hoang cốt, dù có đến chục nghìn hay trăm nghìn miếng hoang cốt đặt trước mặt cũng khó có thể làm nàng rung động. Đối với hoang thần mạnh mẽ thật sự thì số lượng đó chẳng thấm vào đâu cả.

Có điều, việc đào ra nhiều hoang cốt như thế trong vùng đất cằn cỗi này lại khác.

“May mắn” La Chinh cười khẽ.

Phù Sơ trợn trắng mắt: “Kẻ ngốc mới tin là may mắn!”

La Chinh tìm được hai ba miếng, thậm chí là bảy tám miếng thì có thể bảo là may mắn, chứ đến trẻ con cũng không tin hắn tìm được tám mươi chín miếng hoang cốt chỉ nhờ may mắn.

La Chinh không tiếp tục giải thích mà nhẹ nhàng đẩy mười hai miếng hoang cốt đến trước mặt Tiểu Vân: “Ta tặng cho ngươi số hoang cốt này, ngươi cũng cần tu luyện”

Tuy rằng La Chinh cũng rất cần hoang cốt để tu luyện nhưng việc tìm kiếm chúng không quá khó, nơi này còn là chỗ ở ngắn hạn của hắn khi vừa mới đến nên hắn sẵn lòng chia sẻ với Tiểu Vân.

“Số hoang cốt này… đều thuộc về ta sao?” Tiểu Vân kích động.

Nàng thật sự cần hoang cốt để đột phá cửa ải, nhưng nàng cũng biết rõ giá trị của nó.

Dù La Chinh chỉ chia sẻ với nàng hai ba miếng trong số hoang cốt vừa thu hoạch được thì nàng cũng đã thỏa mãn rồi. Cách La Chinh dứt khoát đẩy mười hai miếng hoang cốt đến trước mặt nàng thật sự khiến nàng thấy hơi hổ thẹn nhưng lại không nỡ từ chối.

Phù Sơ vốn định bắt bẻ La Chinh vài câu nhằm làm hắn đưa cho tỷ tỷ thêm vài miếng hoang cốt, song bây giờ thấy La Chinh rộng rãi nên cũng ngại mở miệng.

“Ừ, có điều ta còn muốn nhờ ngươi chỉ bảo về một miếng hoang cốt” La Chinh nói.

Tiểu Vân hơi buồn bực, hỏi ngay: “Vẫn còn một miếng hoang cốt nữa hả?”

Nhẫn tu di của La Chinh lại lóe sáng, ngay sau đó một miếng hoang cốt hình tam giác cao cỡ một người bình thường rơi ầm xuống đất khiến căn nhà tranh cũng rung theo.

Trước mắt bọn họ là miếng hoang cốt màu máu.

Lần này Tiểu Vân chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn miếng hoang cốt màu máu to lớn ấy.

Nàng sửng sốt khoảng bốn, năm giây rồi mới tỉnh hồn, kế đó vội vàng giục: “Mau, mau thu lại!”

“Sao thế?” La Chinh hơi khó hiểu nhưng vẫn nhét hoang cốt màu máu vào nhẫn tu di.

Tiểu Vân bước đến cửa nhà tranh rồi quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác. Sau khi cài cửa nhà lại, nàng nói: “Nếu có ai nhìn thấy miếng hoang cốt này thì phiền to rồi…”

Mặc dù những kẻ nhặt mót trong bộ tộc đều dựa vào Tiểu Vân nhưng lại không phải là người đáng tin cậy. Bọn họ rất vui lòng bán tin tức La Chinh có miếng hoang cốt này cho người ngoài.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác đăng tải, sao chép tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!