← Quay lại trang sách

Chương 2156 Tiên Trạch

“Chờ một chút” Tử Ngọc đột nhiên lên tiếngPhù Nhị nhìn sang con gái của mình rồi hỏi với giọng điệu thản nhiên: “Tử Ngọc còn chuyện gì à?”

Đôi mắt xinh đẹp của Tử Ngọc nhìn chăm chú vào La Chinh với vẻ phức tạp.

Điêu Viễn mang La Chinh về vì hắn đã thể hiện sức mạnh phi phàm trước mặt Trừng Úy, do đó hắn hoàn toàn có thể tham gia vào cuộc chiến giữa hai tộc.

Không ngờ sau đó lại phát hiện ra hắn có huyết thống vương phẩm và thân thế to lớn.

Liệu nàng còn điều hắn đi chiến đấu được không?

“Trong trận tranh giành cốt tháp Thiên Nam lần này, Vệ Hạ và Phong Long đã bị bộ tộc Hiên Viên đánh chết nên phần thắng của chúng ta là rất nhỏ, ta hy vọng La Chinh có thể chiến đấu” Tử Ngọc nói thẳng quyết định của mình.

Phù Nhị còn chưa nói gì mà ông lão già nua đã cười khẽ: “Con đường tắt giúp Chinh nhi trở nên mạnh hơn là tu luyện hoang thần trên thế giới này, vả lại làm thế còn có thể giúp hắn phát huy toàn bộ sức mạnh huyết thống của mình. Nếu có thể bảo đảm sự an toàn của hắn thì không phải là không thể chiến đấu”

Đôi mắt của những người bị lưu đày vô cùng tinh tường.

La Chinh chỉ là chân thần cấp cao mà dường như lại có dấu vết tu luyện hai loại chân ý của đạo, hơn nữa linh hồn cũng mạnh hơn hoang thần bình thường rất nhiều, như vậy việc đối đầu với hoang thần cấp trung sẽ không quá khó. Huống chi, hắn đã đến bộ tộc Xi Vưu, sau này còn có thời gian thu nạp hoang cốt huyết thống.

Nghe câu trả lời của ông lão, Tử Ngọc tươi cười gật đầu: “Tử Ngọc biết rồi ạ!”

Đợi những người bị lưu đày rời đi cả rồi, Tử Ngọc mới sai người dẫn đại sứ của bộ tộc Hiên Viên qua đây.

Không lâu sau, vài luồng sáng bay từ phía chân trời đến.

Người dẫn đầu có gương mặt sáng như ngọc, mày kiếm mắt sáng, mặt mũi ngạo nghễ.

Hắn ta chỉ là hoang thần cấp trung nhưng lại không hề hoảng hốt khi bước vào địa bàn của bộ tộc Xi Vưu.

Sau khi thấy đại trưởng lão, hắn ta cũng không hề chào hỏi giữ lễ mà chỉ rút một tấm ngọc ra rồi nhẹ nhàng bắn về phía Tử Ngọc, sau đó còn nói với thái độ ngạo mạn: “Cầm chắc đi, đây là chiến thư của bộ tộc Hiên Viên bọn ta!”

“To gan!”

“Làm càn!”

Hành vi của hắn ta làm Điêu Viễn, Kỷ Sưởng và những người khác trong tộc Xi Vưu giận dữ.

Tử Ngọc thì vẫn binh tĩnh như cũ, ngón tay thon dài khép lại để nhận lấy tấm ngọc ấy. Nàng liếc mắt nhìn nó rồi thản nhiên đáp: “Các ngươi đã chọn xong người rồi à, đúng là tự tin!”

Thanh niên đó mỉm cười: “Bộ tộc Hiên Viên ta là thống lĩnh của bát hoang nên tất nhiên không cần lo lắng gì. Theo ta thấy, tộc của ta chọn năm người chiến đấu là quá lãng phí, một mình Tiên Trạch ta đã đủ rồi!”

“Hóa ra ngươi chính là Tiên Trạch của bộ tộc Hiên Viên!” Kỷ Sưởng cau mày.

Bộ tộc Hiên Viên đột nhiên xuất hiện một vị thiên tài hơn người, nghe nói cả bộ tộc ấy đã dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng hắn ta.

“Thú vị! Bộ tộc Hiên Viên yên tâm cho ngươi đến đây hạ chiến thư à?” Điêu Viễn nhướng mày, lời nói sâu xa: “Ngươi không sợ chết hả?”

Hai tộc vừa giao ước xong thì bộ tộc Hiên Viên đã khiến bộ tộc Xi Vưu chịu thiệt hại nặng bằng cách đánh chết Vệ Hạ và Phong Long. Đương nhiên trong cơn giận dữ, bộ tộc Xi Vưu sẽ tìm mọi cách trả thù, thật không ngờ bộ tộc Hiên Viên lại dám phái Tiên Trạch tới hạ chiến thư!

“Cha ta đã nói các ngươi không dám đụng đến ta” Tiên Trạch bình tĩnh đáp.

“Có gì mà không dám, bây giờ ta giết ngươi đây!” Khí thế của Kỷ Sưởng trào dâng như một con thú cổ hoang dã có thể cắn người bất cứ lúc nào.

Thân là trưởng lão của tộc Xi Vưu, Kỷ Sưởng có sức mạnh ngang bằng với Điêu Viễn và dư sức đánh chết một hoang thần cấp trung.

Áp lực hình thành từ khí thế ấy khiến Tiên Trạch phải lùi về sau hai bước, song hắn ta vẫn nở nụ cười thản nhiên chứ không tỏ ra sợ hãi: “Ngươi có thể thử!”

“Được!” Người nóng nảy như Kỷ Sưởng đâu thể chịu sự khiêu khích từ một tiểu bối.

Thấy Kỷ Sưởng định ra tay, Tử Ngọc đột nhiên giơ tay ra ngăn cản lại và hờ hững nói: “Bộ tộc Hiên Viên giết người tộc Xi Vưu ta trên đồng hoang Vạn Cổ, theo như giao ước thì bất kể sống chết. Nếu chúng ta giết hắn ta ở đây là làm trái giao ước”

“Nhưng mà…” Kỷ Sưởng không phục.

Tử Ngọc không để ý đến Kỷ Sưởng mà tiếp tục nói: “Ta nhận chiến thư, bộ tộc Xi Vưu ta sẽ nghênh chiến vào ba tháng sau, ngươi có thể đi rồi”

Tiên Trạch nhìn Tử Ngọc với vẻ không hứng thú mấy. Tất nhiên mục đích của hắn ta khi đại diện tộc Hiên Viên đi hạ chiến thư là khiêu khích bọn họ, không ngờ đại trưởng lão tộc Xi Vưu lại hờ hững như không để chuyện này trong lòng, đúng là làm hắn ta hơi thất vọng.

Trước khi đi, Tiên Trạch cười ha ha: “Hy vọng đến lúc đó đám vô dụng tộc các ngươi có thể làm ta hài lòng!”

Nghe thế, La Chinh vẫn luôn giữ im lặng ở bên cạnh cũng hơi nhíu mày.

“Chờ đã” Giọng nói lạnh nhạt của Tử Ngọc vang lên.

“Cái gì?” Tiên Trạch vừa xoay người lại…

“Bốp!”

Mọi người không thấy Tử Ngọc ra tay thế nào nhưng lại thấy dấu năm ngón tay rõ rệt trên mặt Tiên Trạch.

Tử Ngọc nhấc bàn tay ngọc của mình lên, lạnh lùng nói: “Ngươi là đại sứ của tộc Hiên Viên, tuy ta không thể giết ngươi nhưng cũng có thể dạy bảo khi ngươi thiếu lễ phép, về bảo cha mẹ dạy lại ngươi cách đối nhân xử thế đi”

Thân là đại trưởng lão tộc Xi Vưu, sức mạnh của Tử Ngọc vô cùng khó lường, có thể nói là gần bằng những người bị lưu đày trong tộc.

Cái tát này không hề nhẹ, nửa bên mặt của Tiên Trạch lập tức sưng lên. Thế nhưng hắn ta chỉ vươn tay vuốt ve mặt như thể đã lường trước, hơn nữa còn lè lưỡi liếm liếm: “Đại trưởng lão dạy đúng lắm, Tiên Trạch nhớ rồi”

Dứt lời, hắn ta dẫn người bỏ đi.

“Tên này!” Điêu Viễn sầm mặt nhìn theo bóng lưng của bọn họ.

“Ta chặn giết hắn ta giữa đường là được” Kỷ Sưởng cũng nói.

“Không cần, hắn ta cố ý làm thế, rõ ràng bộ tộc Hiên Viên đã chuẩn bị sẵn” Tử Ngọc lắc đầu: “Thay vì tức giận với tên nhóc đó thì chi bằng chuẩn bị cho cuộc chiến ba tháng sau, chúng ta tuyệt đối không thể thua!”

Sau đó nàng lại nói với La Chinh: “Mấy ngày này, ngươi cần tu luyện chung với bọn Mão Tuyết, Trừng Úy và Đồ Bạch, ta sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện đầy đủ cho ngươi! Ba tháng sau, ngươi sẽ chiến đấu cho bộ tộc Xi Vưu ta!”

La Chinh mỉm cười, gật đầu.

Bộ tộc Xi Vưu nằm trong ba tộc lớn nhất thế giới nên số lượng hoang cốt tích trữ được gần như vượt trên cả tưởng tượng của hoang thần bình thường.

Chẳng qua, hoang cốt huyết thống trong các tộc lớn đều eo hẹp. Do vậy, dù mỗi người trong tộc đều muốn có nhiều hoang cốt huyết thống nhưng vẫn chỉ được phân chia dựa trên độ tinh khiết huyết thống và những gì tài năng tương lai của mình biểu hiện ra. Ngay cả như vậy, số lượng hoang cốt huyết thống được chia vẫn không nhiều lắm, thiên tài như Trừng Úy cũng chỉ có thể lấy được hơn mười miếng hoang cốt huyết thống một năm thôi.

Có điều, tình huống hiện tại vô cùng đặc biệt. La Chinh có huyết thống vương phẩm nên những hạn chế trong việc phân chia hoang cốt huyết thống sẽ không được tính nữa.