← Quay lại trang sách

Chương 2188 Dây cung được kéo ra

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm hầu hết mọi người đều ngơ ngácTiên Trạch tấn công liên tiếp đến hoa mắt, thoáng chốc đã đẩy La Chinh vào đường cùng!

Thấy mình không thể tránh được nhát kiếm đó, đan điền của La Chinh bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, một luồng sức mạnh vô hình bắn ra.

Phật Hoàng Kiếm còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình thì đã lao thẳng về phía Tiên Trạch.

“Rầm!”

Phật Hoàng Kiếm đánh trúng người Tiên Trạch làm hắn ta bị chặn lại một lát.

Nhân cơ hội đó, La Chinh nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với hắn ta.

“Ồ? Lực lượng bản nguyên thành hình à? Hắn làm thế nào vậy? Tên nhóc này nhiều chiêu trò phết…”

Địch Tiến hơi câm nín, thầm nghĩ La Chinh này đúng là lắm thủ đoạn mà thủ đoạn nào cũng đặc biệt.

Có điều, ông ta không định bỏ qua cho La Chinh.

Nếu có thể diệt trừ kẻ còn xuất sắc hơn Tiên Trạch thì nên diệt trừ cho sớm để tránh tai họa về sau.

Do vậy, ông ta tiếp tục điều khiển Tiên Trạch lao thẳng về phía La Chinh.

Tiên Trạch không ngừng gây sức ép, La Chinh thì chỉ có thể tránh né liên tục.

Tuy nhiên, dường như Tiên Trạch có thể tính ra mỗi bước đi của La Chinh. Hắn ta phát huy tốc độ của mình đến mức tận cùng, thỉnh thoảng còn sử dụng chân ý hư không huyễn diệt để trốn vào hư không đánh lén La Chinh.

Trong trận chém giết liên tục này, La Chinh bắt đầu luống cuống, có thể nói là gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn!

Một tròng mắt lớn trên đỉnh cốt tháp Thiên Nam ở cách đó không xa đang theo dõi tình hình tại thành Phi Liêm.

9527 không quan tâm đến cuộc đấu tranh giữa các hoang thần. Trong mắt bản chủ, đám sinh linh này đều chỉ là kiến hôi, ngay cả những người bị lưu đày cũng chỉ là con kiến to hơn một chút mà thôi.

Thứ duy nhất nó quan tâm là La Chinh.

Não chủ yêu cầu 9527 ghi lại từng hành vi cử chỉ của La Chinh, nếu được thì tiếp cận hắn.

La Chinh rất khó vượt qua Bỉ Ngạn chỉ với xác thịt của mình, hắn cần được chỉ điểm.

“Chỉ là một trận đấu thôi, tại sao lại có người bị lưu đày quấy rầy?”

9527 cảm thấy hơi khó hiểu, nó còn chưa thể hiểu rõ ý nghĩ của loài người.

Địch Tiến đã tu luyện chân ý hư không huyễn diệt đến mức thành thạo, không ai có thể phát hiện ra ông ta nấp trong hư không.

Có điều, dù Địch Tiến có lợi hại đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của 9527.

Con ngươi của 9527 có thể nhìn xuyên qua mọi hư không, tất cả hành động của Địch Tiến đều lọt vào mắt của nó.

Nếu đây là cuộc so tài bình thường thì 9527 sẽ không can thiệp, huống hồ nó có thể nhân cơ hội này để quan sát cẩn thận và kỹ lưỡng hơn nữa.

Ví dụ như năng lực “Dung Đạo” mà La Chinh vừa thể hiện khi nãy.

Điều này khiến 9527 rất kinh ngạc, bởi nó cảm nhận được hơi thở của Đại Nhất Thống, tuy chỉ rất rất ít nhưng cũng đã thành hình!

Bản chủ và não chủ đều đã từng nói, Đại Nhất Thống không thể nào xuất hiện lần nữa vì nó là năng lượng đã bị cạn kiệt vĩnh viễn. Những sinh linh may mắn biết đến hơi thở của Đại Nhất Thống đều đã hóa thành cổ thần Hỗn Độn, thành một bộ phận của thế giới này, cho nên cứ cố gắng theo hướng này là không có kết quả.

Tiếc là rất nhiều sinh linh vẫn còn mơ mộng hão huyền về việc điều khiển thứ thần bí cuối cùng trong hỗn độn.

Nếu mình có thể đến gần La Chinh thì nhất định sẽ bảo hắn đừng đi trên con đường này.

9527 để ý thấy người bị lưu đày nấp trong hư không kia ngày càng quá đáng, hơn nữa La Chinh rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm nên cũng ngày càng tức giận.

Người bị lưu đày lại đi bắt nạt một tiểu bối, đúng là không biết xấu hổ mà.

Tựa như não chủ có hình thể khổng lồ bắt nạt nó vậy…

Não chủ từng nói phải cố gắng hết sức để bảo vệ La Chinh.

Nghĩ đến đây, 9527 sử dụng quyền hạn của mình.

Đỉnh cốt tháp Thiên Nam lại rung động lần nữa, chẳng qua không ai có thể nhận ra sự rung động ấy vì cốt tháp quá khổng lồ.

Trong lúc rung động, bên cạnh con ngươi ấy lại ngưng tụ ra một hạt giống.

Hạt giống nhanh chóng trưởng thành, ra hoa kết quả.

Sau đó, quả nứt ra và để lộ một chiếc cung xương căng chặt ở bên trong.

Cung xương này rộng khoảng ba trăm mét, mũi tên xương gắn trên dây cung dài đến sáu trăm hai mươi mét.

Khoảng cách từ đỉnh cốt tháp Thiên Nam đến thành Phi Liêm dài tám trăm bảy mươi ba tỷ sáu trăm triệu dặm.

Nếu 9527 bắn mũi tên xương này đi và mặc cho nó bay đến thành Phi Liêm theo sức của dây cung thì sẽ cần khoảng một trăm bốn mươi năm mới đến nơi.

Chẳng qua, trên mũi tên xương này có một số hoa văn chạm rỗng chứa một phần rất nhỏ chân ý hư không huyễn diệt mà 9527 đặt vào.

Tuy nhiên, một phần rất nhỏ chân ý hư không huyễn diệt của cổ thần Hỗn Độn đã hơn xa những người bị lưu đày, mũi tên xương ấy chỉ cần bay một tích tắc là đã xuyên qua hư không và bắn trúng Địch Tiến.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Vào lúc này, tại tháp cổ Xi Linh.

“Đại ca, rõ ràng Tiên Trạch kia có gì đó không đúng” Phù Nhị lo lắng nói.

Những người bị lưu đày trong tộc cũng luôn chú ý đến La Chinh.

Ông lão già nua hơi do dự, tuy ông ta cũng đã nhận ra Tiên Trạch có vấn đề nhưng lại không thể khẳng định.

“Đại ca, bây giờ chúng ta cứu La Chinh đi, xem như thua cuộc giao ước này, nhường cốt tháp Thiên Nam cho bọn họ cũng được” Trì Nghĩa nói với thái độ kiên quyết.

Ông lão già nua cau mày: “Ta sẽ không làm La Chinh mất mạng, có điều ra tay ngay lúc này thì không tránh khỏi trở thành đề tài bàn tán của bộ tộc Hiên Viên!”

“Không có gì quan trọng hơn mạng sống của La Chinh” Phù Nhị lại nói.

“Đương nhiên” Ông lão già nua dứt khoát gật đầu: “Chờ một chút, nếu không được thì ta sẽ mang La Chinh về trước”

Với sức mạnh của ông ta, việc kéo La Chinh về cốt tháp Xi Linh trong nháy mắt không hề khó.

Tuy rằng bọn họ nhìn thấu một số manh mối cũng như sự khác thường của Tiên Trạch nhưng vẫn không thể phát hiện Địch Tiến đang nấp ở đâu trong hư không.

“Keng keng keng keng…”

Hai thanh đao nhọn của Tiên Trạch bay múa điên cuồng và tấn công La Chinh mãnh liệt.

Dưới sự khống chế của Địch Tiến, sức mạnh của Tiên Trạch đã sớm thoát khỏi phạm trù chân thần cấp trung.

Kỹ xảo của hắn ta đã đủ làm các trưởng lão trong tộc líu cả lưỡi, ấy thế mà La Chinh lại có thể gắng gượng ngăn cản thế tấn công sắc bén của nó chỉ với một thanh kiếm.

“Cũng ương ngạnh đấy…”

Địch Tiến hơi bực, tiếp tục dùng suy nghĩ trong đầu điều khiển “con rối” Tiên Trạch tấn công La Chinh dữ dội hơn.

Mặc dù La Chinh cố giữ tâm thái bình tĩnh để đối phó với địch nhưng sự thật là giữa hắn và người bị lưu đày vẫn còn chênh lệch lớn đến mức không tưởng. Dưới sức ép mạnh mẽ của Tiên Trạch, La Chinh vẫn để lộ một sơ hở.

Sơ hở đó đã bị Tiên Trạch nhằm trúng!

“Keng!”

Sau một tiếng vang lanh lảnh, hai thanh đao nhọn xoay lại và chém trúng chân La Chinh lần nữa. Trong lúc hắn đứng không vững, thanh kiếm dài đột nhiên bắn ra ngoài và cắm trên mặt đất cách đó tầm mấy chục nghìn mét, sau đó dần thu nhỏ lại còn khoảng vài mét…

Tiên Trạch cầm hai thanh đao đơn giản từ từ bước về phía La Chinh, vẻ mờ mịt hiện rõ trong đôi mắt hắn ta.

“Nên kết thúc rồi” Tiên Trạch nói với giọng điệu kỳ quái.

Cùng lúc đó, 9527 trên đỉnh cốt tháp Thiên Nam cũng phát ra một ý thức: “Người nên kết thúc chính là ngươi”

Ngay lập tức, dây cung xương được kéo ra.