Chương 2227 Tán dóc
Trong toàn hỗn độn, sức mạnh bậc cao sẽ tạo ra sự áp chế với sức mạnh bậc thấp, mà những cổ thần Hỗn Độn lại nắm giữ sức mạnh tối caoTựa như Chúng Sinh Bình Đẳng vừa được sử dụng là đã có thể áp chế mọi thứ vậy.
Dù cho những người bị lưu đày mạnh đến đâu đi nữa, kết quả đều sẽ bị suy yếu về trình độ ngang với một con người, ngay cả sức mạnh đạt được từ Bỉ Ngạn cũng không thể chống lại Chúng Sinh Bình Đẳng.
Thế nhưng thần thông huyết thống của La Chinh tương đương với thần thông Chân Lý nên có thể tránh khỏi sự áp chế của Chúng Sinh Bình Đẳng.
Sau Chúng Sinh Bình Đẳng, La Chinh mới hiểu ý của 9527.
Tuy rằng sức mạnh ẩn chứa trong thần thông huyết thống của hắn khá yếu nhưng cấp bậc của nó lại cực kỳ cao.
“U…”
Một tiếng kêu cực nhỏ phát ra từ cơ thể La Chinh. Sau đó, một ít đốm sáng màu xanh biếc nhẹ nhàng nhảy trong lòng bàn tay hắn một cách chậm rãi rồi nhanh chóng hóa thành một khối vuông nhỏ cùng màu.
Hiện giờ La Chinh cũng không biết thần thông Chân Lý bên trong huyết thống này có năng lực như thế nào, hắn chỉ có thể sử dụng thần thông “Lạc Tinh Thủ” dưới sự chỉ dẫn của 9527.
Hắn khẽ lật bàn tay, khối vuông màu xanh biếc từ từ lan rộng rồi sát nhập vào trong tay của hắn, nhuộm cả bàn tay hắn thành màu xanh mơn mởn. Hắn đưa mắt nhìn ra xa và khẽ bóp ngón tay…
Ánh xanh trong tay hắn đã tiêu tan trước khi thi triển Lạc Tinh Thủ.
La Chinh không muốn tạo động tĩnh quá lớn.
Nếu bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã mở Chúng Sinh Bình Đẳng thì tức là sẽ có thủ đoạn tương ứng. Trước khi bọn họ sử dụng thủ đoạn ấy, La Chinh sẽ không để lộ năng lực của mình.
“Khò khè, khò khè…”
“O o o…”
Những người bị lưu đày và hoang thần vẫn còn đang ngủ say, thậm chí vài người còn ngáy.
Có lẽ đã lâu rồi bọn họ không được ngủ ngon như vậy.
Khoảng bốn năm canh giờ sau, Minh Vi là người đầu tiên tỉnh lại. Trong lúc dần tỉnh táo, nàng ta theo thói quen cảnh giác và xoay người ngồi dậy như phản xạ có điều kiện.
Nàng ta không ngờ mình lại ngủ như chết, một việc từng là không tưởng trong quá khứ.
Sau khi Minh Vi thấy La Chinh vẫn còn canh gác mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lên tiếng hỏi: “Qua bao lâu rồi?”
“Sắp năm canh giờ” La Chinh trả lời.
“Xin lỗi, ta không ngờ mình lại ngủ say như vậy” Minh Vi nói, thoáng nhìn qua những người bị lưu đày còn ngủ ngổn ngang rồi mỉm cười bất đắc dĩ: “Hình như mọi người đều vậy”
Về lý thuyết thì mọi người đều ngang hàng, nhưng thực tế thì giữa bọn họ vẫn còn một ít chênh lệch.
Ví dụ như tốc độ khôi phục sức lực của Minh Vi nhanh hơn những người khác khá nhiều nên mới là người đầu tiên tỉnh lại.
“Ngươi không nghỉ ngơi chút nào sao?” Minh Vi nhìn sang La Chinh.
“Ta không buồn ngủ” La Chinh lắc đầu.
Ban đầu La Chinh tưởng rằng mình tiêu hao ít thể lực hơn người khác nên mới không buồn ngủ, nhưng sau khi hắn vận chuyển thần thông huyết thống một lần thì bỗng thấy cả người càng tỉnh táo hơn.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ nguyên nhân hắn duy trì được trạng thái này là vì được cấy huyết thống của cổ thần Hỗn Độn.
Minh Vi ngạc nhiên nhìn La Chinh.
Nàng ta đã tò mò về hắn từ lúc lão Kim dẫn hắn đến tộc Nữ Oa rồi, có điều dù gì hắn cũng chỉ là một hậu bối đạt cảnh giới chân thần. Tài năng thiên phú của hắn quả là đáng kinh ngạc nhưng thực lực lại không đủ lọt vào mắt nàng ta.
Lúc dẫn mọi người xông vào thế giới này và thẳng tiến về phía trước, nàng ta cũng không chú ý đến cậu thanh niên này vì hắn vốn không có cơ hội ra tay.
Không ngờ sức mạnh mà hắn thể hiện sau Chúng Sinh Bình Đẳng lại khiến nàng ta quá đỗi ngạc nhiên.
Nhờ vào bản lĩnh mạnh mẽ của mình, dù người bị lưu đày gặp phải Chúng Sinh Bình Đẳng nhưng vẫn lợi hại hơn các hoang thần, thế nhưng La Chinh chỉ có tu vi chân thần thôi…
Do vậy, nàng ta cũng sinh ra lòng hiếu kỳ với La Chinh.
Minh Vi tiến lên hai bước, khẽ nhấc bộ váy đầy máu của mình lên rồi ngồi xuống cạnh La Chinh, kế đó chợt hỏi: “Hình như ngươi cũng rất muốn rời khỏi thế giới này thì phải?”
Ngoài người bị lưu đày, không ít hoang thần đều không muốn rời khỏi đây vì nói sao thì nó cũng là quê hương của bọn họ. Nếu như bọn họ rời khỏi nơi đầy rẫy hoang cốt này thì việc tu luyện sẽ trở nên cực kỳ gian nan!
La Chinh ngồi tại chỗ, hướng mắt về phía những đài cao trùng điệp ở xa và cười nhẹ: “Dĩ nhiên”
Hắn đã rời khỏi Thần vực mấy năm nên hoàn toàn không biết tình hình nơi đó thế nào rồi.
Nhưng căn cứ theo tình hình khi hắn rời đi thì La Chinh làm thế nào yên lòng cho được?
Mẫu thân có rơi vào tay Đông Phương Thuần Quân không? Hay ngay cả bà ấy cũng bỏ mạng cùng với đám thánh nhân kia?
Bọn La Yên, Huân và Ninh Vũ Điệp ở Tiên phủ thì thế nào rồi? Tất cả đều là nỗi thấp thỏm trong lòng La Chinh.
Minh Vi không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì nỗi lo âu và nhớ nhung trong lòng hắn đã bị khơi dậy, trong đáy mắt cũng toát ra nỗi thương nhớ.
“Xem ra chiếc thuyền kia có người rất quan trọng với ngươi à?” Minh Vi hỏi.
Ban đầu nàng ta vốn định tập hợp tất cả sức mạnh của người bị lưu đày trong tộc Nữ Oa để kéo chiếc thuyền ấy xuống.
“Tất nhiên” La Chinh gật đầu: “Tất cả người thân của ta đều ở đó, và cả kẻ thù nữa”
Giờ đây Minh Vi đã biết về lai lịch của “Thần vực”. Đương nhiên nàng ta biết rõ ân oán giữa Xi Vưu và Đế Hồng Thị, song nàng ta đã không còn biết hướng đi ở thế giới mẹ từ sau khi bị nhốt tại ngục giam này.
Có điều, hiện giờ nàng ta đã biết rằng Cửu Lê dũng mãnh một thời đã suy thoái, thậm chí Xi Vưu buộc phải đúc thuyền để thoát khỏi thế giới mẹ.
“Chắc kẻ thù của ngươi là người của Đế Hồng Thị hoặc là Hiên Viên Vệ nhỉ?” Minh Vi lại hỏi.
Những tên gọi như bộ tộc Hiên Viên, bộ tộc Nữ Oa tại thế giới này cũng chỉ là một cách xưng hô đơn giản thôi, các tộc lớn tại đây không được gọi như vậy trong thế giới mẹ.
“Đúng, mà cũng không đúng… Có điều, mọi chuyện đều bắt nguồn từ Hiên Viên Vệ” La Chinh đáp.
Hắn chưa từng gặp Hiên Viên Vệ, nhưng Thần vực ra nông nỗi này cũng vì Hiên Viên Vệ, Đông Phương Thuần Quân cũng xem như được Hiên Viên Vệ nâng đỡ.
Nếu hắn quay về Thần vực thì sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với bọn họ.
“Nếu ta có thể rời khỏi thế giới này thì ta sẽ giết sạch bọn họ giúp ngươi” Minh Vi cười nhạt.
Mặc dù Minh Vi không rõ sức mạnh của Hiên Viên Vệ nhưng vẫn rất có lòng tin.
“Ngươi bằng lòng nhúng tay sao?” La Chinh lấy làm lạ.
Tuy hắn chưa từng đến thế giới mẹ nhưng cũng biết nguyên nhân gây ra tranh đấu giữa các tộc lớn là vì đủ loại lợi ích.
Nếu có thể rời khỏi đây, tất nhiên hắn hy vọng những cường giả tộc Xi Vưu như lão Kim, Phù Nhị, Trì Nghĩa sẽ theo mình về Thần vực, nhưng hắn không ngờ Minh Vi lại chủ động xin đi giết giặc.
“Tại sao không?” Minh Vi khẽ cười với La Chinh, cặp mắt như có ngọn lửa đang cháy bập bùng: “Chỉ cần có thể rời khỏi thế giới này…”
Hiện giờ đến những người bị lưu đày cũng không còn đường lui nữa rồi.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!