Chương 2229 Đi ngược dòng nước
Trong số bốn mũi tên được bắn ra thì có đến ba mũi tên là nhắm vào Minh Vi, mũi tên còn lại thì hướng thẳng về phía La ChinhThực ra mấy kẻ đánh lén ở đây đều hiểu rõ, đối với những tộc lớn kia thì nhân vật quan trọng nhất không phải là Minh Vi, mà là Phù Sơ hiện đang lẫn trong đám người. Tuy nhiên, hiện giờ cậu ta đang được bảo vệ bởi mấy hoang thần ở xung quanh, bọn họ nguyện đem thân mình ra làm bức tường vây để bảo đảm cho sự an toàn của Phù Sơ giữa trận chiến hỗn loạn này, kín kẽ đến mức không có chút sơ hở nào để kẻ địch chớp thời cơ.
Vì vậy, vào thời khắc ra tay bắn lén, nhóm Địch Tiến đồng loạt chọn Minh Vi làm mục tiêu.
Những người bị lưu đày thuộc các tộc nhỏ như họ vốn không có hận thù sâu đậm gì với Minh Vi, chẳng qua bây giờ có cơ hội nên họ muốn tự tay ám sát người mạnh nhất trên thế giới này mà thôi.
Ngược lại, mục tiêu mà Địch Tiến ngắm bắn lại là La Chinh ở cạnh Minh Vi!
Trước đây không lâu, La Chinh bỗng nhiên xuất hiện trong trận chiến tranh đoạt cốt tháp Thiên Nam giữa tộc Xi Vưu và tộc Hiên Viên khiến cho đồ đệ của ông ta bị tổn thương nặng. Sau khi trở về cốt tháp, Tiên Trạch vẫn chẳng thể nào gượng dậy nổi. Vì thế, ông ta đã ghi hận La Chinh, tạc vào tận trong lòng.
Bây giờ mọi người đều trúng Chúng Sinh Bình Đẳng nhưng La Chinh vẫn dũng mãnh như thế, đương nhiên Địch Tiến càng thấy kiêng kỵ hơn. Lúc này có cơ hội giết chết hắn, ông ta đời nào chịu buông tha!
“Phập!”
La Chinh vung trường kiếm lên, cắm thẳng vào cổ của một âm nhân. Sau đó bàn chân hắn giẫm lên cơ thể âm nhân nọ, mượn lực nhảy lên thật cao.
Ngay khi ấy, khóe mắt hắn chợt thoáng thấy vài tia sáng đen đang lao vút về phía này!
“Cẩn thận! Có tên bắn lén!”
Cơ thể La Chinh lập tức co gập lại ngay giữa không trung như một phản xạ có điều kiện, trường kiếm khẽ rung lên. Mũi tên bắn về phía hắn bật ra ngoài cùng tiếng “keng” lanh lảnh.
Ngay khi hắn vừa lên tiếng nhắc nhở, Minh Vi ở bên kia cũng chú ý thấy ba mũi tên nhọn đang lao về phía mình.
Sau Chúng Sinh Bình Đẳng, cảm giác nhạy bén của nàng ta cũng bị suy giảm nghiêm trọng. Khi nàng ta trông thấy ba mũi tên này thì chúng chỉ còn cách nàng ta chừng bảy tám mét…
Sắc mặt Minh Vi sa sầm, trong lòng tự biết rằng mình chẳng thể nào tránh khỏi. Nàng ta bèn vươn tay túm lấy âm nhân cách mình gần nhất rồi lôi ngược về phía mình, đem nó ra che chắn trước người!
“Phập phập phập!”
Sau ba tiếng động trầm trầm, hai mũi tên cắm phập vào cơ thể âm nhân kia, mũi tên còn lại thì xuyên qua xương quai xanh của Minh Vi.
Minh Vi đau đớn kêu lên. Nàng ta cố chịu đựng cơn đau nhức nhối truyền đến từ bờ vai mình, giơ cao lưỡi đao vòng cắt đứt yếu hầu âm nhân rồi lập tức lùi về sau.
“Mẹ nó chứ, phản ứng nhanh thật!” Địch Tiến sầm mặt, nhanh chóng lấy ra một mũi tên khác và lắp lên dây.
Đợt ám sát đầu tiên vô cùng quan trọng, bởi dù sao đối phương cũng không hề biết và chưa kịp đề phòng, chính vì thế nên Diêm Lai mới lệnh cho Đại tướng trong tộc là Địch Tiến dẫn nhóm người đi thực hiện.
Thật không ngờ bốn người bọn họ chẳng làm được gì ngoài việc khiến cho Minh Vi bị thương nhẹ.
“Có kẻ bắn lén!”
“Ở phía trước bên trái!”
“Diệt mau, diệt mau!”
Cho dù những mũi tên vừa rồi không cướp được mạng sống của bất kỳ ai, nhưng vì thấy Minh Vi bị thương nên nhóm người của các tộc lớn vẫn bị hoảng loạn.
Bọn họ vốn đã phải dốc hết sức mới đấu lại đám âm nhân, nếu còn phải phân tâm đi đề phòng mấy mũi tên bắn lén này thì hiển nhiên áp lực đổ lên đầu họ sẽ tăng lên gấp bội, khiến lòng người hốt hoảng chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng. Cả nhóm người đều không dằn lòng được đành lùi lại.
“Mọi người đừng hoảng!” La Chinh thấy vậy bèn hô lên: “Ta đi xử lý mấy tên kia!”
Dứt lời, hắn lại nhảy bật lên lần nữa, một thân một mình lao về phía trước!
Đối mặt với đám âm nhân đông đúc, thân hình La Chinh bỗng quái dị đến lạ thường, bước chân thoắt trái thoắt phải, vẽ ra một đường đi hết sức kỳ lạ. Đây chính là Kiếm Bộ mà bấy lâu nay La Chinh chưa dùng đến.
Kiếm Bộ chẳng qua chỉ là một loại thân pháp, không cần dùng đến chân nguyên nên đương nhiên không bị Chúng Sinh Bình Đẳng hạn chế, có thể sử dụng lúc nào cũng được. Bước chân của hắn lúc dài lúc ngắn, phức tạp và biến hóa vô cùng quỷ dị.
Những tên âm nhân không có trí khôn kia cứ luôn bổ nhào về phía La Chinh nhưng làm kiểu gì cũng vẫn bị cách hắn chừng hai ba tấc. Hắn cứ thế lướt qua hơn trăm âm nhân liên tiếp mà chẳng bị chúng chạm đến một góc tay áo.
“Bắn tiếp!”
Địch Tiến núp trong bóng tối thấy La Chinh lao vùn vụt về phía bọn họ thì sầm mặt lại.
Cả bốn người đều đã lắp mũi tên mới lên nỏ, vừa nghe Địch Tiến ra lệnh liền bắn ra đợt tên thứ hai mà không hề do dự. Lần này, mục tiêu của cả bốn người họ chính là La Chinh!
“Vụt vụt vụt vụt!”
Bốn mũi tên lập lòe tia sáng xé gió lao đến, nhưng La Chinh lẫn vào trong đám âm nhân, lại vẫn luôn duy trì tốc độ chạy rất nhanh nên làm sao lọt vào trong tầm ngắm được?
“Phập phập phập phập…”
Cả bốn mũi tên đều cắm vào thân người của đám âm nhân, mang đến một loạt những tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này, La Chinh đã chạy đi được một khoảng xa chừng sáu bảy trăm mét, chỉ còn cách địa điểm mà nhóm Địch Tiến ẩn nấp tầm nghìn mét mà thôi.
“Nhanh quá!”
“Ha ha, thân pháp của tên nhóc này huyền diệu thật!”
“Sao hắn lại nghiên cứu và rèn luyện võ thuật bình thường đến trình độ này được cơ chứ? Chắc hắn biết được sẽ có Chúng Sinh Bình Đẳng nên đã chuẩn bị trước?”
Nhóm người bị lưu đày và hoang thần vốn đang bối rối hoảng loạn vì Minh Vi bị thương, trong lòng lo âu không ai có thể xử lý những kẻ bắn lén kia nên đành lùi về sau thật nhanh. Nào ngờ ngay sau đó La Chinh lại thể hiện ra thân pháp nhanh nhẹn thoăn thoắt của mình, thoải mái băng qua đám âm nhân trong khi những kẻ bắn lén lại chẳng làm gì được hắn.
Những người bị lưu đày bọn họ đều tinh thông võ thuật, nhưng ngay cả khi còn trong thế giới mẹ, võ thuật bình thường chẳng qua cũng chỉ là sản phẩm quá độ trước khi tu luyện “phương pháp Đại Thế Giới” mà thôi. Chỉ có một vài người ít ỏi mới đi luyện võ thuật đến mức tinh thông như thế, chẳng hạn như Minh Vi, lão Kim, Phù Nhị,… là những người nổi bật trong số đó.
Bọn họ đâu biết, trong vũ trụ vốn chẳng hề có “Chân thần”, tất cả mọi người đều dùng võ để nhập đạo. Tu luyện võ thuật chính là gốc rễ, là cơ sở tu luyện trong vũ trụ!
Lúc trước La Tiêu hoàn toàn có đủ khả năng để thúc ép tăng cao tu vi cho La Chinh, nhưng ông không làm thế mà lại sáng tạo ra những cơ hội tôi luyện cực hạn liên tiếp tại thế giới trong cơ thể cho La Chinh, nhờ đó mới có La Chinh của bây giờ.
La Tiêu có đoán được tình cảnh hiện giờ hay không thì không biết, nhưng vào giây phút này, võ đạo mà La Chinh tu luyện quả thực đã phát huy ra tác dụng vô cùng quan trọng!
Vì thế, khi những người bị lưu đày và hoang thần khác nhìn thấy những gì La Chinh thể hiện, sắc mặt của họ đặc sắc vô cùng. Được hắn cổ vũ thêm khí thế, tinh thần của họ cũng tăng cao…
“Mọi người ổn định lập lại đội hình đi, đừng hoảng” Minh Vi cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương, rút mũi tên cắm trên xương quai xanh của mình ra. Ánh mắt nàng ta dán chặt vào bóng hình thoăn thoắt đang lao nhanh qua đám âm nhân ở xa, trong đôi mắt toát lên sắc thái khác lạ.
Từ lúc bắt đầu, cả nhóm bọn họ đều tự động tôn Minh Vi lên đứng đầu, ngay cả kẻ mạnh như lão Kim cũng ngoan ngoãn nghe theo câu lệnh của nàng ta. Vậy mà không biết từ khi nào, tên nhóc kia lại âm thầm trở thành nhân vật chủ đạo, quả là vượt khỏi dự đoán của Minh Vi.
“Bắn tiếp đi!”
Địch Tiến cắn chặt răng, đột nhiên phất tay.
Theo tính toán ban đầu, chỉ cần đám âm nhân cầm chân nhóm Minh Vi, còn bọn họ cứ liên tiếp bắn tên ra là coi như ở thế bất bại…
Nào ngờ, tên tiểu bối không hề bắt mắt kia lại một thân một mình đi ngược dòng nước!
“Phập phập phập phập!”
Bốn mũi tên đồng loạt bay ra nhưng chẳng hề làm La Chinh bị đứt cọng lông hay sợi tóc…
“Ta muốn tự tay làm thịt hắn” Trong mắt Địch Tiến ánh lên vẻ dữ tợn, rút “xoẹt” thanh bội đao bên hông ra.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!