Chương 2232 Lén đi
La Chinh lau sạch máu tươi trên phi đao rồi khẽ gật đầu với Trì Nghĩa“Sao làm được vậy…” Hai tròng mắt Trì Nghĩa trừng to ra, y nhìn chằm chằm La Chinh và gặng hỏi tiếp.
Thực lực của mọi người đều y hệt như nhau, dù La Chinh sử dụng võ thuật cao siêu nhuần nhuyễn của mình thì cũng khó mà giải quyết cả bốn người bị lưu đày chỉ trong một thời gian ngắn. Đó là chưa nói đến chuyện cả bốn người đều có tay chân đầy đủ, dù họ thực sự không phải là đối thủ của La Chinh thì vẫn né được cơ mà…
Trên mặt nhóm người lão Kim cũng đầy vẻ ngờ vực. Bảo bọn họ giết đám âm nhân không có trí khôn kia thì không khó lắm, nhưng bảo họ lấy một địch bốn, đánh chết bốn người bị lưu đày thì ngay cả lão Kim cũng chẳng làm được, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có phần thắng.
“Bọn họ yếu hơn ta tưởng” La Chinh nhún vai.
Lúc này hắn không muốn giải thích quá nhiều.
Đương nhiên mấy người lão Kim và Trì Nghĩa không hề hài lòng trước câu trả lời của La Chinh, nhưng họ lạ chẳng thể nói thêm gì nữa…
Huống chi, La Chinh càng lợi hại thì càng có lợi cho họ.
La Chinh tìm lại trường kiếm của mình rồi đi nhặt cung nỏ mà nhóm Địch Tiến sử dụng khi nãy.
Mấy cung nỏ này quả nhiên chỉ là đồ vật bình thường, nhưng trong tình hình hiện tại thì vẫn rất có ích.
Trong lúc bên này nhặt nhạnh đồ đạc, nhóm người đi sau cũng giải quyết xong đám âm nhân và chầm chậm tiến vào.
Minh Vi chậm rãi bước đến trong vòng vây của mọi người. Khi ánh mắt lướt qua thi thể Địch Tiến, lông mày nàng ta hơi chau lại.
Những người bị lưu đày mà Minh Vi và nhóm kim Lão chém giết khi trước đều thuộc các tộc nhỏ, thực lực không mạnh lắm. Song, Địch Tiến là Đại tướng của tộc Hiên Viên, ông ta mạnh hơn hẳn những kẻ bị lưu đày tầm thường khác mà bây giờ lại chết ở nơi này, nên Minh Vi bị bất ngờ là điều hiển nhiên.
“Hiệu suất của các ngươi khá thật. La Chinh tùy tiện xông vào đây không bị thương gì chứ?” Nàng hướng mắt nhìn về phía La Chinh vẫn nguyên vẹn đứng đấy, trong lời nói ẩn chứa sự lo lắng. Ngay cả bản thân nàng ta cũng thấy La Chinh quá xốc nổi.
Nhóm lão Kim bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, cười khan hai tiếng rồi nói: “Bọn ta có làm gì đâu… Lúc đến nơi thì La Chinh đã giết sạch hết cả bốn người họ rồi”
“Cái gì?” Đôi mắt Minh Vi lóe lên tia sáng khác lạ.
Mấy người bị lưu đày thuộc tộc Hỏa Dung, tộc Tinh Lộc và cả những hoang thần khác cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn La Chinh.
La Chinh mỉm cười với Minh Vi, không giải thích gì nhiều mà chỉ chỉ vào thi thể trên mặt đất, nói: “Chắc mấy người bọn họ đã uống thứ thuốc đặc biệt nào đó giúp cơ thể họ tỏa ra thứ mùi này. Hình như cũng chính vì mùi hương ấy mà đám âm nhân kia không dám đến gần họ”
Kể từ sau Chúng Sinh Bình Đẳng, đám âm nhân đã gây ra rất nhiều rắc rối cho họ. Trong khi đó, những xác chết này vẫn đang tỏa ra mùi thuốc, vào thời điểm mấu chốt mang ra dùng đỡ vẫn được.
Xem ra La Chinh còn giấu giếm nàng ta đòn sát thủ nào đó…
Có điều, thấy La Chinh tránh né đề tài, khóe miệng Minh Vi khẽ cong lên. Nàng ta cũng thức thời chuyển chủ đề sang đống xác chết: “Thế thì chúng ta có thể sử dụng mấy cái xác này để xua đám âm nhân kia cho tiện đi lại”
“Ừ!” La Chinh gật đầu, sau đó nhìn một lượt mấy người xung quanh rồi nói: “Đối phương ẩn nấp đánh lén từ đằng sau đài cao, chúng ta chỉ có thể làm bia ngắm. Tiếp theo đây, chúng ta không thể cứ tiếp tục đi công khai như thế được”
Đối phương thả ra quá nhiều âm nhân, bọn họ quả thực không có biện pháp nào hay để đối phó.
Lần này nếu không phải La Chinh mạnh mẽ xông lên thì không biết họ sẽ bị mất bao nhiêu người trong tay nhóm Địch Tiến…
Cứ tiếp tục thế này đúng là không phải cách hay.
“Vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm gì?” Một ông lão trong tộc Hỏa Dung thì thào cất tiếng hỏi.
Khi trước Minh Vi vẫn luôn là người dẫn đầu, đương nhiên mọi người đều nghe theo lời nàng ta. Dù sao thực lực của nàng ta cũng mạnh nhất trong nhóm, chỉ với tu vi của nàng ta là có thể khiến mọi người răm rắp tuân theo rồi.
Còn bây giờ, có vẻ như Minh Vi cũng nghe theo lời đề nghị của La Chinh nên đương nhiên họ sẽ lúng túng không quen.
Có điều, La Chinh vừa dấn thân xông pha vào nơi nguy hiểm, dùng sức của một mình mình giết chết bốn người bị lưu đày, chứng minh được thực lực của hắn không đơn giản. Thế nhưng, khi nghĩ đến tu vi “tầm thường” của La Chinh, trong lòng họ vẫn thấy hơi là lạ.
“Hãy chia thành hai nhóm” La Chinh đáp.
“Chia làm hai? Chia như thế nào?” Một người bị lưu đày lập tức truy hỏi.
La Chinh mỉm cười, nói: “Ta là một nhóm, các ngươi là một nhóm”
Một vài người nghe La Chinh nói thế thì khó chịu không thôi. Ngược lại, Minh Vi hiểu ra đầu tiên, nàng ta khẽ nhíu lông mày lại và hỏi: “Ngươi đi một mình nguy hiểm quá đấy? Ta có thể đi cùng ngươi”
Dù bị Chúng Sinh Bình Đẳng hạn chế nhưng nhóm Minh Vi vẫn không hề e ngại đám người Diêm Lai. Xét về nhân số, bọn họ đã chiếm ưu thế tuyệt đối, còn về thực lực… Mọi người chẳng chênh nhau là bao.
Chẳng qua hiện giờ địch nấp trong một nơi bí mật nào đó, còn bọn họ thì ở ngoài sáng. Cả một nhóm đi cùng nhau như họ chính là mục tiêu rõ ràng, cứ tiếp tục như thế thì e là sẽ bị đối phương tấn công từng đợt, bào mòn đến hết.
La Chinh đề nghị như thế là muốn nhóm người bọn họ cũng núp đi.
Song, Minh Vi lại lo lắng không biết La Chinh có đủ năng lực hành động một mình không.
“Đúng thế, một mình ngươi e là không được đâu. Ta, Phù Nhị và cả Minh Vi đi cùng ngươi được không?” Lão Kim đứng gần đó lên tiếng.
La Chinh lắc đầu: “Các ngươi bắt mắt quá, nếu trong đội ngũ thiếu mất các ngươi thì sợ là đối phương sẽ phát hiện ra ngay. Một mình ta đi là ổn nhất”
Dù sao trước đó La Chinh cũng đã giết được cả nhóm Địch Tiến rồi, tuy lão Kim bọn họ không ủng hộ đề nghị này nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý với phương án của hắn…
Bên dưới hàng loạt các đài cao là những con đường chằng chịt đan xen, giăng kín khắp nơi, vô cùng phức tạp.
Mọi người lại tiếp tục tiến lên, nhưng trong đó thiếu đi La Chinh…
Hắn tách ra một đoạn cách đoàn người chừng mấy nghìn mét, xuyên qua một vùng tối cạnh đài cao.
Có vết xe đổ lần trước, cả đoàn người ai nấy đều giữ im lặng và cảnh giác cao độ, lúc nào cũng đề phòng mũi tên bắn ra từ trong góc tối.
Lúc Minh Vi dẫn đầu đoàn người đi tiếp hơn mười dặm nữa, ở sau một đài cao khác chợt vang lên giọng thì thầm.
“Họ tới rồi, vẫn do Minh Vi thống lĩnh…”
“Không thấy Địch Tiến bọn họ rút về đây, tức là thất bại rồi à?”
“Chắc Địch Tiến không chạy thoát được, xem ra chúng ta đừng quá ham chiến đấu!”
Theo kế hoạch của Diêm Lai, cứ bốn người sẽ hợp thành một nhóm, sau khi dùng cung nỏ bắn lén đoàn người Minh Vi thì phải lập tức rút về tập hợp với nhóm người ở phía sau, tiến hành đợt bắn lén tiếp theo.
Nếu thành công, bọn họ có thể bào mòn toàn bộ nhân số trong đoàn người do Minh Vi dẫn đầu.
Thế nhưng, nhóm người Địch Tiến lại không trốn thoát được, khiến cho bốn người ở đây chợt dâng lên cảm giác chẳng lành.
“Đừng suy nghĩ nhiều, thả đám âm nhân ra đi!” Một người trong số họ ra lệnh.
“Cạch cạch…”
Hàng rào chắn giữa hai đài cao lập tức biến mất, đám âm nhân bị giam giữ đằng sau hàng rào nhanh chóng xông thẳng về phía trước, còn bốn tên bắn lén thì đã lắp cung nỏ xong xuôi.
Thế nhưng, khi cung nỏ của họ vừa mới ngắm trúng mục tiêu thì khóe mắt họ bỗng trông thấy tia sáng màu xanh lục lướt qua.
“Ánh sáng từ đâu ra vậy?” Một kẻ bị lưu đày trong số đó nghi ngờ quay đầu lại xem.
Ngay sau đó, gã liền trông thấy La Chinh đang đứng hùng dũng ở cách đó không xa, trên tay phải tỏa ra ánh sáng màu xanh mướt là thanh phi đao nhỏ bé, đôi mắt sáng ngời như đèn pha soi rọi bóng đêm.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!