← Quay lại trang sách

Chương 2286 Tà Quỷ vực

“Đại gia tộc quyền thế Nhạc gia?” Mặt mày La Chinh lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Lúc ở trên đảo nổi ta chưa bao giờ nghe nói tới Nhạc gia cả”Những ngày ở trên đảo nổi, hắn cũng đã được biết về lịch sử của rất nhiều gia tộc quyền thế.

Giữa các gia tộc quyền thế trong lịch sử chưa bao giờ xuất hiện cái tên “Nhạc gia”, bây giờ đột nhiên nghe được, La Chinh cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Bởi vì Nhạc gia đã bị Đông Phương Thuần Quân đè ép không ngóc đầu lên nổi rồi” Vũ Thái Bạch đi vào từ cửa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cái xác chuột kia: “Hiện tại đa số các vãn bối trong các gia tộc quyền thế không ai biết tới thời hoàng kim của Nhạc gia, cũng không biết Nhạc Ngâm Liễu năm đó”

Hàm Cửu Di gật đầu: “Thái Bạch nói đúng, thời điểm đó thực lực của Nhạc Ngâm Liễu cực mạnh, đủ để khiêu chiến địa vị của Đông Phương Thuần Quân. Về sau Đông Phương Thuần Quân bị ép phát động chiến tranh vũ trụ với Nhạc Ngâm Liễu, đánh tan vũ trụ của Nhạc Ngâm Liễu. Nhạc Ngâm Liễu bị giết, đảo nổi của Nhạc gia cũng chìm xuống biển Thời Gian. Từ đó về sau Đông Phương Thuần Quân từng đích thân đề ra một quy tắc, họ Nhạc không thể đi vào biển Thời Gian, cho nên trong các gia tộc quyền thế không có lấy một vị chân thần họ Nhạc”

La Chinh bất ngờ, lập tức hỏi: “Người ngang ngược như Đông Phương Thuần Quân mà lại phải kiêng kỵ một dòng họ đến vậy à? Đúng là chuyện bé xé ra to”

Trong vòng nghìn tỉ năm, bất kể thị tộc nào cho ra được một Thánh nhân đã là vô cùng may mắn, chẳng lẽ Đông Phương Thuần Quân còn sợ Nhạc gia lại cho ra một vị thánh nhân nữa? Xác suất này quá nhỏ…

“Có thể là chuyện bé xé ra to, cũng có thể không phải” Vũ Thái Bạch cười nhạt: “Bởi vì có lời đồn rằng Nhạc Ngâm Liễu chưa chết”

Hàm Cửu Di khẽ gật đầu: “Ta cũng từng nghe lời đồn này”

“Ngay cả vũ trụ cũng đã bị đánh tan, cho dù là thánh nhân cũng không thể nào thoát chết mới đúng chứ?” La Chinh nói với vẻ ngạc nhiên.

Sở dĩ thánh nhân có thể bất tử bất diệt là vì có vũ trụ, ngay cả vũ trụ cũng bị đánh tan thì bản thân sao có thể may mắn tránh khỏi.

“Theo đạo lý thì hẳn là như vậy, nhưng tình huống của Nhạc Ngâm Liễu lại hơi khác. Con linh thú bên cạnh hắn là chuột Thạch Lẫm độc nhất vô nhị trong Thần vực. Chuột Thạch Lẫm đã chết rất nhiều lần, cũng đã trải qua rất nhiều lần chuyển thế hồi sinh” Vũ Thái Bạch mỉm cười nói.

La Chinh khẽ nhướng mày: “Các ngươi nghi ngờ Nhạc Ngâm Liễu cũng chuyển thế hồi sinh giống như chuột Thạch Lẫm?”

“Đúng!” Vũ Thái Bạch gật đầu.

Trên thực tế, bọn họ và Nhạc thánh Nhạc Ngâm Liễu không phải người cùng một thời đại.

Có điều, tuy Đông Phương Thuần Quân đã xóa sổ mọi vết tích của Nhạc gia nhưng vẫn không thể ánh hưởng đến những thánh nhân khác. Những chuyện liên quan đến Nhạc gia năm đó vẫn được ghi lại và lưu truyền đến tận ngày nay.

Ví như Hàm Cửu Di biết được chuyện này từ một quyển sách cổ về “Nhạc gia”, trong sách cổ còn có tranh vẽ về “chuột Thạch Lẫm”. Vậy nên khi thấy con chuột kia, nàng mới có cảm giác rất quen.

“Con, con chuột này… còn có nhiều bí mật như vậy?” Cực Ác lão nhân há hốc mồm.

Cực Ác lão nhân biết lai lịch của chuột Thạch Lẫm, nhưng không biết chuột Thạch Lẫm còn có bí mật nhường này!

“Thế nhưng ngươi nói chuột Thạch Lẫm có thực lực của thánh nhân, song lúc đó tại hang động của Trường Không vực, chuột Thạch Lẫm này cũng chỉ tương đương với chân thần cấp trung mà thôi” La Chinh cười nói.

Vũ Thái Bạch đưa tay khẽ chỉ vào xác chuột, xác chuột đang nằm trên mặt đất bay tới trên tay hắn.

Quanh thân cái xác chuột này đang tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt…

“Năm đó chuột Thạch Lẫm chết cùng với Nhạc Ngâm Liễu, thực lực sau khi chuyển thế còn tương đương với á thánh, lại bị Đông Phương Thuần Quân tiêu diệt một lần nữa, thực lực tiếp tục bị hao tổn, chỉ còn là đại viên mãn. Sau đó nghe nói con chuột này đầu thai vào một gia tộc cấp một, sau mấy lần bỏ mạng liên tiếp, hiện tại chỉ có thực lực chân thần cấp trung…”

Vũ Thái Bạch nói xong, trong tay phóng ra một tia đạo uẩn. Những tia đạo uẩn này dung hợp với vầng sáng vàng mà chuột Thạch Lẫm phát ra, tạo thành một cảnh tượng đặc biệt chiếu vào đầu Vũ Thái Bạch.

Qua giây lát, ánh mắt Vũ Thái Bạch lóe lên một cái, xoay người về phía cửa đại sảnh: “Hướng chính nam, trong Tà Quỷ vực…”

“Tà Quỷ vực?” La Chinh ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức nói: “Nghe nói vực sâu Ma Vực nối liền với Tà Quỷ vực”

Vũ Thái Bạch gật đầu, cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chuột Thạch Lẫm chuyển thế hồi sinh tại sát biên giới giữa Tà Quỷ vực và vực sâu Ma Vực. Vị trí được chọn rất quái lạ, tại sao lại phải chuyển kiếp ở chỗ đó?”

Trong các cấm địa của Thần vực, cấm địa vực sâu Ma Vực và biển Thời Gian là thần bí nhất.

Nhưng cấm địa biển Thời Gian là vì bị vây giữa vùng biển, đa số chân thần đều không biết trong Thần vực còn có một cấm địa như vậy.

Còn vực sâu Ma Vực thì khác.

Vực sâu Ma Vực gần như tập hợp toàn bộ oán niệm của tất cả các sinh linh trong Thần vực, truyền thuyết liên quan đến vực sâu lại càng nhiều nhan nhản.

Những năm gần đây, vực sâu Ma Vực mở rộng rất nhanh, đã thôn tính cả ba đại vực, đồng thời còn đang nhanh chóng mở rộng.

Vũ Thái Bạch trả chuột Thạch Lẫm lại cho La Chinh.

La Chinh cũng học theo thủ pháp của Vũ Thái Bạch, phát ra một tia đạo uẩn dung hợp với vầng sáng vàng kia, trong đầu quả thực xuất hiện một cảnh tượng hư ảo.

Thông qua bản vẽ này, ý thức của La Chinh tựa như xuyên qua hơn nửa Thần vực, chui vào trong Tà Quỷ vực…

Tại chỗ sâu trong đồng bằng hoang vắng, có một vết nứt thật lớn.

Vết nứt này kéo dài tới tận vực sâu Ma Vực, toàn bộ vực sâu Ma Vực chính là một vực sâu trải dài qua vài đại vực.

Một làn sương màu xanh biếc từ dưới vực sâu chậm rãi bay lên, che phủ tất cả đường nhìn trong vực sâu Ma Vực. Các vị thần khác đang ở ngoài cấm địa, không thể nhìn thấy bên trong vực sâu, đó cũng là lý do khiến vực sâu Ma Vực càng thêm thần bí và kinh khủng…

Không lâu sau, La Chinh mở mắt ra rồi nói: “Ta muốn đến Tà Quỷ vực một chuyến”

“Bây giờ đi ra ngoài có nguy hiểm quá không?”

Ninh Vũ Điệp vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh La Chinh, chợt nghe La Chinh nói muốn rời đi, nàng liền cảm thấy bất an.

Nàng chưa hiểu rõ về Thần vực, chỉ biết phu quân có rất nhiều kẻ địch trong Thần vực. Lần trước sau khi rời khỏi Thần vực, hắn mất tích tận mười năm, nàng sợ rằng một ngày nào đó hắn thực sự một đi không trở lại.

Hàm Cửu Di cũng có chút lo lắng: “Hiện tại các gia tộc quyền thế không thể tiến vào Hồn Hoang, không vào được linh sơn Bất Chu, cũng không thể tới rừng Lang Tuyền. Trong số họ có hơn phân nửa đã đi vào vực sâu Ma Vực…”

“Ta cảm thấy La Chinh có thể đi một chuyến” Vũ Thái Bạch cười nói: “Với thực lực bây giờ, La Chinh muốn tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, huống chi vực sâu Ma Vực nối liền với Tà Quỷ vực, nhưng lối vào của nó thì lại ở Hồng Liên vực, cách nhau khá xa”

Một cấm địa thường chỉ có một lối vào duy nhất. Không thể nào đi vào vực sâu Ma Vực từ Tà Quỷ vực, truyền tống trận trên đảo nổi của các gia tộc quyền thế cũng giáp với lối vào tại Hồng Liên vực.

Huống chi, trong tay La Chinh còn có lệnh bài chữ Cấn, cho dù bị đối phương phát hiện tung tích thì cũng có thể lập tức sử dụng lệnh bài chữ Cấn để trở về Tiên phủ.

Nghe Vũ Thái Bạch tán thành việc La Chinh đến Tà Quỷ vực, Ninh Vũ Điệp chỉ có thể cúi đầu vò vạt áo của mình, ánh mắt đầy vẻ cô đơn.

Bây giờ nàng đã không còn là điện chủ Vân Điện oai phong lẫm liệt năm xưa nữa rồi. Nàng đã rớt lại phía sau La Chinh rất nhiều, ngay cả bóng lưng của La Chinh cũng không thấy được.

Nhiều lúc nàng chỉ có thể lựa chọn im lặng để khỏi trở thành chướng ngại vật của La Chinh…