← Quay lại trang sách

Chương 2539 Hút vào vòng xoáy

La Chinh nói cho bọn họ biết những gì mình thấy nhờ thần thứcSự việc này khiến mấy người Trì Nghĩa vô cùng hứng thú.

Ngay cả trong thế giới mẹ cũng rất hiếm người có thể tạo ra một con thuyền khổng lồ như vậy. Tựa như phi thuyền Lăng Tiêu, chỉ dài chừng năm, sáu mươi mét nhưng cần tiêu hao khá nhiều Thần Tinh mới có thể bay tới lui trong hỗn độn. Như vậy có thể suy ngược ra, Thần vực quá mức khổng lồ sẽ cần tiêu hao một số lượng Thần Tinh cực lớn để dịch chuyển.

Lúc ở ngoài Thần vực, Trì Nghĩa và Phù Nhị đã từng thảo luận về vấn đề này. Bọn họ không nghĩ ra đại tù trưởng sử dụng cách gì để khởi động chiếc thuyền Thần vực cả.

Lão Kim bảo Phù Nhị và Trì Nghĩa ở lại nơi này để kiểm tra phi thuyền Lăng Tiêu, nhưng hai người lại cảm thấy hứng thú với việc thăm dò đáy Thần vực hơn. Vì thế cả bốn người quyết định đi cùng với La Chinh.

Vị trí của xoáy nước kia ở phần cuối của Thần vực, dùng vị trí của biển Thời Gian làm cột mốc thì nó nằm ở hướng Tây.

Với năng lực hiện tại của La Chinh, hắn không cần khoan từng tầng để thăm dò như trước đấy nữa mà chỉ vung nhẹ tay một cái là đã tạo ra được một đường hầm không gian.

La Chinh nói: “Đầu kia của đường hầm không gian chính là Ngoạt Hỏa Đồ Lưu. Các ngươi nên đề phòng sẵn sàng trước khi tiến vào”

Hiển nhiên mấy người Minh Vi hiểu ý La Chinh là gì. Nếu không đề phòng chút nào thì thân thể của bọn họ sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi ngay khi tiến vào Ngoạt Hỏa Đồ Lưu.

Minh Vi giang hai tay ra, một vòng sáng rực rỡ xoay quanh nàng ta. Phù Nhị thì dán một lá bùa màu vàng lên lồng ngực mình, tạo ra một vòng sáng màu vàng kim.

Sau khi mọi người chuẩn bị sẵn sàng, La Chinh dẫn đầu chui vào trong đường hầm không gian, còn nhóm Minh Vi, lão Kim thì đi theo phía sau.

Đường hầm không gian giúp quãng đường được rút ngắn hơn rất nhiều, cả nhóm chỉ đi trong đó khoảng bốn, năm bước là đã cảm nhận được một luồng sóng nhiệt ập vào mặt. Bọn họ đã tiến vào trong biển Ngoạt Hỏa Đồ Lưu.

“Xèo xèo xèo…”

Vừa tiến vào trong đó, vòng sáng màu vàng kim của Phù Nhị đã bị Ngoạt Hỏa Đồ Lưu ăn mòn liên tục, lá bùa màu vàng trước ngực ông bị đốt thành tro bụi. Nếu vòng sáng này tan biến, Ngoạt Hỏa Đồ Lưu tràn vào thì e rằng thân thể của Phù Nhị sẽ bị thiêu thành tro bụi.

Ngay lúc này, Minh Vi khẽ đưa tay ra vẫy một cái, một vầng sáng nhiều màu sắc khác bao phủ quanh người Phù Nhị.

Trì Nghĩa ở bên cạnh thấy cảnh này bèn cười ha ha: “Có được không thế, Phù Nhị huynh?”

Phù Nhị bình tĩnh lấy một lá bùa màu vàng khác ra, thì thầm: “Ta đã coi nhẹ uy lực của thứ này rồi! Nó có thể phá bùa hộ thể Ất Binh của ta một cách dễ dàng, giờ ta dùng bùa hộ thể Binh Giáp là được”

Mấy cường giả Bỉ Ngạn cảnh khác cần phải dùng thủ đoạn để chống lại Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, nhưng La Chinh thì không cần. Hắn như đang bơi trong một cái hồ bình thường, mặc kệ dung nham màu xanh lục thiêu đốt mà chẳng bị sao cả.

“Nhiệt độ của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu cực cao nhưng vẫn sôi ùng ục được. Đúng là kỳ lạ!” Minh Vi nhìn xung quanh một lượt.

Ngoạt Hỏa Đồ Lưu ở xung quanh bọn họ đang sôi ùng ục như nước, từng bọt khí to bằng nắm tay đang không ngừng lướt qua bên cạnh bọn họ.

“Xoáy nước khổng lồ mà La Chinh nói ở đâu?” Lão Kim hỏi.

“Ở ngay phía trước thôi, cứ đi theo ta là được” La Chinh đáp.

Sau đó hắn đi phía trước dẫn đường, những người khác bơi trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu theo phía sau hắn. Bọn họ tiến thêm khoảng mười dặm thì bỗng cảm nhận được sự biến động của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu. Một sức mạnh khổng lồ đang khuấy động Ngoạt Hỏa Đồ Lưu liên tục, hình thành từng dòng chảy hỗn loạn.

Mặc dù sức mạnh của dòng chảy này rất lớn nhưng không thể nào ảnh hưởng được tới nhóm người, bọn họ vẫn tiến thẳng về phía trước một cách suôn sẻ.

Càng tiến về phía trước thì những dòng chảy hỗn loạn càng mạnh hơn, các cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng phải mất một lượng sức mạnh nhất định để đối kháng lại.

Đúng lúc này, La Chinh bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào vị trí cách đó không xa: “Chắc hẳn là nơi đó!”

Ngoạt Hỏa Đồ Lưu là một loại dung dịch đặc quánh màu xanh lục, mắt thường không thể nhìn xuyên qua được nên đứng ở nơi này vốn chẳng thể thấy được gì. Trong tình huống này, họ chỉ có thể dùng thần thức để điều tra. Đám lão Kim, Minh Vi lập tức thả thần thức của mình ra, điều khiển nó lan về phía trước.

Thế nhưng thần thức của họ khuếch tán chưa được bao xa thì Minh Vi chợt nhíu mày, nói: “Thần thức của ta bị cắt đứt rồi!”

“Các người cũng phát hiện ra rồi à?” La Chinh đã đoán trước được tình huống này.

Lão Kim gật đầu: “Dường như xoáy nước này không cho thần thức của chúng ta thăm dò”

Nhưng Trì Nghĩa lại nhíu mày nói: “Ta cảm thấy thần thức không phải bị chặt đứt mà là bị hút vào trong xoáy nước kia nên mới bị mất liên kết với linh hồn của chúng ta”

Quan điểm này lập tức được Phù Nhị đồng tình: “Ta cũng cảm thấy như vậy”

Cùng là tình trạng thần thức đứt liên kết, nhưng tình huống cũng được chia thành nhiều loại. Có một số thần thức bị chém đứt, có một số thần thức lại bị chôn vùi, một số khác thì bị một sức mạnh nào đó hút đi mất.

“Nếu thần thức bị hút đi, vậy chẳng phải bên trong xoáy nước kia còn có một tầng không gian khác sao?” Minh Vi lập tức đưa ra một phán đoán.

“Đúng là có khả năng này” Phù Nhị xoa cằm nói tiếp: “Hoặc có thể nói, bên trong vòng xoáy kia có một pháp bảo có thể hấp thu linh hồn”

La Chinh lắc đầu: “Lúc trước ta dừng Thần vực lại là để điều tra xem có thứ gì không, nhưng sau khi Thần vực đứng im thì vòng xoáy cũng biến mất. Vùng này rỗng tuếch, chẳng có gì cả”

“Thế thì giữa vòng xoáy này có một không gian” Trì Nghĩa nói.

“Muốn biết bên trong vòng xoáy này có cái gì, e rằng phải đi vào đó một chuyến mới biết được” La Chinh vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía trước.

“Nhưng…” Minh Vi còn định bàn bạc một chút về khả năng gặp phải nguy hiểm thì hai chân đã La Chinh giậm nhẹ, thân hình lao vút về phía trước như một con cá kiếm.

Sức mạnh cuồn cuộn lập tức bao trùm lấy La Chinh. Với thực lực hiện tại của hắn thì hoàn toàn có thể đối kháng lại sức mạnh này, nhưng hắn lại không làm thế mà cứ mặc kệ nó kéo mình vào trong vòng xoáy lớn kia.

Minh Vi nhíu mày, không kịp trách móc La Chinh hành động lỗ mãng, chỉ đành lao về phía trước theo hắn.

Lão Kim thì nở một nụ cười khổ. Đám Xi Vưu Vệ bọn họ từng trảo qua vô số khu vực nguy hiểm, lần nào cũng phải cực kỳ thận trọng. Hành động lỗ mãng như vậy là điều không nên, nhưng giờ phút này cũng chẳng có cách nào khác, bọn họ cũng chỉ có thể theo vào mà thôi.

Càng tới gần vòng xoáy, tốc độ của La Chinh càng nhanh. Chỉ chốc lát sau, hắn đã bị kéo tới vùng trung tâm của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu.

Ở nơi quan trọng này, La Chinh cảm nhận được một tia dao động không gian!

“Trì Nghĩa đoán rất đúng, quả nhiên có một vùng không gian khác!”

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì La Chinh đã bị hút vào trong vùng trung tâm của vòng xoáy. Minh Vi, lão Kim ở phía sau cũng bị hút theo vào.

La Chinh bị dao động không gian bảo phủ, trời đất quay cuồng. Ngoạt Hỏa Đồ Lưu biến mất, đập vào mặt hắn là một vùng hào quang màu trắng nhu hòa tòa ra từ những tinh thạch màu trắng lát thành con đường.