Chương 2651 Báo lên trên
Bị đá ra khỏi tháp luyện kiếm cũng không phải chuyện gì quá hiếm gặp. Có vài gian phòng khó đến mức một vài người đã bước vào Bỉ Ngạn mà cũng không thể dễ dàng vượt quaNgười lăn xuống là một thanh niên, y chật vật bò dậy khỏi mặt đất và cười hì hì hai tiếng, sau đó cung kính nói với ông lão đeo mặt nạ: “Ôn lão, chê cười rồi…”
“Đây đã là lần thứ mấy trong vòng nửa năm qua?” Ôn lão nhìn thanh niên này.
“Lần thứ tư” Thanh niên đáp.
“Đúng là vô dụng” Ôn lão lạnh giọng nói.
Cậu thanh niên nghe vậy cũng không tức giận mà chỉ hì hì cười gượng. Những ai tu luyện trong Long thành đều biết Ôn lão là người ngoài cứng trong mềm. Có hai lần y không moi ra được Thần Tinh, chính Ôn lão đã đứng ra ứng trước cho y, nhờ vậy y mới có thể tiến vào tháp luyện kiếm để tu luyện.
Đúng lúc này, lại có một cánh cửa của phòng khác đẩy ra, một người đàn ông mặt áo gấm bước ra ngoài. Dù người này chỉ vừa bước vào Bỉ Ngạn cảnh, nhưng quanh người hắn ta lại nhu tỏa ra vầng sáng chói mắt, khí thế phi phàm.
Người mặc áo gấm gật gật đầu với Ôn lão, thi lễ một cái rồi lập tức rời đi.
“Tu vi của Lâm Hoài An không chênh lệch bao nhiêu so với ngươi, vậy mà hắn đã bước lên tầng giữa của tháp luyện kiếm, hơn nữa còn bình yên trở ra. So ra, ngươi đúng là kém xa hắn” Ôn lão nhìn người đàn ông mặc áo gấm, hài lòng nói: “Rất có thể hắn sẽ được chọn đi”
“Được chọn đi…” Trong mắt thanh niên cũng toát lên vẻ hâm mộ.
Ở tại Long thành này có hai con đường để thăng tiến, một là đi từ kỳ chủ đến minh chủ, từng bước một bước chân vào Thái Nhất Vệ, cả quá trình vô cùng gian nan.
Con đường còn lại chính là lên núi.
Đây là một đường tắt mà vô số người trong Long thành ao ước, song con đường này cũng hết sức khó khăn, một trong những khó khăn đó chính là yêu cầu về thiên phú quá cao, cho nên đa số người đều chỉ có thể chăm chỉ leo lên từng bước một.
“Ngươi cũng phải cố lên, ngươi cũng là người vừa bước vào Bỉ Ngạn, nếu sử dụng tín vật Bỉ Ngạn thành thạo hơn thì có lẽ sẽ theo kịp Lâm Hoài An. Trong Long thành cũng không có mấy người cùng cấp với ngươi mà lợi hại bằng ngươi” Ôn lão khuyên bảo.
Tháp luyện kiếm mà Ôn lão trấn giữ không giống với những nơi khác, ông ta phải chịu trách nhiệm tuyển chọn người xuất sắc nhất chuyển lên trên núi, nên đương nhiên ông ta rất hy vọng Long thành có thêm vài thiên tài nữa.
Đáng tiếc trong khoảng thời gian gần đây chỉ có Lâm Hoài An là có khả năng này.
Sau khi được an ủi, thanh niên đã có chút lòng tin.
Đúng lúc này, một cánh cửa trong tháp luyện kiếm đẩy ra, mà người mở cửa chính là La Chinh.
Đối với hắn, rời khỏi hang động ấy quả là một thử thách không dễ dàng gì. Hắn không ngờ ở cửa hang động còn có mười sáu thanh đại kiếm trấn giữ, uy lực thậm chí còn hơn gấp ba lần trường kiếm bình thường.
Trong lòng La Chinh cũng thấy vô cùng may mắn. Nếu chỉ có “Tam Yên Kiếm” không thôi thì hắn chẳng thể nào đối phó nổi với hằng hà vô số trường kiếm chi chít, nhưng nếu chỉ dùng “Cửu Thiểm Phân Quang Kiếm Điển” thì e là cũng chẳng chống đỡ được những thanh đại kiếm kia…
Nói gì đi chăng nữa thì rốt cuộc hắn cũng ra ngoài được rồi.
La Chinh vừa mới đẩy cửa ra đã thấy ông lão đeo mặt nạ cùng với một thanh niên nào đó nhìn mình chằm chằm. Hắn bị hai cặp mắt ấy nhìn đến mức hơi run, bèn hỏi: “Sao thế?”
“Ôn, Ôn lão… Có phải ta nhìn nhầm rồi không?” Thanh niên kia hỏi.
Ôn lão cũng rất mờ mịt khó hiểu, chẳng qua vì có mặt nạ che khuất nên không nhìn ra được nét mặt của ông ta.
Trong suy nghĩ của Ôn lão, La Chinh bị đá ra khỏi phòng chính là chuyện chắc như đinh đóng cột. Trong lòng ông ta luôn đau đáu ý nghĩ ấy, một lòng đợi thấy La Chinh làm trò cười cho thiên hạ. Vậy mà bây giờ hắn lại ung dung bước ra ngoài, cảnh tượng này khiến tâm trạng của ông ta cũng xoắn xuýt, không biết đáp lại như thế nào.
Thế nhưng thanh niên kia lại không biết thức thời, tiếp tục hỏi: “Ôn lão, tên này còn chưa vào Bỉ Ngạn, khí tức chân ý cũng mới đến đoạn thứ tư thứ năm gì mà thôi. Ta, ta…”
Không chỉ y mà ngay cả Ôn lão cũng chưa từng thấy loại chuyện nào quái lạ như này.
Hắn không những chưa bước vào Bỉ Ngạn, mà tu vi trong biển Chân Ý cũng mới đạt đến tầm trung, thế mà đã vượt qua mật thất tu luyện của tháp luyện kiếm?
Ôn lão canh giữ tại tháp luyện kiếm suốt bao năm nay, lượng người ra ra vào vào Long thành e là đến hàng chục triệu, nhưng thật sự ông ta chưa bao giờ gặp phải chuyện như này.
“Ngươi… Có phải ngươi gian lận gì không?” Ôn lão trầm giọng hỏi La Chinh.
“Gian lận?” La Chinh sững sờ: “Gian lận bằng cách nào?”
Khắp hang động đó đều là trường kiếm cắm chi chít, chỉ có duy nhất một con đường dẫn ra bên ngoài, vậy hắn làm sao gian lận được?
Ôn lão cũng cảm thấy câu hỏi của mình sai sai, thiết kế trong tháp luyện kiếm không thể nào gian lận được. Thế là ông ta lại hỏi: “Vậy ngươi… làm sao mở cửa?”
“Cứ mở ra thôi” La Chinh hỏi: “Sao vậy? Không hợp quy củ à?”
“Ha ha…” Ôn lão xấu hổ cười cười.
Thanh niên kia thì đã ôm chặt đầu, hiển nhiên đã bị đả kích không nhẹ.
Mới đầu, trong số những người cùng lứa, y vẫn luôn xem Lâm Hoài An như mục tiêu mà mình hướng tới. Bây giờ nhìn lại y mới thấy, kẻ trước mắt đây gần như là yêu nghiệt rồi, chưa đến Bỉ Ngạn cảnh mà đã có thể mở cửa, mấy thiên tài trên núi cũng không làm được đến mức đó!
“Ngươi tên là gì? Đến từ chỗ nào? Xin hãy nói rõ từng thông tin một!” Ôn lão thận trọng hỏi.
La Chinh ngược lại bắt đầu cảnh giác: “Khai mấy chuyện đó ra có ích lợi gì?”
“Ích lợi…” Ôn lão nhìn La Chinh, xem ra tên này không biết quá nhiều về những quy tắc trong Long thành: “Đương nhiên có ích lợi rất lớn, chẳng hạn như đưa ngươi đến nơi mà ngươi hằng ước mơ tha thiết”
Thấy dáng vẻ chăm chú nghiêm túc của Ôn lão, La Chinh chỉ cười cười nhưng rồi vẫn báo ra tên họ và nơi xuất thân của mình.
Ông lão này chắc đang định đưa La Chinh lên Thiên Cung, nhưng theo hắn thì hành động của ông ta cũng chỉ phí công mà thôi. Nếu Thái Nhất Thiên Cung có lòng muốn nhận hắn thì họ đã hành động từ lâu chứ không thể nào lặng thinh đến mãi lúc này.
Chỉ có điều, hắn ở lại Long thành này đợi một khoảng thời gian cũng không tệ. Trong tay hắn có dư dả Thần Tinh, hắn có thể thong dong độ biển Chân Ý và hoàn thiện nhược điểm của mình. Vì vậy, hắn đã không còn quá hứng thú đối với việc leo lên Thiên Cung nữa.
Đương nhiên Ôn lão không biết rõ điểm này, sau khi La Chinh rời đi thì ông ta cũng rời khỏi tháp luyện kiếm, tiến thẳng lên núi Thái Nhất.
Nhân vật Lâm Hoài An đã miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn đưa đến Thiên Cung nhưng vẫn còn cần khảo sát thêm một thời gian. Còn với biểu hiện của La Chinh thì hắn căn bản không nên bị giữ chân tại Long thành, cho nên ông ta phải báo lên càng nhanh càng tốt, không thể chậm trễ.
Khi đến đoạn giữa sườn núi, cảnh sắc xung quanh đã chìm trong làn sương mù bảy màu, mờ mờ ảo ảo.
Nơi đây có một cung điện không nhiễm bụi trần, Ôn lão vừa đi vào liền hướng thẳng đến đại sảnh và nói với thị vệ canh gác: “Ôn Tứ cầu kiến Cổ đại nhân…”
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vọng ra: “Không cần cầu kiến, Cổ đại nhân sẽ không đồng ý”
Ôn Tứ xoay người lại liền thấy người vừa lên tiếng chính là Thu Âm Hà. Ông ta khẽ giật mình, vội vàng chắp tay hành lễ.
Đây chính là Thiên Tiết Độ Sứ đấy! Là cường giả có thể trấn át một phương trong Thiên Cung!
“Thu đại nhân… Vì sao…” Ôn Tứ không hiểu bèn hỏi.
Thu Âm Hà cười nhạt: “Người ngươi định báo lên là một thanh niên tên La Chinh, có đúng không?”
“Đúng vậy, người này đã vượt qua tháp luyện kiếm! Mặc dù chỉ là tầng một, nhưng…”
Ôn Tứ còn chưa nói xong đã bị Thu Âm Hà ngắt lời: “Nhưng hắn còn chưa qua Bỉ Ngạn, đúng không?”
“Sao Thu đại nhân lại biết…” Ôn Tứ cảm thấy rất quái lạ.
“Tên này là đệ tử của Đạo Kiếm Cung do ta xây dựng nên, và cũng được xem là do ta dẫn vào Thiên Cung” Thu Âm Hà nói, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
Lần này, vì La Chinh mà giữa hai ngọn núi Thái Ất và Thái Nhất đã dấy lên tranh chấp không nhỏ!
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!