Chương 2707 Lựa chọn đạo
Nhìn thấy ba con chuột yêu này, lông mày La Chinh nhíu lại. Hắn hỏi: “Nhĩ Thử?”Thu Âm Hà gật đầu: “Cái đám chuyên trốn trong xó xỉnh này có mặt ở khắp mọi nơi”
Lúc La Chinh mới vào thế giới mẹ, hắn đã từng chứng kiến lực lượng của Thử Minh. Bọn chúng trải rộng ở khắp nơi trong thế giới mẹ, dù là những nơi hẻo lánh nhất. Chúng biết được hầu hết các bí mật trên thế giới mẹ, mà Thử Minh cũng nhờ đó kiếm được một đống Thần Tinh.
Gần như toàn bộ các tộc lớn đều chán ghét chủng tộc này. Tựa như ở Quan Sơn Châu, dù là Nhân tộc hay tộc Kim Ô thì sau khi chiếm giữ được một phần lãnh thổ của châu này, động tác đầu tiên của họ chính là diệt chuột!
Toàn bộ chuột yêu trong Quan Sơn Châu đều đã bị diệt sạch, nhưng hiển nhiên sẽ luôn có vài con cá lọt lưới.
Có lẽ vì thanh thế phát ra từ Phong Vân Độn của La Chinh quá lớn và quá thu hút nên ba con chuột yêu này mới bị hấp dẫn tới, núp trong bóng tối nhìn trộm.
Vì La Chinh không hề đề phòng chúng nên đương nhiên sẽ không phát hiện ra, nhưng sao chúng có thể qua mắt nhân vật tầm cỡ như Thu Âm Hà chứ?
Thu Âm Hà nhìn thoáng qua ba con chuột yêu béo múp kia, chậc chậc hai tiếng rồi đưa tay ra, ba cái xác chuột lập tức bay về phía ông.
Ông không nói gì nhiều, ngón tay chỉ búng ra liên tục, thoăn thoắt lột da đám chuột yêu. Sau đó ông lại gảy nhẹ lên mặt đất, một cái giá nhóm lửa lập tức được chống lên. Cuối cùng, ông lại gác mấy cái xác chuột lên trên giá mà nướng.
Trong lúc nướng chuột, ông còn móc ra một vài bình bình lọ lọ gì đó.
Dù không biết trong bình này chứa gì, nhưng không khó để đoán ra. Chắc hẳn là vài loại gia vị chuyên dụng mà thôi.
“Người này…”
La Chinh đứng bên cạnh, trợn mắt há mồm.
Trong tưởng tượng của hắn, Thu Âm Hà hẳn phải có phong thái bất phàm, là một trưởng giả đạo mạo.
Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến một loạt hành động của ông, toàn bộ mọi tưởng tượng của La Chinh đã hoàn toàn bị lật đổ.
Ông vừa ra tay đã dám dê Phượng nữ, bắt được mấy con chuột yêu thì lập tức lột da nướng ăn. Dù sao ông cũng đường đường là Thiên Tiết Độ Sứ mà, Thiên Cung chính thống sao lại chứa chấp được nhân vật như thế?
Thấy La Chinh đứng đực mặt ra, Thu Âm Hà cười khà khà rồi nói: “Trong cuộc đời ta có ba cái háu, háu ăn, háu sắc và háu chơi. Bất cứ tật xấu nào nên có ta đều có cả, đừng thấy lạ!”
“Nếu có thể thỏa mãn bản tâm của mình thì đương nhiên không phải kiêng kị gì” La Chinh gật đầu, nói.
“He he” Thu Âm Hà cười cười: “Đương nhiên là cũng nên kiêng kị chút, chỉ có điều đời người vô thường, ta thuộc loại người tận dụng mỗi một hơi thở để tận hưởng lạc thú trước mắt”
Ông vừa nói vừa rắc mấy thứ trong bình lên ba con chuột nướng.
Mấy con chuột bị nướng rám vàng, tỏa ra mùi thịt vô cùng kỳ lạ, mặc dù vẻ ngoài nhìn không đẹp nhưng vẫn khiến La Chinh nhịn ăn bao năm nay ngửi thấy mà thèm nhỏ dãi. Cơn thèm ăn không nén được cứ ầm ầm dâng lên trong lòng hắn.
Thu Âm Hà để ý đến vẻ mặt La Chinh, bèn đưa một con chuột yêu đã nướng chín cho hắn.
La Chinh hơi do dự nhưng vẫn đưa tay ra nhận.
Số hung thú mà hắn từng giết không hề ít, song đây là lần đầu hắn ăn thử thịt của yêu tộc.
Ngay lúc hai người đang nhồm nhoàm nhai thịt, Thu Âm Hà bỗng nói: “Trong Thiên Cung ngoại trừ ta, Hà Trì cùng với vài người trong núi Thái Ất thì không có mấy người biết đến sự tồn tại của ngươi. Cùng lắm cũng chỉ có tên nhóc Mạc Nhất Kiếm kia biết được, có điều hắn đã bị ta gõ đầu cảnh cáo rồi”
La Chinh cắn một phát, dầu mỡ béo ngậy thấm ra từ trong thịt. Hắn lau vết mỡ đi rồi hỏi: “Tại sao?”
“Một mặt là để rèn luyện cho ngươi, mặt khác là vì ngươi vẫn luôn tận lực che giấu bản thân mình, mà ta thì nhất định phải biết nơi xuất thân của ngươi” Thu Âm Hà nhìn về nơi xa, từ tốn nói.
“Bí giả thần thông, Khô Kiệt Chi Lực và Phong Mây Độn… Tương ứng với chúng là Thần Mạch Khô Mộc và Quỷ Tịch Phong Sơn. Trong Nhân tộc, người có thể thu được tín vật Bỉ Ngạn tầm cỡ này là cực ít. Ở Thiên Cung cũng có người sở hữu Thần Mạch Khô Mộc, nhưng không có Quỷ Tịch Phong Sơn. Tín vật Bỉ Ngạn của tên mù chết tiệt trong tộc Hữu Hùng là Quỷ Tịch Phong Sơn, nhưng ở đó lại không ai có được Thần Mạch Khô Mộc. Nếu ta nhớ không nhầm, chỉ có lão tứ và lão thất của Cửu Lê là có hai tín vật Bỉ Ngạn như thế” Thu Âm Hà vừa ăn thịt chuột yêu vừa phân tích.
Nghe được những lời phân tích của ông, ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Bị người ta dùng vài câu đoán ra chân tướng, trong lòng La Chinh cũng khá là e sợ, song ngoài mặt hắn lại không có vẻ gì là chấn động mà chỉ hỏi ngược lại: “Không biết Thu tiền bối nói như vậy là có ý gì?”
“Chỉ bằng những suy đoán trên mà khẳng định lai lịch của ngươi thì vô căn cứ quá. Thế nhưng, trong đại trận Cửu Duyên Tru Thiên, ngươi đã tráo đổi trường kiếm” Thu Âm Hà cười nói.
Nghe đến đây, lông mày La Chinh bỗng dựng thẳng lên.
Hắn đã chuẩn bị chu toàn mọi mặt, vậy mà vẫn bị bại lộ ư?
Không đúng…
Nếu khi ấy Thu Âm Hà có mặt ở đó thì tại sao lại không trực tiếp ra tay chặn lại, mà chỉ nhìn mấy người Tô Do Thần bị Phượng nữ giết chết? Huống chi lúc đó phong thạch vẫn còn nằm trong tay Tô Do Thần.
Thu Âm Hà như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng La Chinh, lúc này ông mới nói: “Dù là Thái Nhất Vệ hay là mấy người Tô gia, họ đều có vùng đất ký linh của mình. Ta không lo lắng lắm cho sự sống chết của họ”
Sau khi được phong vùng đất ký linh, chỉ cần nơi đó không bị hủy diệt thì bản thể sẽ không biến mất, đây cũng là pháp môn giúp Thánh Nhân bất tử bất diệt.
“Ra vậy!”
Lúc này La Chinh mới sực nhớ ra, tại sao Tô Do Thần bị tộc Kim Ô bức ép đến mức đó mà vẫn không chịu giao phong thạch ra, thậm chí còn không thèm để ý đến sống chết.
Khi đó La Chinh cảm thấy mấy người Tô Do Thần nguyện vì Nhân tộc hy sinh, bây giờ nhớ lại hóa ra chỉ là hắn nghĩ nhầm. Bọn họ căn bản không chết được, ngược lại hắn đi theo bọn họ lại mù quáng đến thế.
“Những người bình thường khác, ta lại càng không quan tâm. Ngay cả phong thạch chẳng qua cũng chỉ là một viên đá nho nhỏ dùng để luyện khí mà thôi” Thu Âm Hà vừa ăn thịt chuột vừa nói tiếp: “So ra, việc xác định lai lịch của ngươi càng quan trọng hơn cả!”
Lúc nhận được tin Quan Sơn Châu gặp phải tai họa, Thu Âm Hà đã lập tức chạy đến đây.
Kể từ giây phút La Chinh tiến vào Long thành, ông đã điều động thủ hạ đắc lực dưới trướng mình ẩn núp quanh La Chinh, quan sát mỗi một cử động nhỏ của hắn và ngày ngày báo cáo chi tiết về cho ông.
La Chinh vào Quan Sơn Châu rồi đến Bích Vân thành, đương nhiên lúc nào cũng có người âm thầm đi theo. Thế nhưng họ chưa một lần lộ diện, cũng chưa từng ra tay giúp đỡ hắn.
Nếu không phải trong Bích Vân thành xảy ra biến cố lớn, cả Phượng nữ của Thần Sào cũng hiện thân thì Thu Âm Hà cũng không đích thân ra tay.
“Nhìn tình hình này thì có vẻ đã như ông mong muốn” La Chinh hơi khó chịu. Chẳng ai thích việc mình bị âm thầm theo dõi cả, mặc dù Thu Âm Hà không hề có ác ý gì.
“Đừng tức giận” Thu Âm Hà lại đưa một con chuột yêu khác qua như đang muốn lấy lòng La Chinh, song lại bị La Chinh đẩy ra. Thu Âm Hà cũng không hề để bụng, chỉ nói tiếp: “Thiên Cung chúng ta với Cửu Lê không liên quan gì, đương nhiên cũng không có thù hận. Năm xưa nhìn Nhân tộc chính thống bị tiêu diệt, bọn ta cũng có cảm giác bầu ngã bí đau, môi hở răng lạnh. Chỉ là khi đó Đông Hoàng vẫn giữ vững lập trường đứng ngoài của mình, không lựa chọn đạo nào cả”
Nghe được lời này, trong lòng La Chinh thoáng bình ổn lại.
Sau khi bước vào Long thành, hắn cũng từng nghe ngóng đó đây, Thiên Cung quả thực không có xung đột gì với Cửu Lê cả. Nếu Thiên Cung vốn đứng ở phe đối lập với Cửu Lê thì e là hắn đã sớm tìm cơ hội rời khỏi đó rồi.
“Lựa chọn đạo? Đạo gì?” La Chinh hỏi.
Hắn không biết Thu Âm Hà đang nói tới thần đạo hay là gì khác?
Thu Âm Hà nhìn La Chinh chăm chú, trên mặt lại tỏ vẻ quái lạ. Ông nghĩ thiên phú của La Chinh rất cao, lại sở hữu Đằng Xà kiếm nên chắc phải là người kế thừa của bộ tộc Xi Vưu. Theo lý mà nói, hắn nên biết về chuyện này mới phải.
Thu Âm Hà bèn nói: “Hình như ngay đến lý do khiến Xi Vưu với Đế Hồng Thị gây chiến với nhau, ngươi cũng không biết?”