← Quay lại trang sách

Chương 2730 Là hắn

Các đệ tử Tâm Lưu kiếm phái đều nín thở trố mắt ra nhìn. Mấy cô gái áo trắng cũng ngây ngốc nhìn điểm sáng màu vàng kia, không ai nói nên lời, tất cả đều im lặngLần đầu tiên đi vào tháp Tâm Lưu đã sắp xông phá tầng thứ bảy, rốt cuộc đây là nhân vật như thế nào?

Tiểu Nhân và Tiểu Hân cũng không nói nên lời. Mắt hai nàng sáng bừng lên vì kích động, như thể sắp khóc vì thật sự quá xúc động.

Mạc Nhất Kiếm vốn chỉ định đến xem trò vui, nhưng khi thấy cảnh này thì sắc mặt của hắn ta và cô gái bên cạnh đều thay đổi.

“Người ở cấp ‘rất thấp’ có chấp niệm vô cùng sâu nặng, vậy mà có thể xông lên tầng sáu. Người này cũng giống như Nhất Kiếm, đều lấy thần đạo Đoạn Tình nhập đạo nhỉ?” Hàm Nhi nhìn tháp Tâm Lưu, khẽ nói bên tai Mạc Nhất Kiếm.

“Chưa chắc, ta nghe nói nếu dùng thần đạo Hồn Khống tiến hành khống chế tâm cảnh của mình cũng có thể chống lại lửa tâm linh” Mạc Nhất Kiếm nói.

Thần đạo Hồn Khống chính là thuật Đại Thống Trị trong Thần vực. Từ thần đạo này lĩnh ngộ ra thần thông ngoại đạo có thể sáng tạo ra một ý thức bản ngã khác, đương nhiên sẽ có thể hoàn thành thủ đoạn quỷ dị như chính mình “khống chế” chính mình.

“Nhưng sợ rằng hắn khó mà phá được kỷ lục năm xưa Nhất Kiếm lập ra…” Hàm Nhi cười nói.

Biểu hiện của người trong tháp thật sự khiến người ta kinh ngạc, nhưng năm xưa khi Mạc Nhất Kiếm vào tháp Tâm Lưu lần đầu tiên đã nhảy thẳng lên tầng thứ tám. Vì vậy, trong mắt Mạc Nhất Kiếm và Hàm Nhi, biểu hiện này vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Nhưng Hàm Nhi vừa dứt lời, người trong tháp Tâm Lưu đã vọt lên tầng thứ bảy!

Ngưỡng cửa giữa tầng thứ sáu và tầng thứ bảy rất khó vượt qua, phần lớn đệ tử Tâm Lưu kiếm phái đều bị mắc kẹt ở chỗ này, cho nên Tâm Lưu kiếm phái mới thiết lập phần thưởng ở tầng thứ bảy, ai xông qua tầng này mới được xếp vào hàng tinh nhuệ.

Mọi người ở đây còn đang đoán xem La Chinh có khả năng vượt lên hay không thì hắn đã đến tầng thứ bảy.

Trong tháp Tâm Lưu, lửa tâm linh đã biến thành một mảng đỏ rực như máu.

La Chinh càng lên cao, uy lực của lửa tâm linh cũng càng lúc càng mạnh. Cho dù sử dụng thủ đoạn như thần đạo Đoạn Tình thì cũng khó mà chém sạch những cảm xúc tiêu cực mọc lên như cỏ dại.

Thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Giờ khắc này, La Chinh đã quên cả thời gian, thậm chí hắn còn không biết mình đang ở tầng thứ mấy. Hắn chỉ biết, chỉ cần mình hơi do dự chút thôi là những cảm xúc ngổn ngang kia sẽ chiếm lấy nội tâm của mình, đẩy mình xuống vực sâu thống khổ.

Nỗi đau đớn ấy quá đặc biệt, đó không phải chấn thương linh hồn, cũng không phải thân thể đau đớn, mà nhắm thẳng vào bản tâm!

“Xông lên!”

La Chinh lại nhảy lên.

“Tầng thứ tám…”

Hàm Nhi theo bản năng nhìn Mạc Nhất Kiếm một cái.

Mạc Nhất Kiếm không nói gì, nhưng trong đôi mắt sáng ngời đã hiện lên ánh nhìn thận trọng.

Người có thể nhảy lên tầng thứ tám ngay trong lần đầu tiên có tư cách trở thành đối thủ của hắn ta, không biết rốt cuộc người này là ai?

Nếu như từ dưới chân núi đi lên, vậy không thể nào là hạng vô danh tiểu tốt. Chẳng lẽ là thiên tài ẩn thế lánh đời của nhà nào bị đưa thẳng tới Tâm Lưu kiếm phái?

“Soạt…”

Lúc La Chinh vọt tới tầng thứ tám, sự yên tĩnh trong Tâm Lưu kiếm phái đã bị đánh vỡ triệt để.

Ban đầu khi La Chinh lên tới tầng thứ năm, mọi người chỉ ngạc nhiên. Khi hắn lên tới tầng thứ sáu, bọn họ vẫn ngạc nhiên nhưng dù vậy, trong lòng họ còn chút gì đó không phục. Ví dụ như mấy Chu Triêu Vận hay Lý Tàm còn có thể tự so sánh mình với người này.

Tuy nhiên, sau khi La Chinh tới tầng thứ bảy và tầng thứ tám, trong tiềm thức bọn họ đã gạt hắn ra khỏi phạm vi mà mình có thể so sánh.

Kẻ như vậy không cùng một tầng lớp với bọn họ.

Cho nên vào giờ khắc này, suy nghĩ của đa số người ở đây đã thay đổi. Ngược lại, bọn họ còn chờ mong xem cái người kỳ quái tên La Chinh này có thể lên tới tầng thứ mấy?

“Hắn có thể lên tới tầng thứ chín hay không?”

“Hiện tại đã đạt tới kỷ lục của Mạc Nhất Kiếm khi mới vài tháp Tâm Lưu rồi…”

“Nếu phá vỡ kỷ lục của Mạc Nhất Kiếm, vậy thì thú vị đấy!”

Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn về phía Mạc Nhất Kiếm, muốn xem xem hắn ta sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Bọn họ không thể nào theo kịp Mạc Nhất Kiếm, nhưng cũng hy vọng có người có thể vượt qua…

Chỉ có điều, vẻ mặt Mạc Nhất Kiếm vẫn rất bình tĩnh, hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào tháp Tâm Lưu.

Ngay sau đó, điểm sáng trong tháp Tâm Lưu lại bắt đầu nhảy lên, cuối cùng vững vàng lên tới tầng thứ chín.

“Kỷ lục mới… xuất hiện rồi…” Cô gái xinh đẹp thốt lên.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô gái xinh đẹp bắt đầu nghi ngờ hệ thống đánh giá của Tâm Lưu kiếm phái. Dù sao đây cũng là người bị xếp loại “rất thấp”, hay là tháp Tâm Lưu lại bị trục trặc rồi? Rõ ràng là vừa mới tu sửa mà!

Nhưng cho dù đã tới tầng thứ chín, điểm sáng màu vàng vẫn không có xu hướng dừng lại.

Trong tháp, La Chinh bắt đầu cảm giác mình đã đạt tới mức cực hạn. Thần đạo Đoạn Tình không phải vạn năng, mặc dù nó là phương thức tốt nhất để chống lại lửa tâm linh nhưng chấp niệm của La Chinh quá sâu nặng, những cảm xúc tiêu cực giống như những xúc tu không thể vươn ra.

Khoảnh khắc hắn nhảy lên, uy lực lửa tâm linh của tầng thứ mười đã tăng lên gấp bội!

Sau khi qua tầng thứ bảy, lửa tâm linh như ẩn chứa ma lực kỳ quái, có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác.

Loại ảo giác này cực kỳ chân thực, khiến người ta không thể phân biệt thật giả, khiến La Chinh như rơi vào từng cảnh tượng điên cuồng.

Chỉ là một suy nghĩ mà hắn như đã trải qua mấy tháng dài, hơn nữa trong mấy tháng này, hắn nhìn thấy Thần vực bị một bàn tay vô hình hủy diệt, nhìn thấy La Niệm chết thảm dưới kiếm kẻ khác, thấy Ninh Vũ Điệp bỏ mạng, thấy Tiên phủ tan thành mảnh nhỏ…

Cho dù biết rõ đây đều là ảo tưởng, nhưng hắn không thể thoát thân khỏi những ảo tưởng này. Ngược lại, càng ngày hắn càng cảm thấy chân thực, gần như không cách nào thoát khỏi!

“Không được! Chém cho ta!”

La Chinh biết nếu còn kéo dài thêm một hơi thở nữa, hắn sẽ vĩnh viễn chìm trong ảo cảnh. Hắn gần như hao phí chút lực tinh thần cuối cùng, cắn răng vọt tới tầng thứ mười, đụng vỡ cửa lớn tháp Tâm Lưu.

“Rầm!”

Mọi người thấy cánh cửa ở tầng thứ mười bị đụng vỡ, một người ướt nhẹp văng ra từ đó.

La Chinh nhễ nhại mồ hôi như vừa được vớt dưới nước lên.

Nhưng lúc rời khỏi tháp Tâm Lưu, lửa tâm linh trước ngực hắn cũng biến mất sạch sẽ, tất cả đã khôi phục lại như thường. Hắn rơi xuống đất, đôi mắt đầy hoang mang và hối hận dần trở nên tỉnh táo.

Mạc Nhất Kiếm và Hàm Nhi nhìn chằm chằm cửa tháp, bọn họ muốn xem rốt cuộc người này là ai.

Lúc nhìn rõ người trước mắt, bọn họ đều sửng sốt.

“Thiếu gia… là hắn!”

Hàm Nhi che miệng, vẻ mặt khó có thể tin.

Nhưng lẽ ra nàng ta phải biết trước rồi mới đúng, dù sao nàng ta cũng đã tiêu tốn thời gian đi điều tra người này.

Lấy thực lực Bỉ Ngạn cảnh Nhất Trọng Thiên đánh bại Tư Đồ Tu vốn đã là chuyện không tầm thường, chẳng qua sau khi bị Mạc Nhất Kiếm chém gãy một thanh kiếm thì La Chinh đã vô cớ biến mất một khoảng thời gian.

Không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người này đã lên núi, trùng hợp tiến vào Tâm Lưu kiếm phái?