Chương 2858 Hình vẽ
Dựa vào năng lực của Nhĩ Thử thì tuyệt đối không thể chống lại những bàn tay máu này, La Chinh lấy chúng đi là lẽ thường tình“Lăng Sương” La Chinh gọi một tiếng.
Lăng Sương gật đầu, đi thẳng tới trước bàn tay máu. Khung vuông nổi lên trong tay, nàng cất chúng vào nhẫn tu di.
Nhĩ Thử cũng cực kỳ biết điều, không dám lằng nhằng gì.
Chờ Lăng Sương thu tay máu xong, bọn họ lại tập trung ánh mắt vào ba trái tim trên nóc lối đi.
“Không biết Trái Tim Đồng Phạm này phải chia thế nào” Một con Nhĩ Thử lên tiếng.
“Thiên Hành các hạ hình như không dùng được Trái Tim Đồng Phạm, một khi dung nạo nó thì ngay bản thân mình cũng phải hy sinh, chít chít” Một con Nhĩ Thử khác nói: “Hay cứ để ba trái tim này cho chúng ta giữ trước, đợi bán đấu giá xong sẽ chia một nửa số hồn đan cho Thiên Hành các hạ, được không?”
Yêu cầu như vậy quá tham lam, có lẽ cũng chỉ có tộc Nhĩ Thử có thể nói ra một cách tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập như thế.
“Các ngươi không biết xấu hổ sao?” Lăng Sương châm chọc.
La Chinh cũng lắc đầu: “Ta và Lăng Sương mỗi người một cái, một cái khác thuộc về Nhĩ Thử các ngươi”
Hắn không cần thương lượng với Nhĩ Thử mà hoàn toàn có thể lấy hết ba Trái Tim Đồng Phạm về mình. Dù sao hắn lựa chọn hợp tác với Nhĩ Thử chỉ là để giúp chúng phá bức tường kia, còn có thể lấy được gì trong Di Thiên thần miếu thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Không có La Chinh, đừng nói tìm được ba trái tim này, ngay cả lối đi thứ mười chín chúng cũng không thể vượt qua.
Thực lực tổng hợp của tộc Ly Uyên thậm chí còn mạnh hơn cả Nhĩ Thử mà vẫn bị nhốt chết trong vách tường lối đi, vĩnh viễn không được siêu sinh.
“Chít…”
Ngoại trừ đồng ý với phương án này, Nhĩ Thử cũng không có con đường nào khác.
Hai chân La Chinh giẫm nhẹ một cái rồi nhảy lên, hai tay nắm lấy một trái tim trong đó. Hắn nhẹ nhàng dùng lực, sau đó đột ngột giật xuống dưới. Trái tim tách khỏi mạch máu trên đỉnh lối đi, cứ thế bị hắn lôi tuột xuống.
“Bình bịch, bình bịch…”
Sau khi rời khỏi “mạch máu”, trái tim vẫn tiếp tục co bóp như trước. Máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng nơi bị đứt đã bắt đầu nhanh chóng khép lại, lát sau máu cũng ngừng chảy.
La Chinh xem xét nó một lúc rồi mới đưa cho Lăng Sương.
Cả đám Nhĩ Thử chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Sương nhét trái tim vào nhẫn tu di.
La Chinh lại giật trái tim thứ hai và thứ ba xuống khỏi đỉnh lối đi, một quả giao cho đám Nhĩ Thử còn một quả thì lại đưa cho Lăng Sương cất vào nhẫn tu di hộ mình.
Tiến vào lối đi thứ mười chín này thu hoạch được những món rất khá khẩm, nhưng dù là tay máu hay Trái Tim Đồng Phạm thì đều không phù hợp với La Chinh cho lắm.
Trái Tim Đồng Phạm tuy mạnh nhưng lại cần hy sinh tính mạng của mình, tương đương với dùng một mạng đổi một mạng. Chỉ khi nào rơi vào đường cùng không còn cách nào nữa mới sử dụng đến năng lực ấy.
Nếu dung nạp tín vật Bỉ Ngạn này, một môn chân ý của đạo của La Chinh sẽ bị chiếm dụng mất. Dù sao ở giai đoạn hiện tại, hắn cũng chỉ có thể dung nạp được ba món tín vật Bỉ Ngạn.
Còn hai cánh tay máu kia, tuy đám Nhĩ Thử không giúp đỡ kiểm định nhưng La Chinh đoán thứ này hẳn là tín vật Bỉ Ngạn thượng phẩm, cũng không phù hợp yêu cầu của hắn cho lắm.
Lúc rời đi, La Chinh lại nhìn lên gương mặt khổng lồ trên nóc lối đi một cái.
Nó vẫn đang rên ư ử, không biết đang truyền đạt thông tin gì. Mặc dù diện tích gương mặt này rất lớn, nhưng nó cũng giống như những gương mặt khác, sau khi mất đi những cánh tay kia thì cũng trở nên bất lực.
❖ ❖ ❖
Trong lối đi thứ mười một, ở hai bên lối đi là từng bộ xương khô cao bằng nửa người. Hai chân cùng với phần lưng những bộ xương này đều đã sáp nhập vào trong bức tường, như khảm vào trong đó. Trong mắt mỗi một bộ xương khô đều lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn chăm chú vào dương hồn trong lối đi.
“Phương Ca điện hạ, đi chậm thôi” Sầu Tuẫn ở một bên dặn dò.
Mặc dù Phượng Ca đã bị tộc Hữu Hùng đả kích nặng nề trước cửa Di Thiên thần miếu nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm tính của nàng, chuyện mà nàng đã nhận định thì sẽ không bao giờ lùi bước.
“Không sao” Phượng Ca lạnh lùng đáp.
Dưới chân nàng còn lóe lên ánh sáng lam nhạt, đó là Triền Hồn Ti của tộc Hữu Hùng.
Tất cả mọi người trong Di Thiên thần miếu đều không thể rời khỏi Bỉ Ngạn, có bị Triền Hồn Ti trói buộc hay không cũng chẳng khác gì nhau. Nàng cũng không vội tinh lọc Triền Hồn Ti, sau một thời gian ngắn là nó sẽ tự mất đi hiệu lực.
“Rắc rắc rắc…”
Các đệ tử Thiên Cung không ngừng tiến sâu vào trong lối đi, ngay lúc này hàm dưới của một bộ xương khô khảm trên vách tường đột nhiên khép mở, một con côn trùng trăm chân chui ra khỏi miệng nó!
“Cẩn thận!”
Sầu Tuẫn sau lưng Phượng Ca lập tức nâng cao cảnh giác.
Thấy có hiện tượng lạ, Sầu Tuẫn lập tức lao về phía Phượng Ca, thế nhưng thân hình Phượng Ca chợt nhoáng lên, tay phải quơ giữa không trung một cái, một đường sáng vàng liền quất về phía côn trùng trăm chân. Tiếng “bốp” vang lên, côn trùng trăm chân đã bị roi tạo thành từ lửa thần Kim Ô đánh thành tro vụn.
“Lá gan của ngươi quá nhỏ” Phượng Ca lắc đầu.
Vậy mà trước đây nàng còn xem Sầu Tuẫn là đối thủ duy nhất của mình ở trong Thiên Cung.
Sầu Tuẫn nhún vai, bất đắc dĩ cười khổ. Nếu không phải tại ngươi lỗ mãng như đang vào chỗ không người thì hắn ta đâu cần căng thẳng như vậy. Có quỷ mới biết trong Di Thiên thần miếu cất giấu thứ gì, sơ ý một cái là sẽ bị giết ngay tại chỗ!
“Rắc!”
Ngay lúc này, đằng sau Sầu Tuẫn bỗng vang lên một âm thanh rất nhỏ.
Chân của một đệ tử Thiên Cung bị một con côn trùng trăm chân lớn bằng ngón cái cắn trúng.
Dương hồn của đệ tử Thiên Cung này vốn đang lập lòe ánh sáng tím bỗng chốc bắt đầu sạm xuống, dần nhuốm màu đen như mực. Thậm chí y còn không có bất cứ phản ứng nào thì dương hồn đã hóa thành một làn khói đen, bay lượn lờ theo đỉnh lối đi.
“Cẩn thận!”
“Đừng để côn trùng trăm chân cắn trúng! Thứ này rất độc!”
“Các ngươi xem, mấy bộ xương nhỏ này mở miệng cả rồi!”
Mấy bộ xương nhỏ hai bên lối đi đều mở hàm dưới, từng con côn trùng trăm chân bò ra từ đó, dần trào ra từ trên vách tường và trên mặt đất.
Thấy kết cục của đệ tử Thiên Cung bị côn trùng trăm chân cắn, mọi người ở đây đều sởn cả gai ốc!
“Các ngươi, đi theo ta” Phượng Ca đi trước nhất, lên tiếng.
Nàng xông thẳng về trước, hai tay không ngừng quơ múa. Roi lửa thần Kim Ô tuôn ra từ hai tay nàng không ngừng quất vào không trung, Sầu Tuẫn và các đệ tử Thiên Cung cũng vội vàng đi theo!
…
Trong lối đi thứ bảy, tiểu cô nương Nhân tộc thận trọng đi về phía trước dưới sự bảo vệ của ca ca mình.
Nhân số của bọn họ quá ít, thực lực cũng yếu nên đương nhiên sẽ chọn lối đi thứ bảy dễ đi nhất.
Trên thực tế, trong mười chín con đường, đa số dị tộc đều lựa chọn con đường này. Những dị tộc kia đi qua trước đã dọn dẹp chướng ngại vật trước mắt rồi, bọn họ đi ở sau cùng sẽ không có nguy hiểm gì.
Đoàn người bọn họ mỗi khi đi được chừng trăm mét sẽ phái một người ngồi vào góc tường, dùng sức mạnh linh hồn vẽ lên vách tường.
“Đây là cái thứ mấy rồi?” Một người trong bọn họ hỏi.
“Thứ bốn trăm ba mươi bảy, chúng ta mới đi được phân nửa mà thôi” Người đang vẽ hình đáp.