Chương 2864 Bại lộ
Nếu không phải vì chưa quan sát rõ ràng, cho bọn họ trăm lá gan bọn họ cũng không dám đánh lén La ChinhCông kích từ linh hồn của dương hồn bình thường gần như khó có thể gây ra thương tổn đối với hắn, hành động như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
“Không sao” La Chinh lắc đầu, hắn tin tưởng lời giải thích của đối phương.
“Răng rắc, răng rắc…”
Lúc này hai bộ giáp dưới tầng hầm cũng đã chậm rãi bò tới lối vào.
Vất vả lắm mới thoát khỏi tầng hầm, sao La Chinh có thể dừng lại ở đây?
“Hai bộ giáp kia rất mạnh, mau rời khỏi chỗ này” La Chinh nói xong liền mang Lăng Sương rời đi.
Người tộc Cửu Lê đưa mắt nhìn nhau, có chút do dự.
Bọn họ biết hai bộ giáp này không thể rời khỏi tầng hầm.
Tầng hầm này là một cái bẫy cực kỳ điển hình, sau khi bức tường bị phá vỡ, hai bộ giáp sẽ được kích hoạt, đồng thời lối đi cũng sẽ sụp đổ, dương hồn bên trong đều sẽ chết sạch.
Thế nhưng giới hạn truy sát của bộ giáp chỉ trong phạm vi tầng hầm, chúng không thể nào bò ra ngoài được.
Người tộc Cửu Lê biết rõ điều này, do dự là điều hiển nhiên.
Có điều, ca ca của tiểu cô nương phản ứng nhanh nhất, hắn ta vội vàng nói: “Đúng, mau rời khỏi nơi này! Bộ giáp kia quá lợi hại! Chúng ta đi!”
Người tộc Cửu Lê đều khôi phục tinh thần, vội vàng tỏ ra sợ hãi.
La Chinh kéo tay Lăng Sương, đang chuẩn bị rời đi thì Lăng Sương đột nhiên dừng bước, nói: “Chờ một chút”
La Chinh chỉ nghĩ đến chuyện bảo vệ Lăng Sương an toàn nên không nghĩ được nhiều, nhưng Lăng Sương lại tinh ý hơn.
Đám người kia rất kỳ quái.
Sau khi tầng hầm bị Nhĩ Thử mở ra, tất cả dương hồn dị tộc đều tiến vào trong đó, duy chỉ có bọn họ là còn ở bên ngoài.
Điều này chỉ có hai cách giải thích.
Một là có thể bọn họ không biết chuyện, sau khi hai bộ giáp vào trong tầng hầm rồi bọn họ mới tới đây. Mà một khi đã thấy thảm trạng dưới đó rồi thì còn ai dám tiến vào nữa?
Cách giải thích thứ hai là, bọn họ biết tầng hầm sẽ xảy ra tai họa này nên vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Lúc Lăng Sương vừa được La Chinh cõng lên, nàng nghiêng về suy đoán thứ nhất. Những người này không biết gì hết, chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.
Nhưng khi biết hai bộ giáp giống như ác ma đang trèo lên trên, những người này lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Nhất là khi La Chinh bảo mọi người mau chóng rời đi, bọn họ lại thoáng do dự.
Cho đến khi được người nọ nhắc nhở, những người khác mới hùa theo muốn rời đi.
Diễn xuất rất vụng về.
“Sao vậy?” La Chinh hỏi.
Người tộc Cửu Lê cũng thoáng sửng sốt, sắc mặt trở nên phức tạp.
Thấy bọn họ phản ứng như vậy, Lăng Sương càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân, nàng chậm rãi đi tới lỗ hổng hình vuông.
“Cẩn thận một chút” La Chinh cũng đi theo sau Lăng Sương. Hắn biết Lăng Sương sẽ không làm càn, nhất định nàng có lý do cho nên hắn không ngăn cản.
Lăng Sương nhìn xuống phía dưới, lập tức nói: “Huynh xem…”
Hai bộ giáp leo lên vách tường, chỉ còn cách cửa hang chừng nửa mét thì không động đậy nữa, chỉ ngây ngô treo người dưới lối vào hang động.
“Ù!”
“Ù!”
Hai bộ giáp ngẩng đầu, ánh sáng đỏ trong mắt không ngừng lóe lên, nhưng chúng không thể lên cao được nữa.
Thấy tình cảnh này, La Chinh ngồi xổm xuống ngay lối vào hình vuông, vươn một tay xuống dưới.
Bản thân bộ giáp cũng không cam lòng, nó rút ra một thanh đao gỉ và leo lên trên thêm một bước, sau đó chém ra một đao.
Đao này cách La Chinh khá xa, đương nhiên không thể làm hắn bị thương.
“Cẩn thận một chút, đừng làm bậy!” Lăng Sương bất mãn nói.
Dù La Chinh có tự tin, nhưng Lăng Sương vẫn cảm thấy đây là một hành động nguy hiểm.
Bộ giáp còn lại thì rút luôn hai thanh đao gỉ ra, nhảy xuống từ độ cao hơn nghìn mét. Thân thể nặng nề đập xuống mặt đất khiến nền tầng hầm xuất hiện một cái hố to!
Sau khi hai bộ giáp này rời đi, một cảnh tượng còn thần kỳ hơn bỗng xuất hiện.
Bên trong tầng hầm dần dần bốc lên một luồng sương mù bảy màu nồng nặc, hoàn toàn che lấp tầm nhìn.
“Nhìn xem! Đó là cái gì!” Trong làn sưng mù này, Lăng Sương nhìn ra một vật nho nhỏ, chỉ là không rõ cho lắm.
La Chinh tập trung nhìn kỹ, mày cũng khẽ nhướng lên: “Hình như là một cái đồng hồ cát…”
Trong màn sương mù dày đặc có một cái đồng hồ cát lớn bằng bàn tay đang trôi nổi.
Tốc độ chảy của hạt cát trong đồng hồ rất nhanh, sau khi cát ở tầng trên chảy xuống hết là đồng hồ sẽ tự động quay ngược lại, hạt cát cứ thế từ trên chảy xuống liên miên không dứt.
Đồng hồ cát cứ thế chảy không ngừng, toàn bộ mọi thứ dưới tầng hầm đều bị thời gian đảo ngược.
Hai bộ giáp trở về bên ngoài bức tường…
Xiềng xích vốn vỡ nát lại quấn quanh người chúng…
Bức tường bị La Chinh và bộ giáp đập nát cũng không ngừng khôi phục, hình vẽ trên bức tường nối lại hoàn chỉnh.
Tầng hầm vốn mất trật tự bây giờ đã khôi phục như lúc ban đầu, lối đi sụp xuống cũng nhanh chóng nổi lên, nối liền với lối vào hình vuông ở tầng trên.
Mọi thứ đều khôi phục lại như cũ, chỉ có người chết là không thể sống lại. Những dương hồn đã chết cuối cùng vẫn phải chết.
La Chinh không tùy tiện trở lại tầng hầm, cảnh tượng trước mắt đã chứng tỏ nhóm Nhân tộc đứng trên đây có vấn đề. Hắn quay đầu nhìn người tộc Cửu Lê, hỏi: “Các ngươi đã biết trước mọi chuyện?”
Người tộc Cửu Lê vẫn im lặng, bọn họ rất khó biện bạch nhưng lại không muốn thừa nhận.
“Nếu không thể nói chuyện nhã nhặn với nhau, vậy có nên áp dụng một vài thủ đoạn đặc biệt hay không?” La Chinh lạnh giọng.
Ở trong thần miếu, hắn có thể nắm giữ tính mạng của tất cả mọi dương hồn, bọn họ ngay cả chạy cũng không có chỗ để chạy.
Có lẽ những người này tưởng La Chinh lương thiện, sẽ không ra tay độc ác với đồng tộc, nhưng dưới tình huống cần thiết, hắn sẽ không chút do dự.
“Cửa sau của Di Thiên thần miếu không thể mở ra. Nếu cố mở, vậy chỉ có một con đường chết” Ca ca của tiểu cô nương nói.
Mọi người đều là người thông minh, trong tình hình này mà họ còn tiếp tục nói dối thì thật sự sẽ phải chết, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn ăn ngay nói thật.
“Các ngươi có cách mở ra?” La Chinh lại hỏi.
Người Cửu Lê lại im lặng…
Nếu thật sự để lộ manh mối, sợ rằng thân phận của bọn họ sẽ bại lộ.
Đối với những người còn sót lại của tộc Cửu Lê như họ, làm vậy chẳng khác nào giao tính mạng cho đối phương.
“Nói” La Chinh chỉ thốt ra một chữ.
Lăng Sương đứng dựa bên cạnh La Chinh, hơi nghiêng đầu.
Đúng lúc này, cô gái Nhân tộc đột nhiên nói: “Lúc ở ngoài thần miếu ta có nghe ngươi nhắc tới Cửu Lê… Ngươi không có ác ý với Cửu Lê chứ?”
“Tiểu Tình!”
“Muội nói bậy cái gì đấy!”
“…”
Một câu nói của Tiểu Tình khiến toàn bộ những người khác trong tộc quát lên, nàng tức khắc bị dọa sợ.
Câu hỏi này của nàng cực kỳ ngu xuẩn.
Nếu là lúc bình thường, nàng hỏi như vậy có thể không sao. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, bọn họ là phía bị La Chinh ép hỏi, hành động của nàng hệt như đứa trẻ làm vỡ bình hoa xong lại hỏi cha mẹ rằng nếu chính mình làm vỡ thì có bị phạt hay không. Như thế chẳng khác nào nói cho bọn họ mình đến từ bộ tộc Cửu Lê cả.
Trong lúc bọn họ đang vô cùng căng thẳng, trong lòng La Chinh cũng run lên, mà Lăng Sương ở bên cạnh thì càng như có điều suy nghĩ.