Chương 2870 Qua cầu
Đối với La Chinh, trọng lượng của dương hồn có thể nói là nhẹ như khôngCả người của tộc Cửu Lê lẫn người của Thiên Cung đều hiểu bọn họ không còn lựa chọn nào khác, vả lại họ vốn cũng đang chia thành hai nhóm để tiến lên.
Thế là người sau kéo người phía trước, nối liền với nhau. La Chinh nhảy lên phía trước đội ngũ, đồng thời túm lấy tay của Hoắc Trạch và Lam Tình.
“Vù!”
Hai người cảm thấy như có một vòng sắt đang quấn lấy cánh tay mình, sức kéo lớn khủng khiếp khiến cả dương hồn bay bổng lên!
“Nắm chặt vào!”
La Chinh dặn xong thì sức mạnh dưới chân bắt đầu bộc phát. Lúc trước, hắn sợ cầu gỗ không chịu nổi nên mới cố gắng khắc chế bước chân của mình, bây giờ thấy con mãng xà khổng lồ kia mà còn có thể đi trên cây cầu gỗ này thì hắn xác định cây cầu tuyệt nhiên không yếu như mình tưởng.
Cú đạp này của La Chinh khiến nơi hắn đang đứng bắt đầu hạ xuống một cách nhanh chóng. Cầu gỗ tựa như một cây cung đang kéo căng dây, quả thực nó không hề đứt gãy!
“Vèo!”
Cả người La Chinh bị cầu gỗ “bắn” bay đi, cả dãy dương hồn mà hắn đang nắm chặt cũng bay theo tựa như một cái diều vậy.
“Nhanh quá!”
“Chúng ta đi tới đâu đây?”
“Không rớt xuống Ám vực đấy chứ?”
Đám người cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếng gió thổi vù vù bên tai, không thể nào phân rõ được vị trí hiện tại của mình ở đâu.
“Kẹt kẹt…”
La Chinh rơi từ trên không trung xuống cầu gỗ nhỏ một cách chuẩn xác, sau đó hắn lại tiếp tục lao về phía trước một lần nữa.
Hiển nhiên con mãng xà màu đỏ ở phía sau không thể ngờ rằng người phía trước lại có tốc độ nhanh như vậy. Những chiếc vảy màu đỏ ở bên ngoài thân thể khổng lồ của nó đột nhiên tách ra, sau đó chúng khảm ở trên đầu rắn giống như một chiếc mào gà. Tốc độ trườn của mãng xà đỏ bỗng chốc tăng vọt, thân thể khổng lồ của nó không ngừng vặn vẹo trên cây cầu gỗ nhỏ, cấp tốc rút ngắn khoảng cách với đám người La Chinh.
“Vù…”
Vì tốc độ bắn vọt của La Chinh cực nhanh nên mấy tên đệ tử Thiên Cung ở phía sau cùng bị dòng khí lưu ảnh hưởng, luôn bay lơ lửng ở độ cao bốn, năm mươi mét.
Lúc đầu, bọn họ đều cắn chặt răng túm lấy người phía trước, vừa bay vừa thét chói tai, bây giờ đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Tốc độ của con mãng xà màu đỏ tăng vọt so với lúc trước khiến bọn họ lại chìm vào tuyệt vọng.
“Thiên Hành các hạ! Con quái vật kia đuổi tới rồi!”
“Nó chỉ còn cách chúng ta trăm mét thôi!”
“Bọn ta không muốn bị ăn đâu…”
Đám đệ tử Thiên Cung này ở phía cuối của dãy dương hồn, nếu mãng xà đỏ muốn cắn nuốt bọn họ thì những người này sẽ là người đứng mũi chịu sào.
La Chinh không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được hơi thở bạo ngược của mãng xà. Chỉ tiếc rằng hắn không thể nào bay trong Bỉ Ngạn được.
La Chinh vẫn cắn chặt răng không nói, tốc độ dưới chân cũng tăng tới cực hạn, trên cầu phát ra từng tiếng bước chân theo nhịp ổn định.
Dù hắn đã chạy hết tốc lực, nhưng cũng không chạy thoát được con mãng xà màu đỏ kia.
Mỗi lần mãng xà đỏ giơ đầu rắn lên, hơn nửa thân thể của nó lại bay lên không trung nhờ mào gà được tạo thành từ vảy rắn. Cái miệng to mở ra ở một góc độ khó tưởng tượng nổi.
Khi thấy nó đã có thể táp tới mấy tên đệ tử Thiên Cung ở sau cùng, La Chinh hét lớn: “Mọi người túm chặt lấy!”
Những dương hồn này túm chặt nhau như một sợi dây thừng, còn La Chinh thì đột nhiên kéo tất cả về phía trước.
Hai người phía sau cùng có thể thấy rõ cái miệng rắn cực lớn đang tới gần. Ngay vào giây phút họ tuyệt vọng nhất thì đột nhiên họ lại bị kéo về phía trước, tránh thoát cú táp của mãng xà đỏ.
“Ô oa!”
Mãng xà đỏ hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ vồ hụt, bèn phát ra một tiếng rít chói tai. Sau đó nó lại mở rộng vảy trên người và bay thẳng về phía nhóm La Chinh.
“Tốc độ này… Đúng là không thể chạy nổi…”
Tốc độ truy đuổi của mãng xà cực cao, nhanh hơn La Chinh gấp mấy lần!
“Ô oa!”
Con mãng xà vươn cổ lên không trung, toàn bộ thân thể khổng lồ của nó bắn tới nhanh như chớp.
Lần này, La Chinh vốn không có cơ hội kéo những dương hồn kia về. Dương hồn của bốn đệ tử Thiên Cung ở phía cuối bị nó nuốt trọn!
Dưới tình cảnh này, rất nhiều người bối rối tuột tay rơi xuống mặt cầu. Sầu Tuẫn suýt nữa thì rơi ra ngoài cầu, một tay hắn ta túm chặt lấy thành cầu gỗ mới leo được vào trong.
Cứ thế này thì bọn họ hoàn toàn không có cơ may chạy thoát.
Các đệ tử Thiên Cung bị dọa sợ tới mức chân tay xụi lơ, chỉ có thể xê dịch liên tục trên cầu. Phượng Ca, Lăng Sương và đám người của tộc Cửu Lê vừa lui lại vừa nhìn mãng xà với vẻ mặt căng thẳng.
Không phải bọn họ không muốn phản kháng, mà đám sinh linh Bỉ Ngạn này vốn đã mạnh hơn dương hồn rất nhiều, huống chi con mãng xà khổng lồ này lại còn là sinh linh của Ám vực, bọn họ tuyệt nhiên không thể cứng đối cứng với nó được.
“Ô oa…”
Mãng xà lại mở chiếc mồm rộng như bồn máu của mình ra, táp thẳng về phía đám người trên cầu.
Cả nhóm dương hồn liên tục lui về sau theo bản năng, mặc dù trong lòng họ rõ ràng là mình khó mà tránh thoát khỏi cảnh bị cắn nuốt…
“Các ngươi lui đi!” La Chinh hét lớn.
Thân thể hắn đột nhiên biến đổi, hóa thành một người khổng lồ cao mấy trăm mét. Một tay hắn giữ lấy đầu mãng xà đỏ, sau đó đột ngột kéo mạnh một cái!
Sau khi kích hoạt thân thể Hoang Thần, sức mạnh của hắn không tăng được là bao, nhưng với hình thể khổng lồ này, La Chinh vẫn ra tay dễ dàng hơn!
Mãng xà đỏ kia không ngờ rằng La Chinh biết dùng chiêu này. Thân thể khổng lồ của nó bị La Chinh kéo đi rồi bỗng nhiên bị ném ra phía ngoài.
“Vèo!”
Mãng xà đỏ rơi vào trong bóng tối, cuối cùng không còn bất cứ âm thanh nào nữa…
Đây là lần đầu tiên nhóm Sầu Tuẫn chứng kiến La Chinh biến thành người khổng lồ. Thấy hình thể cỡ này của La Chinh, họ sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được.
“Thiên Hành các hạ đã ném con mãng xà đỏ kia đi…”
“Ta còn tưởng chúng ta chết chắc rồi!”
“Đáng tiếc, vừa rồi lại có sáu đệ tử Thiên Cung bị nuốt!”
Đám người này lộ rõ dáng vẻ may mắn sống sót sau tai nạn. Nếu vừa rồi La Chinh chậm thêm chút nữa thì có lẽ họ đều đã nằm trong bụng mãng xà rồi.
“Không biết dưới cầu gỗ này sâu tới chừng nào? Nếu con mãng xà kia tới từ Ám vực, chắc nó trở lại Ám vực cũng sẽ không chết. Chúng ta nên qua cầu nhanh một chút thì tốt hơn” La Chinh nói.
Bọn họ nghe thấy La Chinh nói vậy thì sắc mặt cũng hơi đổi. Mới vừa tiến vào Ám vực, bước lên cầu gỗ chưa được bao lâu họ đã đụng phải hai loại sinh linh Ám vực này rồi, đã thế con sau còn mạnh hơn con trước.
Nếu không có La Chinh ở đây, e rằng ngay cả đám Hoắc Trạch cũng sẽ phải đánh trống lui quân. Bọn họ không sợ mạo hiểm, nhưng dùng tính mạng của mình để mạo hiểm thì quá ngu ngốc.
“Chúng ta nên tăng tốc qua cầu đi!”
Đoàn người không mảy may dừng lại mà tiếp tục vội vàng đi tiếp trên cầu.
Có lẽ vì con mãng xà kia mà đám quái người khỉ đã chạy mất dạng, không còn một mống. Nửa lộ trình còn lại vô cùng thông thuận.
Sau khi đi trên cầu gỗ khoảng nửa canh giờ, cuối cùng La Chinh cũng thấy được điểm cuối của cầu gỗ!
Cuối cây cầu có một con đường nhỏ được chiếu sáng lờ mờ…
Con đường này kéo dài tới một ngã ba, ở trước cửa mỗi gian nhà gỗ kia đều thắp một ngọn nến, nhưng tầng cao nhất của căn nhà gỗ nhỏ hơi xa nên ngọn nến ấy không chiếu rõ được ngã rẽ.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!