Chương 2876 Chế tạo
Đợi sau khi cậu bé ba mắt rời khỏi đó rồi, Phượng Ca đột ngột thay đổi thái độ, quay phắt lại nhìn La ChinhTrong lòng nàng lại có thêm một phỏng đoán về cái tên có thân thể máu thịt trước mắt này!
Lúc nãy, dưới mối đe dọa sống còn, Lăng Sương đã buột miệng gọi hai chữ “La Chinh”, Phượng Ca nghe thấy thế thì vô cùng hoang mang.
La Chinh dùng cơ thể để đi vào Bỉ Ngạn, sử dụng tên giả rồi còn thay đổi giọng nói, nếu không nhìn được dung mạo thì không cách nào nhận ra hắn được.
Sau khi được Lăng Sương nhắc nhở, Phượng Ca nhìn “Thiên Hành các hạ” rồi liên tưởng tới hình tượng của La Chinh trong đầu mình, thân hình và đường nét của đôi bên tương tự nhau đến tám chín phần…
Mặc dù có thêm nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Phượng Ca cũng không vạch trần chuyện này. Nàng đứng trước cửa gian nhà gỗ, lên tiếng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
La Chinh nhún vai, chỉ vào trong cửa rồi đáp: “Còn làm sao được nữa, chỉ có thể làm theo lời tên kia nói thôi…”
“Nhưng lúc nãy Lăng Sương…” Phượng Ca vừa nói vừa giơ tay lên.
La Chinh thấy Phượng Ca định kích hoạt chiếc nhẫn tu di thì lập tức thay đổi sắc mặt. Có quỷ mới biết cậu bé ba mắt kia có ẩn nấp trong bóng tối hay không, nếu để lộ mấy ngọn nến đó thì lại càng phiền phức hơn nữa.
“Lăng Sương đã nói với ngươi cái gì?” La Chinh hỏi ngược lại.
Phượng Ca thấy La Chinh ngắt lời mình thì lập tức nhíu mày lại. Nàng không biết La Chinh đang có ý đồ gì, nhưng thiên tính của nàng là không biết nói dối nên chỉ nhếch môi, trả lời gượng gạo: “Không nói gì cả”
“Vậy chúng ta vào xem thử trước đi” La Chinh nói rồi đi thẳng vào trong nhà gỗ.
Tòa nhà gỗ này lớn hơn hai tòa nhà gỗ bên dưới nhiều, hai bên nhà gỗ có hai chiếc kệ trưng bày, một bên là những viên Chước Tinh đủ mọi màu sắc, bên còn lại thì chứa những cái khuôn với đủ mọi kích thước, tất nhiên những cái khuôn này đều có hình ngọn nến. Mà đằng sau những khuôn nến này là những sợi bông màu trắng…
Phượng Ca nhìn những thứ bên trong căn nhà gỗ này, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu.
Chẳng lẽ định bắt nàng đúc nến thật đấy à?
Dạ minh châu lớn rất phổ biến trong phòng ở của Thái Đích Cung, những thợ thủ công có tay nghề khéo léo trong cung sẽ điêu khắc dạ minh châu thành đủ các hình dáng, tô điểm khắp mọi ngóc ngách trong cung điện. Còn ngọn nến thì lại là thứ mà chỉ có người phàm mới sử dụng, sợ là rất hiếm thấy ở Thái Đích Cung.
“Phải đúc nến cho thằng nhóc kia thật đấy à?” Phượng Ca hỏi.
“Nếu không muốn chết thì cứ làm theo lời nó nói” La Chinh đáp lời.
Phượng Ca chớp mắt rồi chợt nói: “Nhưng ta thấy ngọn nến mà nó đốt có thể chiếu sáng Ám vực, nếu chúng ta tạo được nến thì chẳng phải là có thể đốt nến chạy trốn hay sao?”
Căn nhà gỗ thứ ba bị bóng tối ngăn cách với lối rẽ, nếu không có ngọn nến, bọn họ không thể nào rời khỏi căn nhà gỗ thứ ba được.
Phượng Ca đưa ra giả thiết ngây thơ như vậy làm La Chinh bật cười, hắn chỉ vào cửa nhà gỗ rồi nói: “Cần gì phải phiền phức như vậy, ở đó có cắm một ngọn nến kìa, ngươi thử xem có rút nó ra được hay không nhé?”
Phượng Ca thật sự làm theo lời La Chinh nói. Nàng nhảy lên bắt lấy ngọn nến trên cửa nhà gỗ và định rút nó ra, nhưng khi tay của nàng vừa mới đưa tới gần thì ngọn nến này lại biết thành hư ảo…
Phượng Ca có thể cảm nhận được nhiệt độ và ánh sáng mà ngọn nến tỏa ra, nhưng lại không thể nào đụng đến nó được.
“Đến cả kẻ ngốc cũng biết cách cầm ngọn nến đó để bỏ trốn, cậu bé ba mắt kia không ngu như vậy đâu” La Chinh lắc đầu: “Chỉ sợ ngọn nến do chúng ta tạo ra sẽ không thắp sáng được…”
La Chinh đặt hết hy vọng vào mấy ngọn nến vớt lên từ dưới đáy biển nọ, nhưng lại gặp phải nhiều vấn đề như phải thắp sáng ngọn nến như thế nào, sau khi thắp nến xong thì phải trốn đi đâu. Có điều, trước khi giải quyết những vấn đề này, hắn phải bắt tay vào việc giúp cậu bé ba mắt nọ đúc nến đã.
Mặc dù La Chinh cũng không biết quy trình đúc nến như nào, nhưng chuyện này không có gì khó khăn cả.
Trong thời đại khai hoang, rất nhiều người phàm ở thế giới trong cơ thể đã nghĩ hết mọi cách để có được ngọn lửa. Ban đầu, ngọn nến được tạo thành từ mỡ của động vật và sáp ong…
Mặc dù trong nhà gỗ không có sáp ong và mỡ, nhưng cả 9527 lẫn cậu bé ba mắt kia đều bảo loại tinh thạch mang tên Chước Tinh này chính là nguyên vật liệu dùng để chế tạo ngọn nến, thế nên bước đầu tiên ắt hẳn chính là chế biến những “Chước Tinh” này.
“Két…”
La Chinh tiện tay lấy năm, sáu miếng “Chước Tinh” đang đặt trên kệ rồi đi tới góc nhà gỗ. Ở đây có đặt một cái nồi lớn, bên cạnh nồi còn có một hộp bột phấn màu xanh lá. Điều thú vị là kể cả cái nồi lớn và hộp bột phấn kia đều không mang theo năng lượng gì cả…
Trong Bỉ Ngạn, mọi vật mọi việc đều cất chứa sức mạnh Bỉ Ngạn, kể cả một nắm cát trên mặt đất cũng vậy. Chắc hẳn những thứ không mang theo năng lực Bỉ Ngạn như thế này đều được lấy từ Ám vực. Nhìn thấy những thứ kỳ lạ này, La Chinh lại càng thêm hứng thú với Ám vực.
“Cạch cạch cạch…”
La Chinh ném hết toàn bộ “Chước Tinh” vào trong, sau đó rắc bột phấn trong cái hộp màu xanh lá kia lên trên Chước Tinh. Sau khi làm xong hết những chuyện này, hắn mới nói với Phượng Ca: “Tới phiên ngươi đấy”
“Ta nên làm gì đây?” Phượng Ca thắc mắc hỏi lại.
“Cậu bé ba mắt kia giữ ngươi lại là vì ngươi biết cách vận dụng hồn hỏa, nếu không thì có khi nó đã giết chết ngươi rồi” La Chinh trả lời: “Có lẽ những Chước Tinh này cần dùng hồn hỏa của ngươi để chế biến, cần ngươi ra tay”
Nghe La Chinh nói xong, Phượng Ca không còn thắc mắc gì nữa. Nàng đi thẳng đến chỗ cái nồi lớn kia rồi khẽ nâng tay phải lên, một cây roi màu vàng xuất hiện trong tay phải của nàng.
Cây roi màu vàng này là do lửa thần Kim Ô biến thành. Dưới sự điều khiển của Phượng Ca, nó biến thành ngọn lửa màu vàng kim nhạt, cháy sáng phía dưới cái nồi lớn.
La Chinh đứng bên cạnh quan sát một lúc. Chước Tinh không có dấu hiệu tan nhanh, nhưng sau khi làm nóng bột phấn màu xanh lá kia thì nó tự động hòa tan vào trong Chước Tinh, chắc hẳn chế biến những Chước Tinh này cần phải có thời gian mới được.
Trong lúc La Chinh còn đang suy nghĩ, Phượng Ca đột nhiên lên tiếng: “Hồn hỏa do thiên phú biến thành như lửa thần Kim Ô này không lợi hại cho lắm”
La Chinh không hiểu sao Phượng Ca lại nói như vậy, bèn cười đáp: “Ở trong Bỉ Ngạn, hồn hỏa này lợi hại lắm đấy, ví như hồn hỏa của Diệp Thương kém xa Phượng Ca điện hạ”
“À, ta từng gặp một người có thiên phú dị hỏa còn lợi hại hơn cả ta, nếu như nàng ấy thi triển dị hỏa đó trong Bỉ Ngạn thì e là uy lực của nó còn mạnh hơn lửa thần Kim Ô” Phượng Ca bình tĩnh lên tiếng.
“Ồ? Trong thế giới mẹ này có người có thiên phú dị hỏa mạnh hơn Phượng Ca điện hạ nữa à?” La Chinh thắc mắc. Lửa thần Kim Ô là ngọn lửa mạnh nhất mà La Chinh từng được thấy kể từ khi bước vào thế giới mẹ.
“Tất nhiên là có rồi” Phượng Ca cười bảo: “Dị hỏa của đồ đệ ta hiếm thấy trên đời. Lúc mẫu thân dùng bí pháp kích thích nó, suýt chút nữa dị hỏa kia đã đốt cháy Thái Đích Cung, rất là lợi hại. Ngay cả bản thân nàng ấy cũng bị dị hỏa phản phệ, suýt nữa thì…”
La Chinh vẫn đang nhìn chăm chú vào Chước Tinh trong cái nồi lớn, Chước Tinh bị đốt cháy và đang dần có dấu hiệu bị hòa tan. Thế nhưng khi vừa nghĩ đến đồ đệ của Phượng Ca, hắn lại thoáng sững người ra.
Phượng Ca còn trẻ tuổi như vậy, làm gì có đồ đệ nào chứ?
Đợi đã!
Khi hắn tới Thái Đích Cung, hắn từng thấy Hàm Lưu Tô, Huân và Mục Ngưng đều gọi Phượng Ca này là “tiểu sư phụ”.
Nếu nói tới dị hỏa, chẳng lẽ là Hàm Lưu Tô?