Chương 2884 Gãy cầu
“Con khỉ màu đen…”Lông mày La Chinh hơi dựng lên.
Mặc dù cậu bé ba mắt rất ít khi trò chuyện cùng họ, nhưng La Chinh đã từng nghe cậu nhắc qua mấy lần, những con khỉ đen này chắc hẳn là những sinh linh Ám vực bảo vệ Chước Tinh!
Có thể khiến cậu bé ba mắt bị thương thậm chí suýt chết, thực lực của đám khỉ đen này hiển nhiên rất kinh khủng.
Bọn chúng chạy tới đây làm gì? Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng La Chinh.
“Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc…”
Lúc những con khỉ đen kia xuất hiện, tiếng kêu của đám quái người khỉ càng ngày càng vang dội, bầu không khí cũng dần dần lên cao.
Sau đó, đám khỉ kia tạo thành đội ngũ, từ từ đi về phía ngọn núi bên này.
La Chinh ở trên sườn núi cúi thấp người, lặng lẽ lùi về phía sau, nhanh chóng chui vào phạm vi ánh nến chiếu sáng rồi chạy thẳng về phía nhà gỗ.
“Ầm!”
Phượng Ca đang chuyên tâm chế tạo sáp nến. Sau khi tạo ra quá nhiều nến, tay nghề của nàng cũng thành thạo hơn nhiều, thậm chí nàng còn biết độ lửa nào có thể điều chế nhiều sáp nến ở mức tối đa!
Nàng bỗng nghe thấy ở cửa truyền tới tiếng vang lớn, lúc nhìn qua thì thấy La Chinh vội vàng xông vào, vẻ mặt nàng thoáng kinh ngạc.
Trong mắt nàng, La Chinh vẫn luôn là người rất trầm ổn.
“Sao thế?” Phượng Ca khẽ hỏi.
Đám quái người khỉ ở dưới sườn núi hiển nhiên cực kỳ ồn ào, nhưng âm thanh không thể nào truyền từ trong bóng tối ra ngoài nên đương nhiên Phượng Ca không nghe thấy.
La Chinh sải bước chạy tới phía trước Phượng Ca, vươn tay đưa một Ám Chi Quả Thực tới trước mặt nàng: “Mau ăn đi!”
Phương Ca nhìn La Chinh chằm chằm, nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không có thời gian để nói kỹ đâu, không đi là chết ngay đấy!” La Chinh qua loa đáp lại.
Nghe giọng điệu nghiêm trọng của La Chinh, Phượng Ca cũng không nói thêm gì nữa, một miếng nuốt trọn Ám Chi Quả Thực xuống.
Đặc tính của hai loại trái cây Quang và Ám rất đặc biệt, nháy mắt khi Phượng Ca nuốt xuống, trong linh hồn màu tím của nàng khuếch tán ra từng đám mây màu đen, trong giây lát đám mây đó đã lan ra toàn thân nàng.
“Đi!”
Phượng Ca còn chưa chuẩn bị xong, La Chinh đã kéo tay nàng chạy ra ngoài.
“Nhưng những Chước Tinh kia…”
Mặc dù chế tạo sáp nến không phải việc Phượng Ca thích làm, nhưng tính nàng là như vậy, thích làm mọi việc đến nơi đến chốn.
Nhưng bây giờ là lúc nào rồi? Đâu còn thời gian rảnh mà để ý tới những Chước Tinh kia nữa!
La Chinh kéo Phượng Ca chạy ra khỏi nhà gỗ như một cơn gió!
Ngay khi La Chinh và Phượng Ca xông ra, đám quái người khỉ và những con khỉ đen vóc dáng to lớn kia đều đã leo lên sườn núi.
“Khẹc khẹc chít chít?”
“Chít!”
“Khẹc khẹc…”
Đám quái người khỉ đó cũng không ngờ trong nhà gỗ lại có hai người lao ra, vội vàng hét ầm lên.
“Vèo!”
Có một con khỉ đen trong đàn thấy vậy kêu lên “khẹc khẹc” rồi lập tức nhảy lên, chạy thẳng về phía La Chinh và Phượng Ca.
Thấy bóng đen xông vào ánh nến, Phượng Ca cũng sững sờ hét to: “Đó là gì vậy?”
La Chinh còn thời gian đâu mà giải đáp cho nàng? Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, lúc đang xông ra thì sức mạnh tích chứa ở hai chân đột nhiên bùng nổ!
“Ầm!”
Vì phản lực quá lớn mà mảnh đất trống rộng lớn ở trước nhà gỗ xuất hiện một cái hố sâu. La Chinh giống như một mũi tên rời cung, bắn về phía cây cầu gỗ, đương nhiên hắn cũng nắm chặt tay Phượng Ca.
Chỉ mới bước một bước, La Chinh đã lên cầu gỗ.
Bởi vì không chuẩn bị trước nên cả khỉ đen lẫn quái người khỉ đều không kịp phản ứng.
Con khỉ đen chạy về phía La Chinh, nhìn chằm chằm hai người họ đang không ngừng chạy trốn. Nó há to cái miệng đen thùi lùi, lộ ra một hàng răng nhanh trắng nhọn dày đặc cười một tiếng rồi ra hiệu động tác cắt cổ với những con khỉ đen khác.
Những con khỉ đen khác nhận được mệnh lệnh lập tức hưng phấn.
“Khẹc khẹc chít chít…”
Trong tiếng hú hét chói tai, bọn chúng cũng xông lên cây cầu gỗ.
Tốc độ của đám khỉ đen vô cùng nhanh nhạy, leo thoăn thoắt trên cây cầu, chỉ có điều bọn chúng không ngờ tốc độ của La Chinh lại nhanh đến vậy…
La Chinh vừa lên cầu gỗ đã thúc đẩy sức mạnh đến cực hạn.
Năm trăm mét, một nghìn mét, ba nghìn mét… Trong nháy mắt hắn đã chạy rất xa, chỉ còn là một điểm đen nho nhỏ trong tầm mắt của đám khỉ đen, dưới ánh nến mờ tối lại càng thoắt ẩn thoắt hiện.
“Khẹc khẹc?”
“Chít!”
Đám khỉ đen kia vốn tràn đầy lòng tin, nhưng nhìn thấy kiểu chạy như điên của La Chinh cũng hơi ngẩn ra.
Khi thấy mình không đuổi kịp nữa, bọn chúng bàn bạc một lúc rồi lại lũ lượt kéo về phía đầu cây cầu gỗ!
Cầu gỗ này là do cậu bé ba mắt chế tạo, mục đích là dụ sinh linh bên ngoài Ám vực từ Di Thiên thần miếu tới. Bản thân cây cầu gỗ được xây rất vững chắc, lại còn bố trí trận pháp gia cố. Với sức mạnh của đám quái người khỉ, mãng xà hay thậm chí là La Chinh, muốn phá hỏng cây cầu gỗ này cũng không dễ dàng, nhưng đám khỉ đen muốn phá thì lại quá đơn giản.
“Oành!”
“Oành!”
“Oành!”
Mấy con khỉ đen ở bên sườn núi thay nhay đập vào chỗ nối tiếp giữa cây cầu và sườn núi.
Sau vài lần, bên vách núi đã xuất hiện vết nứt. Vết nứt càng ngày càng lớn, cây cầu gỗ cũng bắt đầu không ngừng chao đảo.
“Rắc rắc!”
Bộ phận cố định cây cầu gỗ ở trên sườn núi cuối cùng cũng bị cắt đứt, cây cầu rơi xuống khe núi.
La Chinh căn bản không có thời gian quan sát chuyện sau lưng, chỉ chuyên tâm cắm đầu chạy như điên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“La, La Chinh…”
Phượng Ca ở phía sau gọi.
“Đừng nói!” La Chinh đáp.
Phượng Ca bĩu môi, nàng ghét người khác không phân biệt đúng sai đã trách oan mình.
Nhìn mặt cầu phía sau không ngừng sụp đổ, Phượng Ca lựa chọn im miệng…
Nguyên cả cây cầu gỗ này không có trụ cầu, chẳng khác nào một sợi chỉ nối liền Di Thiên thần miếu với ngọn núi. Bây giờ bên sườn núi sụp xuống, toàn bộ mặt cầu bắt đầu nhanh chóng nghiêng xuống phía dưới.
Sau hai hơi thở, La Chinh cũng cảm thấy mặt cầu phía trước biến thành “đường dốc”. Hắn đang lấy làm lạ thì thấy cả con “đường dốc” ấy càng lúc càng dốc, trong nháy mắt đã biến thành chín mươi độ!
Không kịp đề phòng, hai người La Chinh và Phượng Ca rơi thẳng xuống khe núi.
Lúc rơi xuống, La Chinh mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra… Cầu gãy rồi à?”
Trên mặt Phượng Ca đầy vẻ hờ hững: “Bị bọn chúng làm gãy, vừa rồi ta định nói với ngươi”
“…”
La Chinh đang rơi thẳng xuống bóng tối bên dưới bị câu này làm nghẹn họng.
Sau khi ăn Ám Chi Quả Thực, hắn và Phượng Ca đều thích ứng với Ám vực hơn một chút, loáng thoáng có thể nhận ra đường nét cảnh vật phía dưới.
Khoảng mười hơi thở sau, hai chân La Chinh đột nhiên co lại. Hắn khẽ kéo Phượng Ca sau lưng một cái, bảo vệ nàng trong lòng, cả người ngã mạnh vào bụi cây.
“Oành!”
Rơi xuống từ độ cao này, thân thể La Chinh ngược lại không đáng lo, nhưng dương hồn yếu ớt hơn thân xác nhiều. La Chinh ôm Phượng Ca ngã xuống mà như đang ôm một món đồ sứ vậy, chỉ cần bất cẩn chút thôi thì phản lực to lớn sẽ khiến Phượng Ca tan biến mất.
“Không sao chứ?” La Chinh quan tâm hỏi.
“Không sao”
Phượng Ca khẽ khàng rời khỏi ngực La Chinh, gương mặt vẫn lạnh lùng không biểu cảm nhưng trong lòng thì ấm áp.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!