Chương 2912 Rơi vào Ám vực
Lăng Sương thúc giục dây chuyền Vu Hồn đến cực hạn, trên đường đi vừa đánh vừa luiNàng chạy về hướng ngược lại với cửa chính Di Thiên thần miếu, ở phía trước cách nàng không xa chính là Ám vực đen kịt!
Đối với Lăng Sương, đây là con đường cùng!
Nhưng bây giờ ngoại trừ cứ cắm đầu chạy tới, nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
“Vèo vèo vèo!”
Lúc tiểu kiếm linh hồn vẫn đang lượn lờ đằng sau lưng nàng thì một tiếng “Keng” giòn giã bỗng vang lên.
Nghe được âm thanh ấy, Lăng Sương khẽ giật mình. Nàng vội vàng nhìn lại, liền thấy một cánh tay lóe ánh vàng đang tóm chặt lấy thanh tiểu kiếm linh hồn.
“Tộc Kim Thân?” Trái tim Lăng Sương chìm xuống tận đáy vực.
Chủng tộc vốn sinh ra trong Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên không hề ít, toàn bộ các thế lực siêu cấp trong thế giới mẹ đều cực lực lôi kéo những chủng tộc Bỉ Ngạn này, mà tộc Kim Thân chính là chủng tộc hùng mạnh nhất trong đó.
Tộc Kim Thân rất giống với Nhân tộc, từ hình thể cho đến phần đầu. Chỉ có điều toàn thân họ từ trên xuống dưới như được chế tạo từ kim loại thuần khiết, thân thể cũng kiên cố hơn nhiều so với sinh linh Bỉ Ngạn bình thường.
Tên tộc Kim Thân này có thể đón lấy tiểu kiếm linh hồn của Lăng Sương bằng tay không, quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Rắc!”
Tên tộc Kim Thân kia nhẹ nhàng dùng sức, trực tiếp bóp nát tiểu kiếm linh hồn. Cùng lúc đó, gã dùng chất giọng quái lạ của mình mà nói: “Tiểu cô nương Nhân tộc, ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ cuộc đi, đừng chống lại nữa. Mặc dù ta không muốn làm khó ngươi, nhưng bọn ta đã đồng ý là sẽ trợ giúp tộc Hữu Hùng”
Sau lưng tên tộc Kim Thân này còn có mười mấy kẻ cùng tộc lóng lánh ánh vàng.
Nhiều sinh linh Bỉ Ngạn cùng xông ra đến vậy, đừng nói là chỉ đối phó với Lăng Sương, cho dù toàn bộ dương hồn của Thiên Cung ở Thập Tam Trọng Thiên cùng tụ lại đây thì chỉ sợ cũng không có khả năng đối kháng!
Dù đã đến nước này, trong ý nghĩ của Lăng Sương vẫn không phải là an nguy của mình. Dây chuyền Vu Hồn trước ngực nàng lóe lên tia sáng, lại một thanh tiểu kiếm linh hồn nữa ngưng tụ ra.
Điều khiển cùng lúc ba thanh tiểu kiếm linh hồn đã là cực hạn của Lăng Sương.
“Tại sao các ngươi lại muốn giúp tộc Hữu Hùng?” Lăng Sương lạnh giọng hỏi.
Muốn thuyết phục một chủng tộc Bỉ Ngạn phải trả ra cái giá vô cùng lớn. Tộc Hữu Hùng nguyện bỏ ra nhiều như vậy không thể chỉ để đối phó với một tiểu cô nương như nàng.
“Đương nhiên là vì họ đã hứa hẹn một món lợi ích khổng lồ” Tên tộc Kim Thân cười khà khà.
“Chắc không phải chỉ để đối phó ta?” Lăng Sương cắn răng nói.
“Ngươi?” Gã tộc Kim Thân nở nụ cười như có như không, nói: “Chỉ là một dương hồn mà cần tộc Kim Thân bọn ta phải ra tay à, ngươi tự đề cao mình quá đấy!”
“Niết Kim huynh đệ, đừng nói nhảm với nàng ta nữa!”
“Làm phiền Niết Kim huynh bắt giữ nàng ta lại!”
“Chỉ cần kẻ kia hiện thân là chắc chắn sẽ tự tìm đến, như vậy không cần các huynh đệ tộc Kim Thân cực khổ đợi ở đây nữa!”
Đám người tộc Hữu Hùng ồn ào lên tiếng.
Nghe đến đây, trong lòng Lăng Sương đã hiểu rõ mọi chuyện.
La Chinh phá hủy thần miếu của tộc Hữu Hùng và cướp đoạt kết tinh linh hồn của họ, lại còn đánh giết Cơ Diễn trước cửa Di Thiên thần miếu nên đương nhiên tộc Hữu Hùng sẽ muốn diệt trừ La Chinh để giải tỏa cơn tức.
Tuy nhiên, thực lực của họ căn bản không thể làm gì được La Chinh. Họ định bức ép Thiên Cung giao hắn ra nhưng Thiên Cung lại cứ một mực giả ngu, không thừa nhận hắn là đệ tử Thiên Cung.
Khổ cái là tộc Hữu Hùng không có bằng chứng gì nên quả thực cũng bó tay chẳng biết làm gì. Họ cũng không thể bởi vì một mình La Chinh mà thật sự khai chiến với Thiên Cung, nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều mặt, bọn họ cũng chưa chuẩn bị được chu đáo. Vì vậy, họ chọn cách đơn giản và trực tiếp nhất, đó là để sinh linh Bỉ Ngạn đối phó với La Chinh, hơn nữa còn là tộc Kim Thân hùng mạnh nhất.
Nghe tộc Hữu Hùng thúc giục, gã tộc Kim Thân kia cũng không nói nhảm thêm với Lăng Sương nữa mà nhấc chân tiến thẳng về phía nàng.
Lăng Sương căn bản không có biện pháp nào đối phó với sinh linh Bỉ Ngạn, ngay cả tộc Uyên Linh ở Thập Nhất Trọng Thiên mà nàng đã không đủ năng lực chống chọi rồi thì nói chi đến chủng tộc đứng đầu trong Thập Tam Trọng Thiên.
“Vèo vèo vèo!”
Ba thanh tiểu kiếm linh hồn lao về các hướng khác nhau nhưng đều tiến thẳng về phía gã tộc Kim Thân tên Niết Kim kia.
Niết Kim còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, đôi tay kim loại đã giơ lên và nắm lại, thoắt sau mấy thanh tiểu kiếm linh hồn đã nằm gọn trong tay gã tựa như phép màu. Gã chỉ dùng lực nhẹ nhàng đã có thể bóp nát tiểu kiếm linh hồn.
“Ha…”
Niết Kim cười khẽ, tốc độ xông lên bỗng tăng vọt, hướng thẳng đến chỗ Lăng Sương.
Lăng Sương thấy vậy thì không do dự gì thêm nữa, lập tức quay người chạy một mạch về phía trước!
Nhưng lúc này nàng đã cách Ám vực rất gần.
Đối với dương hồn, khu vực với một màu đen vĩnh viễn kia chính là một nơi không lối thoát.
Lăng Sương nhìn Ám vực như thể một tấm màn đen kịt kia mà lòng lạnh đi mất một nửa.
“Ngọn nến… Nếu có loại nến kia thì tốt rồi…”
Nếu có thể thắp sáng ngọn nến, nàng cũng có thể tạm thời trốn vào trong Ám vực. Thế nhưng lúc cậu bé ba mắt kia thả nàng đi, trong lòng nàng còn lo cho La Chinh nên đã đưa cả ngọn nến trong tay mình vào nhẫn tu di của Phượng Ca.
Hai bên Ám vực, tộc Kim Ô, Thần Nông Thị và các tộc khác cũng đang canh giữ. Cả ba mặt bao quanh nàng đều là ngõ cụt.
Lúc Lăng Sương chỉ còn cách Ám vực một bước chân, nàng bỗng dưng ngừng lại và quay người.
“Tiểu cô nương Nhân tộc, đừng làm chuyện vô ích nữa, Ám vực đó nguy hiểm lắm đấy” Niết Kim cười khà khà, nói.
Ngay cả sinh linh Bỉ Ngạn cũng không thể tiến vào Ám vực. Sinh linh trong Quang vực và sinh linh trong Ám vực hoàn toàn là hai phạm trù khác nhau.
Bước chân của Lăng Sương từ từ lùi về sau, khoảng cách với Ám vực cũng càng ngày càng gần, trong lòng nàng càng lúc càng tuyệt vọng.
Nàng biết La Chinh không chết, cho nên vẫn ôm một tia hy vọng.
Nếu mình rơi vào tay bọn họ, tác dụng lớn nhất chính là để uy hiếp La Chinh. Nếu La Chinh thật sự ra khỏi Ám vực thì e rằng hắn sẽ vì nàng mà rơi vào tình cảnh cực kỳ bất lợi.
“Làm sao bây giờ…”
Sau khi quen biết La Chinh, nàng đã gặp không ít nguy hiểm trong Bỉ Ngạn, nhưng lần nào La Chinh cũng có thể hóa nguy thành an. Bây giờ La Chinh không ở bên người nàng, nàng chợt nhận ra vậy may của mình đã sử dụng hết rồi.
“Tiểu cô nương, đừng lùi nữa, còn lùi tiếp thì ngươi chết chắc” Niết Kim cười nói: “Rơi vào tay bọn ta, ít nhiều gì ngươi cũng còn sống được”
Mục đích của họ chỉ là muốn mang Lăng Sương ra uy hiếp thân thể kia thôi, đương nhiên họ không mong muốn Lăng Sương mất mạng.
“Nhưng e là sẽ sống không bằng chết…” Lăng Sương lắc đầu như trống bỏi, nhỏ giọng thì thào.
Vừa nói nàng vừa lùi thêm một bước về sau, khoảng cách với Ám vực chỉ còn có chút xíu.
“Thế à?”
Niết Kim cười gằn đáp lại, sau đó thừa dịp Lăng Sương còn chưa kịp đề phòng đột nhiên xông ra, một tay chộp thẳng về phía nàng. Gã vốn còn cách nàng một khoảng khá xa, nhưng cánh tay của gã lại chợt duỗi dài ra gấp mấy lần.
Trước bước đường cùng, Lăng Sương đã chẳng còn năng lực suy tư.
Đúng lúc này, trong Ám vực bỗng lóe lên một tia sáng trắng, một cánh tay xuyên ra khỏi Ám vực, tóm lấy Lăng Sương và kéo tọt nàng vào trong.
“Vụt!”
Niết Kim không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, cánh tay duỗi dài của gã cũng suýt lao theo và quấn vào trong Ám vực. Cũng may mà gã kịp thời ngừng lại, nhưng bản thân gã cũng sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người.
“Chết tiệt…” Niết Kim mắng một câu.
Những người khác thấy vậy cũng không ngừng lắc đầu. Bọn họ không ngờ rằng tiểu cô nương Thiên Cung này lại kiên quyết đến thế, thà bị Ám vực nuốt mất chứ không muốn rơi vào tay bọn họ.