← Quay lại trang sách

Chương 2928 Trì Nghĩa xin gặp

Lúc Cố Bắc tiến vào Thần vực, ông đã cởi bộ đồ côn trùng trên người ra và thay sang một bộ áo xanh, khôi phục lại cách ăn mặc lúc trướcLúc còn trẻ Cố Bắc có dung mạo cực kỳ tuấn tú, bây giờ tu vi lại tăng thêm mấy bậc nên có thêm khí tức của cường giả, khiến ông trông càng phóng khoáng hơn. Ngay cả La Tiêu và Cưu Thánh cũng khó mà nhận ra ngay chứ đừng nói tới Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong.

“Người này trông có vẻ quen quá…” Ngự Thần Phong nhìn chằm chằm Cố Bắc, nói.

“Là sư tôn” Tịnh Vô Huyễn đáp.

Mặc dù y nói với giọng chắc nịch nhưng vẫn không dám bước lên nhận. Người mạnh nhất mà bọn họ nhìn thấy trong Thần vực là lão Kim và Minh Vi, nhưng khí tức của Cố Bắc còn mạnh hơn cả hai người kia!

Giới hạn tối đa trên con đường tu luyện ở Thần vực là đại viên mãn, con đường tới thánh nhân rất khó đi, mà con đường dẫn tới Bỉ Ngạn càng khó bước tới hơn nữa. Cho tới nay, trong vô số thánh nhân chưa có người nào dễ dàng đột phá.

Lần này xuất hiện trở lại, Cố Bắc gần như đã nhảy vọt về chất, kéo dài khoảng cách giữa ông và các thánh nhân trong Thần vực!

Cố Bắc đáp xuống đảo nổi, chăm chú đánh giá hai đồ đệ của mình một lúc rồi chợt nở nụ cười ấm áp, gọi: “Vô Huyễn, Thần Phong”

Lúc này, cuối cùng Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn cũng chắc chắn vị cường giả có tu vi cao thâm này chính là sư tôn của bọn họ!

“Sư tôn!”

Ngự Thần Phong vô cùng kích động, tâm trạng không khác gì một ấm nước đang sôi sùng sục sắp trào ra ngoài. Hắn ta lao thẳng về phía Cố Bắc và quỳ một chân xuống trước mặt ông.

Tịnh Vô Huyễn cũng cực kỳ kích động, nhưng tính cách của y giúp y kìm nén lại được. Tuy nhiên Tịnh Vô Huyễn vẫn nhanh chân bước tới trước mặt Cố Bắc và quỳ xuống dập đầu.

“Kia là Bắc Thánh!”

“Hóa ra là Cố Bắc…”

“Cố Bắc đi trải nghiệm một vòng trong hỗn độn, không ngờ lại trở nên mạnh tới vậy!”

Sau khi biết thân phận của người đàn ông trung niên có khí thế bất phàm này, những người khác đều lộ vẻ ngạc nhiên.

“Đứng lên đi” Cố Bắc đỡ Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong lên rồi cười nói.

“Sư tôn, ngày nào đồ nhi cũng nhớ người. Đồ nhi đã không phụ sự tin tưởng của người, hoàn thành nhiệm vụ mà người giao phó…”

Ngự Thần Phong đứng dậy nói liên tiếp không ngừng như cái máy hát.

“Đệ có thể nói ít vài câu được không?” Tịnh Vô Huyễn lạnh lùng quát.

Ngự Thần Phong tỏ ra tủi thân nói: “Bao nhiêu năm rồi mới nhìn thấy sư phụ, sao ta có thể nói ít được?”

Cố Bắc hiểu rất rõ tính cách của hai đồ đệ này, ông cười nói: “Không sao, không sao! Cái tính dài dòng này của Thần Phong cũng chẳng phải chỉ mới một, hai ngày…”

Đúng lúc này, ánh mắt của Cố Bắc chạm phải một ánh mắt khác trong đám người, người kia chính là Thi Tiểu Xảo. Trong đôi mắt dịu dàng của nàng ta lộ ra rất nhiều cảm xúc, có ẩn chứa tình cảm, vui vẻ, mơ hồ, khó hiểu, thậm chí còn xen lẫn một chút oán hận. Dường như tất cả những cảm xúc mâu thuẫn này đều chất chứa trong đôi mắt đẹp kia.

Thấy Cố Bắc nhìn mình, Thi Tiểu Xảo tách ra khỏi đám người và bước nhanh về một hướng khác.

Cố Bắc cất bước, vèo một cái đã tới sau lưng nàng ta. Ông đưa tay ra định ôm Thi Tiểu Xảo vào lòng.

Lúc sắp thành công ôm được người đẹp thì Thi Tiểu Xảo đột nhiên xoay người, trong tay nàng ta có thêm một thanh quyền trượng.

“Vù!”

Quyền trượng này đột nhiên rung lên, sức mạnh của toàn bộ Thần vực được nàng ta điều động.

“Trầm Mặc!”

Khi xưa Thi Tiểu Xảo dùng sức mạnh của quyền trượng Trầm Mặc là nhằm vào toàn bộ Thần vực, nhưng bây giờ nàng ta lại dùng hết sức mạnh nhằm về phía một mình Cố Bắc!

Tuy thực lực hiện tại của Cố Bắc rất mạnh, nhưng sức mạnh trong cơ thể vẫn bị quyền trượng Trầm Mặc phong ấn lại.

“Rầm!”

Hai tay Thi Tiểu Xảo vung lên nện vào ngực Cố Bắc. Bóng dáng của nàng ta biến ảo tạo ra từng tàn ảnh, tốc độ nhanh tới mức người khác không nhìn rõ được. Mỗi đòn nàng ta đánh ra đều chứa uy lực cực kỳ mạnh, chiêu nào cũng trí mạng!

“Đại sư huynh, nàng… nàng…” Ngự Thần Phong thấy vậy, lập tức tỏ ra lo lắng.

“Đừng quan tâm” Tịnh Vô Huyễn thông minh nói.

Bọn họ không thể tưởng tượng được thực lực hiện tại của sư tôn, với năng lực của Thi Tiểu Xảo thì khó mà làm sư tôn bị thương được. Có điều Thi Tiểu Xảo thật sự đã dùng hết toàn lực, ngoài miệng thì Tịnh Vô Huyễn nói như vậy nhưng khi nghe tiếng nổ của từng đòn đánh kia, khóe mắt y cũng hơi run rẩy.

Nếu cứ đánh như thế này, e rằng sư tôn không chết cũng sẽ tàn phế.

La Tiêu và Cưu Thánh đều không nhìn được nữa. Dù Cố Bắc phụ lòng Thi Tiểu Xảo, nhưng bọn họ không thể để nàng ta giết Cố Bắc được.

“Đủ rồi” La Tiêu nói.

Thi Tiểu Xảo vẫn coi như không nghe thấy, không giết Cố Bắc thì mối hận trong lòng nàng ta khó mà tiêu tan được.

La Tiêu và Cưu Thánh đang định tiến lên ngăn cản thì Cố Bắc – người bị đánh đến mức lăn tròn khắp nơi từ nãy tới giờ – đột nhiên nháy mắt với hai người.

Khóe mắt La Tiêu và Cưu Thánh run lên, xem ra thực lực của Cố Bắc còn mạnh hơn so với họ tưởng tượng. Nếu hai người bị Thi Tiểu Xảo tấn công mạnh mẽ như thế này mà không dùng bất cứ biện pháp phòng ngự nào, e rằng họ sẽ chết thật, nhưng Cố Bắc lại chẳng hề hấn gì. Thân thể này của ông sao có thể mạnh mẽ đến thế?

Cố Bắc để mặc Thi Tiểu Xảo đánh một lúc lâu, mãi đến khi sức mạnh của quyền trượng Trầm Mặc tiêu tán hết, ông vẫn không hề đánh trả lại.

Tới tận khi Thi Tiểu Xảo mệt lả đi rồi, Cố Bắc mới đưa tay ra ôm nàng ta vào lòng. Thi Tiểu Xảo mặt chôn vào ngực ông, khóc òa lên.

Cố Bắc cũng không thể an ủi nàng ta trước mặt đám đông được nên nói với La Tiêu: “Tiêu huynh, ta tạm thời tránh đi một lát nhé”

Sau đó, ông khẽ vung tay lên dùng dịch chuyển không gian đưa Thi Tiểu Xảo đi…

“Sư tôn đúng là sư tôn! Sư nương dùng sức mạnh kinh khủng ấy đánh lâu như vậy mà chẳng hề hấn gì” Ngự Thần Phong đắc ý nói, chuyện này đủ để hắn ta đi khoe khoang một thời gian.

Hai canh giờ sau, Cố Bắc lại trở lại đảo trung tâm một lần nữa. Thi Tiểu Xảo đi theo sau lưng ông, cảm xúc của nàng ta đã khôi phục lại bình thường, hành động nào cũng ẩn chứa sự ngọt ngào.

Sau khi các thánh nhân trở về không lâu, lão Kim cũng vội vã chạy tới nghe ngóng về Quy Khư Mộ Địa từ Phù Nhị. Về phần tương lai của Thần vực như thế nào thì bọn họ phải bàn bạc và tìm ra con đường chung.

❖ ❖ ❖

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Sau khi La Chinh dung hợp tín vật Bỉ Ngạn thành công, Thanh Ngọc Chi Linh ở lại thế giới trong thân thể của hắn.

Khi La Niệm đã dựa theo lễ nghi đầy đủ bái Thanh Ngọc Chi Linh làm thầy, La Chinh cố ý mở cho bọn họ một vùng đất riêng. Nơi đó chỉ có La Niệm và Thanh Ngọc Chi Linh có thể tùy ý ra vào, không bị bên ngoài quấy rầy.

La Chinh ra khỏi thế giới trong thân thể, Thu Âm Hà đã ở trong đình viện chờ được một lúc lâu.

Lúc hắn bị nhốt trong Bỉ Ngạn, đám người Thu Âm Hà cũng khá lo lắng.

“Đệ tử gặp nạn trong Bỉ Ngạn đã khiến Thu tiền bối phải thấp thỏm lo lắng, quả thật rất áy náy” La Chinh chắp tay nói với Thu Âm Hà.

Ý định tiến vào Ám vực hoàn toàn là quyết định đột phát của hắn và Lăng Sương, họ chưa từng bàn bạc với Thu Âm Hà về chuyện này. Bây giờ xem ra hai bọn họ quả thực hơi lỗ mãng.

Thu Âm Hà đã biết chút ít về chuyện này từ phía Diễm Phi. Ông nói: “Trong Bỉ Ngạn, nguy hiểm có mặt ở khắp mọi nơi. Rất nhiều tình huống nguy hiểm chỉ có thể dựa vào bản thân để vượt qua, tên nhóc ngươi có thể bình yên ra khỏi Ám vực quả thật là số trời!”

“Thu tiền bối quá khen rồi” La Chinh cười ha hả, nói.

Thu Âm Hà trợn mắt lườm hắn và trách: “Ta không khen ngươi đâu. Lần này ngươi may mắn nên mới thoát ra được, nếu không thì đã chết mười lần, tám lần rồi! Đợi ngươi vào Dục Giới, mỗi lần muốn làm gì thì đều phải nghe ý kiến của những trưởng bối như chúng ta, dù sao bọn ta cũng là người từng trải!”

“Đệ tử nhớ rồi” La Chinh đáp.

“Lần này ta tìm ngươi là vì chuyện khác” Mặt Thu Âm Hà đột nhiên tỏ vẻ đầy thâm ý.

“Chuyện gì?” La Chinh hỏi.

“Có một người tên là Trì Nghĩa tìm ngươi” Thu Âm Hà nói.

Bình thường, nếu một cường giả Bỉ Ngạn cảnh tới Thái Nhất Thiên Cung thì chắc chắn không thể gặp được Thu Âm Hà. Nhưng hôm nay, Trì Nghĩa còn dẫn theo nhiều người tới cùng.