Chương 2933 Bức ép
Ở trong Bỉ Ngạn, chọc cho Phượng Ca nổi giận tuyệt đối không phải một chuyện sáng suốt. Còn bây giờ họ đang ở trong Thái Đích Cung nên tất nhiên chẳng có gì lo ngạiLa Chinh không ngừng kích thích, vị “Hổ Doãn” ẩn nấp sâu trong ký ức của Phượng Ca không ngừng bại lộ, thậm chí còn chiếm địa vị chủ đạo trong cơ thể Phượng Ca.
“Loài người nhỏ bé, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị Tiên Huyết Nghị Hội nghiền cho tan xương nát thịt, ta…”
Lúc này giọng nói của Phượng Ca cũng thay đổi, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể trào dâng, ánh lửa màu vàng muốn bùng lên, mà thế giới trong cơ thể nàng cũng phát ra năng lượng. Đây là tín hiệu nguy hiểm.
“Diễm Phi nương nương, coi chừng nàng muốn tự dẫn nổ thế giới trong cơ thể!” La Chinh nhắc nhở.
Thế giới trong cơ thể phát nổ không ảnh hưởng đến La Chinh và Diễm Phi, nhưng nếu chuyện đó xảy ra thì Phượng Ca xem như sẽ bị hủy hoàn toàn.
“Ha..”
Dường như Diễm Phi đã chuẩn bị từ sớm, bà cười lạnh một tiếng, bàn tay còn lại nhẹ nhàng phủ lên bụng Phượng Ca, năng lượng trào lên trong bụng nàng nhanh chóng tiêu tan.
Ngay sau đó, ngón tay bà búng liên tục trên đỉnh đầu Phượng Ca, năm ngón tay phóng ra từng tia sáng xâm nhập vào làn tóc đen óng của nàng.
Phượng Ca càng thêm đau đớn, ôm đầu gào thét không thôi.
“Chính là lúc này!” Diễm Phi lớn tiếng nói.
Ba ông lão đều nhắm mắt lại, sức mạnh đại trận càng dâng cao hơn, bàn tay Diễm Phi đang đặt trên đỉnh đầu Phượng Ca chợt kéo một luồng ánh sáng màu trắng ra khỏi đầu nàng.
“Vù!”
Diễm Phi lôi luồng ánh sáng này ra rồi lùi về sau, bước vào chính giữa đại trận, sau đó ấn xuống dưới.
Tất cả ánh sáng trắng hội tụ vào một điểm, hóa thành một ngọn lửa màu trắng ngà.
La Chinh nhìn chằm chằm ngọn lửa màu trắng này, lông mày nhẹ nhàng giương lên: “Lửa ký ức?”
Ngọn lửa màu trắng trước mắt rất ảm đạm, nhưng vẫn phát ra khí tức hung hãn như trước, có lẽ là tàn hồn của Hổ Doãn còn sót lại trong lửa ký ức của linh hồn Phượng Ca, hiện tại đã bị Diễm Phi lôi ra. Thủ đoạn như vậy, La Chinh chưa từng nghe tới.
“Nhanh! Phong ấn lửa ký ức của hắn!” Diễm Phi ra lệnh.
Hổ Doãn là Thuần Khiết Giả, nhất định trong lửa ký ức giữ một vài ký ức cực kỳ quý giá. Không nói cái khác, chỉ những thứ liên quan đến Tiên Huyết Nghị Hội đã có giá trị rất lớn rồi. Bà muốn giữ những ký ức này lại cho Đông Hoàng.
Nhưng lửa ký ức vừa bị lấy ra đã bắt đầu yếu đi, cuối cùng biến thành hình dạng vốn có của Hổ Doãn.
Trên mặt Hổ Doãn mang theo một nụ cười lạnh, sau đó tự động tiêu tan trước mặt bọn họ.
Thấy cảnh tượng này, Diễm Phi và ba ông lão đều nhíu mày. Lửa ký ức biến mất quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phong ấn lưu giữ…
Toàn thân Phượng Ca ướt đẫm mồ hôi, ngồi dưới đất như mất hết sức lực, mặc cho hai sợi xích lửa treo cánh tay mình lên.
“Diễm Phi nương nương, có thể thả Phượng Ca xuống được chưa?” La Chinh hỏi.
Diễm Phi xoay người lại, sắc mặt trở nên dịu dàng.
Mặc dù không phong ấn được ngọn lửa ký ức kia, nhưng cuối cùng họ đã tách được phần ký ức chết tiệt kia ra.
Ký ức của Phượng Ca cũng không có thiếu sót, chỉ vì trộn lẫn ký ức của Hổ Doãn nên mới trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Sau khi giải quyết vấn đề hỗn loạn xong, ký ức của Phượng Ca sẽ trở lại như thường.
Ngón tay của Diễm Phi nhẹ nhàng bắn ra, hai sợi xích lửa biến mất. Bà tiến lên đỡ Phượng Ca dậy, lúc này mới cười nói với La Chinh: “May nhờ có ngươi, trước đây ta đã thử mấy lần nhưng thứ kia rất giảo hoạt, căn bản không thể lôi ra được”
“Tiện tay mà thôi, Diễm Phi nương nương khách sáo rồi” La Chinh mỉm cười, nói.
“Ta đưa Phượng Ca đi nghỉ ngơi trước. Ngươi vất vả tới Thái Đích Cung một chuyến, có muốn đi thăm bạn bè của mình không?” Diễm Phi nhìn La Chinh, cười tủm tỉm.
Bà cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”.
Với ánh mắt của Diễm Phi, đương nhiên bà đã nhìn ra quan hệ giữa nhóm Hàm Lưu Tô và La Chinh không tầm thường.
Bà cũng là người từng trải, Thái Đích Cung của Đông Hoàng cũng không chỉ có một phi tử là Diễm Phi, đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường.
Điều Diễm Phi thực sự để ý chính là vợ cả Ninh Vũ Điệp của La Chinh. Lúc tiếp xúc với Hàm Lưu Tô, bà đã hỏi thăm một vài điều.
Phượng Ca thân là đích nữ của Đông Hoàng, nếu thật sự kết làm quyến lữ với La Chinh, danh phận rất quan trọng.
“Được” La Chinh gật đầu.
Nếu đã tới Thái Đích Cung, đương nhiên hắn phải đi thăm một chuyến.
Lúc ở trong Ám vực, Phượng Ca từng nói trên người Hàm Lưu Tô sinh ra điều dị thường dẫn đến hỏa hoạn trong Thái Đích Cung, sau đó Phượng Ca đã đặc biệt sắp xếp một tòa cung điện cho nàng.
Mà ngọn lửa màu tím Hàm Lưu Tô có tên là “Ngoa Hỏa”, chỉ có huyết mạch của Thần Điểu Tất Phương mới có thể thu được loại lửa này.
Diễm Phi tìm một cung nữ, dẫn La Chinh đi tới Càn Luyện Cung ở phía bắc Thái Đích Cung.
Trên mảnh đất trống phía trước Càn Luyện Cung có hơn mười người đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Ở trung tâm khoảng đất trống là một cô gái vóc người cao gầy đang không ngừng di chuyển tránh né, mà sau lưng nàng là một thanh niên đang đuổi theo không bỏ.
Chàng thanh niên này và cô gái cao gầy kia đều vừa vào biển Chân Ý không lâu, chưa dung hợp tín vật Bỉ Ngạn, tu vi gần như cùng một cấp bậc, nhưng tuyệt học chàng thanh niên tu luyện lợi hại hơn cô gái cao gầy kia rất nhiều!
Cô gái cao gầy không dám liều mạng, chỉ có thể không ngừng lùi về sau.
“Khoảng đất này chỉ rộng hơn trăm mét, ngươi trốn tránh cũng giỏi thật đấy. Nhưng ngươi có trốn như thế nào đi nữa cũng không tránh được thất bại đâu!” Trường kiếm trong tay thanh niên giống như mưa phùn dai dẳng, bay tới tấp về phía cô gái.
Cô gái cao gầy thấy cảnh tượng này, trong mắt bỗng phát ra vẻ hung ác tàn nhẫn. Lần này nàng không lùi nữa mà tiến lên, trường kiếm màu máu trong tay đâm tới, đúng là muốn liều chết xông lên!
“Huân tỷ tỷ! Đừng làm liều!”
“Thua thì chúng ta rời khỏi Thái Đích Cung là được!”
Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng thấy cảnh này, mặt hoa biến sắc.
Cô gái cao gầy chính là Huân, mà chàng trai khiêu chiến nàng chính là một tên thuộc dòng chính trong Thái Đích Cung, tên Thuần Viễn.
Dưới sự che chở của Phượng Ca, Hàm Lưu Tô, Mục Ngưng và Huân có được rất nhiều tài nguyên tốt hơn cả dòng chính trong cung. Nhất là sau khi phát hiện huyết mạch Tất Phương trên người Hàm Lưu Tô, Diễm Phi thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị một cung điện riêng cho các nàng.
Ngay cả dòng chính Thái Đích Cung cũng khó nhận được đãi ngộ như vậy, ba cô gái này bị dòng chính đố kỵ là điều hiển nhiên.
Nếu Phượng Ca vẫn luôn ở trong Thái Đích Cung thì không sao, nàng là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ thuộc dòng chính núi Thái Nhất, lại được Đông Hoàng thương yêu, ai dám tranh chấp với nàng?
Nhưng khoảng thời gian này không có Phượng Ca ở đây, tin tức nàng bị mắc kẹt trong Bỉ Ngạn đã lan truyền trong Thái Đích Cung, nhiều người đều cho rằng nàng không về được nữa.
Thời gian qua lâu, đám người dòng chính bắt đầu rục rịch.
Lần này bọn họ giật dây Thuần Viễn chọc giận ba cô gái, tính cách của Huân là quật cường nhất.
Sao Huân có thể không nhìn ra thủ đoạn của đám con cháu dòng chính này? Nhưng các nàng né tránh vài lần chỉ đổi lấy vô số khiêu khích và bức ép, dưới tình thế như vậy chỉ có thể lựa chọn chống trả.
Thực lực của Huân không bằng Thuần Viễn, một khi giao đấu sẽ rơi vào thế yếu. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nàng hơn Thuần Viễn vô số lần, nàng nhìn ra Thuần Viễn không dám quyết đấu sinh tử, trong lúc phản kích hầu như chiêu nào của nàng cũng là chiêu đoạt mạng, cuối cùng lật ngược tình hình chiếm thế thượng phong.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!