← Quay lại trang sách

Chương 2955 Nổi gió rồi

Vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới đều là dựa vào năng lực của mình, nhưng có thể hợp thành đoàn thì xác suất thành công sẽ cao hơnĐương nhiên sáu người Cửu Lê bằng lòng đi theo La Chinh.

Thứ hạng trên cánh hoa của Lam Tình quá thấp nên nàng khá là buồn bực.

La Chinh nhìn thoáng qua cánh hoa của nàng, chỉ cười nhẹ một cái: “Không cần lo lắng, dù tạm thời lạc đường thì chúng ta vẫn có dấu ấn linh hồn, có thể tìm được đối phương”

Lúc ở trên phi thuyền, La Chinh đã để lại một dấu ấn trên thân sáu người tộc Cửu Lê và cả Phượng Ca, Lăng Sương, giúp cảm nhận được vị trí của đối phương ở cự ly ngắn, cho dù lạc nhau trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới thì cũng có thể phán đoán vị trí của đối phương thông qua dấu ấn.

“Vâng!” Lam Tình gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn.

Những người thuộc các thế lực siêu cấp đều đang xem con số trên cánh hoa.

Có vài người đã hứa hẹn sẽ cùng nhau đi thám hiểm Hồn Nguyên Đại Thế Giới, nhưng vì thứ hạng cách nhau quá xa nên đương nhiên rất buồn bực, bọn họ cũng thấp giọng bàn bạc làm sao tụ hợp ở trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Có vài người chỉ nhìn thoáng qua cánh hoa liền không để ý tới nữa. Ví dụ như Mạc Nhất Kiếm, ví dụ như thanh niên khôi ngô và cô gái tóc xoăn thuộc tộc Thần Nông Thị, ví dụ như…

Những người này tự tin tuyệt đối vào thực lực và thiên phú của mình, căn bản khinh thường kết đoàn hỗ trợ.

Cô gái tộc Nữ Oa đứng trước cửa đá phóng cánh hoa ra xong bèn tuyên bố: “Các vị hãy cầm vé vào cửa của mình, tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới dựa theo số thứ tự, bây giờ là số một”

Dứt lời, một thanh niên bước ra từ tộc Hữu Hùng.

Trên mặt thanh niên này mang theo ý cười, là người đầu tiên bay về phía cửa đá.

Chữ số trên cánh toa trong tay hắn là số “1”, đương nhiên là người đầu tiên tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, đồng nghĩa với nhận được ưu đãi tương đương với tộc Nữ Oa.

Hắn ta đưa cánh hoa ra trước cửa đá xong thì đặt vé vào cửa vào phù văn bên cạnh cửa đá, đợi vé vào cửa vỡ vụn mới bay thẳng vào trong.

Sau đó là một người sói lông bạc của tộc Thiên Lang, chữ số trên cánh hoa của gã là 2, gã được kiểm tra xong liền tức tốc chui vào.

Các sinh linh ở đây đều dựa theo số thứ tự mà tiến vào từng người một, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Chỉ mới nửa canh giờ đã hơn sáu nghìn người đi vào.

“Người thứ bảy nghìn” Cô gái trước cửa đá lớn tiếng kêu ầm lên.

Phượng Ca bình tĩnh nhìn La Chinh một cái, nói: “Ta vào đây”

Sau đó nàng bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa đá, bước vào bên trong.

Tiếp theo là người thứ tám nghìn…

Chín nghìn…

Mười nghìn…

Mười nghìn hai trăm…

Mười nghìn ba trăm…

Các sinh linh trên mảnh đất này đã đi mất một phần nhỏ.

“Người thứ mười ba nghìn ba trăm năm mươi hai!”

Cuối cùng cô gái trước cửa đá cũng gọi đến số thứ tự của La Chinh.

La Chinh cười nói với Lăng Sương và sáu người tộc Cửu Lê: “Ta sẽ chờ các ngươi ở bên trong”

Nói xong, hắn tung người nhảy lên, dừng lại trước cửa đá.

Hắn vừa giao cánh hoa trong tay ra thì cô gái tộc Nữ Oa liền nhẹ giọng nói: “Yên Nhi không đi sâu vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, vào cửa đá rẽ sang phải, nàng chờ ngươi ở đó”

Trong lời nói của nàng ta mang theo vẻ trách cứ.

Nàng ta cũng mặc kệ lai lịch của La Chinh ra sao, nàng ta chỉ biết La Yên vì chờ đợi đệ tử Thiên Cung này mà trễ nải việc tu hành, đương nhiên rất khó chịu.

Sao La Chinh có thể không nghe ra giọng điệu của nàng ta, hắn cười nhạt một cái, sau đó ấn vé vào cửa lên phù văn.

“Rắc”

Vé vào cửa vỡ nát, La Chinh bước vào trong.

Vừa tiến vào cửa đá, hắn đã bị sương đen bao phủ, cảnh sắc xung quanh trở nên ảm đạm.

Đương nhiên, sự ảm đạm này vẫn còn thua xa Hắc vực.

Hắc vực là tối tăm tuyệt đối, mà Hồn Nguyên Đại Thế Giới lại bị tầng sương đen này chắn mất ánh sáng.

Cùng lúc đó, La Chinh cảm nhận được một lực cản mạnh mẽ. Lực cản này rất kỳ quái, giống như toàn thân hắn rơi vào trong vũng bùn, không khí xung quanh trở nên đặc quánh, quấn quanh tứ chi của hắn.

“Lực cản này… Là do sương mù màu đen phát ra?” Sắc mặt La Chinh khựng lại.

Hắn thử vung tay một cái, sương mù màu đen lan tràn khắp mọi nơi nên đương nhiên lực cản này không thể biến mất được. Lạ hơn nữa là hắn chỉ dùng sức mạnh của bản thể, vậy mà cánh tay gần như không thể động đậy.

Hắn thử điều động ba mươi thần quân lực, cuối cùng cũng chống lại được lực cản của sương mù, cánh tay vung lên một cái.

“Ngay cả đám sương mù mà cũng có sức mạnh nhường này, nơi này đúng là không thể tin được…” Trong lòng La Chinh âm thầm kinh ngạc.

Nếu là người mới vào Bỉ Ngạn, chắc chắn khi tiến vào đây sẽ chẳng thể nào nhúc nhích, cho dù vắt hết toàn bộ sức lực của bản thân cùng lắm cũng chỉ được mười thần quân lực.

Tồn tại như chân thần tiến vào nơi đây, sợ rằng sẽ bị đám bụi mù này ép vỡ!

“Vù…”

Đằng sau La Chinh, một người tộc Ly Uyên đã tiến vào. Gã thầm đánh giá La Chinh, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ.

Tuy không biết rõ thực lực của La Chinh, nhưng người này được cả tồn tại như Nhân Hoàng để mắt đến, mà hình như thanh niên áo đen kia còn đến từ thế giới trong cơ thể thằng nhóc này?

Người như vậy, đừng trêu chọc thì hơn…

Tộc nhân tộc Ly Uyên luôn luôn làm càn bây giờ lại sải bước lướt qua, chỉ mấy hơi thở đã biến mất trong màn sương đen.

“La Yên nói con bé chờ mình ở bên phải?”

La Chinh điều động sức mạnh Bỉ Ngạn, lướt đi trong sương mù.

Tuy sức mạnh ba mươi thần quân lực đã đủ để hoạt động trong sương mù, nhưng sương mù tràn lan khắp nơi vẫn hạn chế hoạt động của La Chinh nghiêm trọng, sức bật và tốc độ của hắn đều bị giới hạn ở một phạm vi nhất định.

Cũng may hạn chế này nhằm vào tất cả mọi người, tất cả có cùng một điểm xuất phát nên có thể xem là công bằng.

La Chinh đi sang bên phải một đoạn, chỉ thấy từng tảng đá lớn màu xám nâu chứ không phát hiện hình bóng La Yên.

“Chuyện gì vậy?” La Chinh nhướng mày.

Nếu La Yên đã nói chờ hắn ở đây thì nhất định nàng sẽ làm được. Bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu, lẽ nào nàng gặp phiền toái gì sao?

Trong lòng La Chinh không nén nổi lo lắng.

Hắn vẫn chưa để lại dấu ấn linh hồn trên người La Yên, đương nhiên không thể tìm kiếm nàng.

La Chinh đứng chờ một hồi, sau đó tâm niệm chợt động, dùng dấu ấn linh hồn cảm nhận vị trí của Phượng Ca. Mà vừa cảm nhận được, hắn đã lập tức biến sắc.

Phượng Ca vừa tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới chưa được bao lâu mà đã cách mình hơn bốn mươi nghìn dặm?

Nếu ở bên ngoài, họ có thể thi triển dịch chuyển không gian thì La Chinh sẽ không giật mình đến thế. Nhưng trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới không thể tiến hành dịch chuyển không gian, dưới sự cản trở của sương đen cũng không thể phát huy tốc độ như vậy, sao Phượng Ca làm được?

Ngay khi La Chinh còn đang hoang mang, Hồn Nguyên Đại Thế Giới chợt nổi gió.

“Vù…”

Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh hùng mạnh tác động lên người mình.

Sức mạnh này không cho phép phản kháng, La Chinh còn chưa kịp tìm cái gì che chắn đã bị gió cuốn lên không trung.